Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1797: Chương 1797: Ta muốn… khiêu chiến ngươi! (1)




Cùng lúc đó, không ít tu sĩ thế giới Thông Thiên ẩn thân ở bên trong Tiên Vực thứ hai này của Tà Hoàng Triều, lúc nghe chuyện này đều sốt ruột. Cũng có không ít người cắn răng từ trong chỗ ẩn nấp đi ra, đều chạy về phía thành đá lớn.

Lại như vậy, khi hai người Quảng Mục Thiên Tôn cùng Nhậm Linh Thiên Tôn, hạ xuống thành đá lớn, ở bên ngoài thành đá lớn này, dĩ nhiên có hơn mười vạn tu sĩ, đã tập trung từ lâu, bốn phía xung quanh đông nghìn nghịt. Tất cả đều muốn tận mắt nhìn thấy cuộc chiến trấn áp tiếp theo.

Mà những người này, chỉ là người ngoài thành. Càng không cần phải nói tới ở bên trong thành đá lớn này, có nhiều tu sĩ, ánh mắt sáng lấp lánh trông chừng.

Bạch Tiểu Thuần ngồi khoanh chân ở trên tháp cao. Đối với đến những người này hắn lại không có lưu ý. Lời hắn đã nói ra trước đó, nếu những người này không tin, lại không muốn đi, vậy cứ ở chỗ này chứng kiến một chút cũng tốt.

- Càng nhiều người, một trận chiến này của ta... Lại càng có thể chấn động toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra ý chí chiến đấu nồng đậm mạnh mẽ. Hắn đã ở trên bảo quạt ẩn nhẫn nhiều năm. Trước đây trong lòng hắn nhịn một hơi, trên thực tế cũng không tiêu tan theo đại hoàng tử tử vong. Hiện tại chính là lúc phát tiết ra nỗi giận năm đó! Còn có người của thế giới Thông Thiên đã bắt đầu lao về phía Tiên Vực của Vĩnh Hằng!

Gần như ở trong chớp mắt khi Quảng Mục Thiên Tôn cùng Nhậm Linh Thiên Tôn đến, Bạch Tiểu Thuần đã lập tức phát hiện ra. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía hai người từ xa đang nhanh chóng lao đến, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh.

- Tà Hoàng này quả nhiên cẩn thận. Rõ ràng tu vi Thái Cổ, lại vẫn phái ra Thiên Tôn tới thử thăm dò con át chủ bài của ta sao...

- Đáng tiếc. Hiện tại đã không có bất kỳ Thiên Tôn nào có thể có tư cách thử dò xét con át của bài của ta!

Khóe miệng Bạch Tiểu Thuần hiện lên nụ cười lạnh. Đồng thời, hơi thở của Quảng Mục Thiên Tôn trở nên gấp gáp. Hắn mơ hồ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần lúc này ngồi ở trên tháp cao, rất không thích hợp. Nhưng pháp chỉ của Tà Hoàng khó vi phạm. Hắn cũng có thể nghĩ đến, lúc này Tà Hoàng tất nhiên quan tâm tới nơi đây. Cho nên hắn điều chỉnh hơi thở. Cho dù cảm thấy nguy cơ, nhưng hắn vẫn kiên trì, trực tiếp gầm khẽ một tiếng. Tu vi toàn thân hắn bạo phát, trực tiếp dâng lên một mảnh gió bão ngập trời, hóa thành một cái bàn tay, chộp về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bên cạnh hắn, bà lão Nhậm Linh sẽ không có nhiều lo lắng như vậy. Trong Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều, bão bà này là một người duy nhất không có cùng Bạch Tiểu Thuần tiếp xúc qua. Từ khi Bạch Tiểu Thuần tới Tà Hoàng Thành cho đến khi tức sùi bọt mép bạo phát, nàng đều đang trong quá trình sống lại và khôi phục. Lúc này mặc dù chiến lực bị suy yếu một ít, nhưng vẫn cương quyết, ra tay nhanh chóng và mãnh liệt. Dường như toàn thân lão bà hóa thành một con chim ưng màu đen hung dữ, ở trong một tiếng gào thét, giống như tia chớp, trực tiếp lao về phía Bạch Tiểu Thuần.

Hai đại Thiên Tôn xông đến, khí thế kinh động tám phương, khiến cho phong vân biến sắc, trời cao sương mù cuồn cuộn. Mặt đất còn có gió bão khuếch tán. Loại khí thế này, lