Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1101: Chương 1101: Ta không phải Bạch Hạo




Trần Hảo Tùng nheo mắt.

Nếu đúng như lời Hồng Trần Nữ nói, Cự Quỷ Vương đã xin chỉ thị Đại Thiên Sư. Như vậy, trước khi có ý chỉ của Đại Thiên Sư, bất kỳ ai cũng không dám động vào Bạch Hạo rồi.

Sở dĩ nói như vậy là vì cả Khôi Hoàng Thành này chỉ có một người có tư cách phớt lờ ý chỉ của Đại Thiên Sư nhưng tư cách này, người kia cũng không dám dùng.

Người này, chính là Khôi Hoàng đương nhiệm.

Bạch Tiểu Thuần hết nhìn Hồng Trần Nữ lại nhìn Trần Hảo Tùng, hắn còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trong tay Trần Hảo Tùng thì lại phải thấp thỏm lo âu, sầu khổ.

“Ta sao lại xui xẻo như vậy...Mạng nhỏ của ta đến cùng là hôm nay có được an toàn không đây...” Biết được việc này đã náo động đến tận chỗ Đại Thiên Sư rồi, lòng hắn đứng ngồi không yên.

Vị Đại Thiên Sư ở Man Hoang này, mặc dù Bạch Tiểu Thuần chưa từng gặp nhưng hắn biết rõ đối phương là ai!

Lúc còn ở Nghịch Hà Tông, sư tôn của Trần Mạn Dao đã từng tìm cách kết nối với Bạch Tiểu Thuần. Bởi vì chỉ hàng lâm được hình chiếu xuống khu vực Thông Thiên Hà khiến hắn không nhìn ra được tu vi lão giả nhưng hôm nay nghĩ lại, loại thủ đoạn cao siêu đó làm sao có thể là hạng người đơn giản.

Trong lòng lo sợ, đầu óc Bạch Tiểu Thuần vận động hết cỡ tính toán xem một khi sự tình không ổn thì làm cách nào chạy ra khỏi Khôi Hoàng Thành này...

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?...”

Lúc Bạch Tiểu Thuần lo lắng, Trần Hảo Tùng lấy ra ngọc giản truyền âm cho Đại Thiên Sư. Lão giả bên cạnh cũng trầm ngâm rồi lấy ra ngọc giản.

Bốn phía rơi vào yên lặng nhưng loại im lặng đầy áp bức này khiến Bạch Tiểu Thuần thấy ủy khuất. Hắn cảm thấy hắn rất là vô tội, từ khi đến Khôi Hoàng Thành tới giờ hắn luôn cụp đuôi mà sống nhưng phiền toái cứ kéo tới không ngừng.

Trong lúc tình thế ở đây rơi vào giằng co thì trong hoàng cung, nơi tập trung mọi quyền thế của Man Hoang, có một lão giả nhìn rất bình thường đang khoanh chân ngồi, gương mặt trầm tư.

Lão giả này thoạt nhìn già nua nhưng khí tức trên người hắn thật quỷ dị, tựa như già nua chỉ là vẻ bên ngoài bao bọc một cơ thể khí huyết cực kỳ sung mãn, một khi tản ra liền có thể bao phủ toàn bộ Khôi Hoàng Thành.

Trên người lão giả chỉ mặc một bộ trường bào trắng mộc mạc nhưng không một ai vì thế mà dám coi thường ông, bởi vì lão giả đó chính là Đại Thiên Sư.

Trong tay Đại Thiên Sư cầm ngọc giản truyền âm, đã có quá nhiều người liên lạc xin chỉ thị ông về việc ở khu tám mươi chín. Việc này vốn không phải chuyện gì trọng đại nhưng lại khiến Đại Thiên Sư suy tính thật lâu.

“Thú vị...” Nửa ngày sau, Đại Thiên Sư bỗng nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này vừa lạnh lẽo vừa có ẩn ý nào đó.

“Mọi việc chung quanh tên Bạch Hạo này lại có thể dẫn động phong ba như thế...Cự Quỷ Vương đã nhắm hắn làm con rể nên muốn cứu hắn, Linh Lâm Vương muốn lão phu xử tử kẻ này để dập tắt tơ lòng của con gái, Cửu U Vương thì trù hoạch sát kiếp vì con trai hắn....Có bốn Thiên Vương thì hết ba người liên lụy vào chuyện này”

“Lại càng không cần phải nói chuyện khu tám chín lần này đã oanh động hầu khắp Khôi Hoàng Thành, kéo ra một loạt Thiên Hầu”

“Chỉ một tên Bạch Hạo mà có thể nhấc lên sóng gió thật lớn...Thú vị, mà ngọn nguồn của chuyện này lại là hai hoàng tử không an phận kia”

“Hai hoàng tử kia ở sau màn bày mưu đặt kế, lợi dụng Chu Hoành, dùng Bạch Hạo làm đá kê chân liền khiến cho nhiều người bán mạng như vậy....Mưu kế này dù là hai hoàng tử kia cũng không nghĩ ra được. Thủ đoạn này ngoại trừ Khôi Hoàng, lão phu không nghĩ ra ai khác có thể đùa bỡn khéo được vậy” Đôi mắt Đại Thiên Sư lóe hàn mang, ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong hoàng cung.

“Một con rối không cam lòng, muốn nhân cơ hội này đi móc nối quan hệ sao....”

“Đáng tiếc, ngươi không biết tên Bạch Hạo bị ngươi lợi dụng này có rất nhiều bí mật không thể tưởng tượng được. Kẻ này khả năng rất cao chính là...Bạch Tiểu Thuần. Thế nhưng khi lão phu vừa chuẩn bị điều tra hắn thì hắn lại xuất hiện ngay bên ngoài Khôi Hoàng Thành, lại để ta nhìn thấy....Minh Hoàng Quyền!!” Đại Thiên Sư nheo mắt, việc này khiến lòng ông không thể bình tĩnh.

“Minh Hoàng, là ngươi muốn cho ta thấy sao? Là ngươi muốn ta tin tưởng hắn sao....” Đại Thiên Sư trầm mặc thật lâu, miễn cưỡng đè ép hiềm nghi về Bạch Tiểu Thuần và Minh Hoàng, suy nghĩ lại trở về sự việc ở khu tám chín.

“Xem ra Khôi Hoàng Thành đã an tĩnh quá lâu nên Khôi Hoàng lại động lòng rồi. Văn võ bá quan trong triều lúc này có những kẻ nào...đang ngả về Khôi Hoàng đây?” Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Đại Thiên Sư, ông cúi đầu nhìn ngọc giản.

“Bạch Hạo này cơ hồ đã đắc tội hết tất cả quyền quý trong Khôi Hoàng Thành rồi. Sau việc ở Luyện Hồn Hồ, đã có rất nhiều người muốn hắn phải chết. Nhưng lão phu lại muốn hắn phải sống, mà còn phải sống cho thật vẻ vang!” Đại Thiên Sư bỗng nhiên nở nụ cười, Bạch Tiểu Thuần đắc tội càng nhiều người lại càng cho thấy hắn cô độc.

“Ngươi là Bạch Hạo cũng được, là Bạch Tiểu Thuần cũng thế, đã không còn quan trọng nữa” Người như vậy mà bị cô lập thì mới là chuyện tốt với Đại Thiên Sư.

Sau ám chỉ của Minh Hoàng khiến trong tâm tư Đại Thiên Sư đã có xu hướng lôi kéo Bạch Tiểu Thuần. Xảo diệu thay, sau lưng Bạch Tiểu Thuần còn có bóng dáng Cự Quỷ Vương, điều này khiến Đại Thiên Sư càng thêm thỏa mãn.

“Nếu hắn thật sự đã trở thành đạo lữ với Chu Tử Mạch thì ta còn chần chờ. Nhưng bây giờ, hai người bọn họ không có khả năng nữa!” Đại Thiên Sư mỉm cười, hắn biết Bạch Tiểu Thuần là một thanh đao tốt rất thích hợp để mình sử dụng vào lúc này. Thời điểm hắn bị toàn thành áp bức, mình lại trở thành chỗ dựa duy nhất của hắn thì tất nhiên hắn sẽ một lòng một dạ với mình.

Sau khi biết được chuyện Bạch Tiểu Thuần xét nhà hồi ở Cự Quỷ Thành liền nhìn ra được tính cách Bạch Tiểu Thuần là loại nương nhờ quyền thế, có thù ắt báo, đồng thời sẽ giúp mình chặt đứt những kẻ đang âm thầm cấu kết với Khôi Hoàng đi!

Nghĩ tới đây, lòng Đại Thiên Sư đã có chủ ý, ông lãnh đạm nói:

“Người đâu, đi đến khu tám chín truyền pháp chỉ của lão phu: Phong Bạch Hạo làm Giám Sát Sứ, nắm giữ một nghìn quân!”

“Bảo hắn tới gặp ta!”

Đại Thiên Sư vừa dứt lời thì không gian trước mặt ông vặn vẹo, một thân ảnh mơ hồ bước ra, kinh ngạc với chức vụ Giám Sát Sứ này, sau đó cung kính cúi đầu, nhoáng một cái, biến mất vô tung.

Giờ phút này ở khu tám chín, Bạch Tiểu Thuần rầu rĩ lo được lo mất, hắn vắt óc cũng không nghĩ ra được kế sách nào ổn thỏa, càng lúc càng nóng ruột.

“Thật sự không có cách nào thì cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng đào tẩu thôi. Cũng may Tạo Hóa Đan ta vẫn có thể ăn thêm mấy lần nữa. Còn cả mặt nạ này, vừa chạy ra khỏi Khôi Hoàng Thành ta liền thay đổi bộ dạng”

Thời gian dần trôi, áp lực với Bạch Tiểu Thuần càng lớn, loại cảm giác bản thân như cây cỏ mặc người giẫm đạp này khiến hắn thấy chua chát.

“Cự Quỷ Vương cũng không đáng tin cậy. Nếu hắn thật sự muốn cứu ta thì lập tức dùng truyền tống trận tới đây, ta chẳng phải liền được an toàn sao...” Bạch Tiểu Thuần muốn tự động viên bản thân nhưng chẳng làm thế nào được. Hắn trộm nhìn Hồng Trần Nữ trước mặt và Trần Hảo Tùng trôi nổi trên cao, lặng lẽ lui về phía sau.

Đúng lúc hắn vừa lùi được hai bước thì Trần Hảo Tùng, Hồng Trần Nữ, ngay cả lão giả đứng bên cạnh Trần Hảo Tùng cùng động đậy, đều nhìn về một hướng.

Bạch Tiểu Thuần thấy có biến, cũng vội vàng nhìn theo. Hư vô phía xa đột nhiên vặn vẹo, một người áo đen dần dần hiện ra.

Nháy mắt khi người kia vừa xuất hiện thì hai Thiên Nhân trên trời bỗng nghiêm mặt, ánh mắt Hồng Trần Nữ cũng co rụt lại.

Cả chín vị Thiên Hầu kia cũng run lên, hiển nhiên vô cùng kiêng kị người áo đen này.

Bạch Tiểu Thuần cũng kinh hoàng, cảm giác bất an đột ngột ập đến khiến trái tim nhảy lên, nghe rõ cả từng tiếng đập liên hồi....giống như một giây sau sẽ lập tức ngừng đập vậy.

“Ngươi chính là Bạch Hạo?” Giọng nói âm lãnh tựa như sát cơ hàng lâm. Bạch Tiểu Thuần đang căng thẳng chợt giật nảy mình như con thỏ nhỏ bị hù dọa.

“Ta không phải Bạch Hạo...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.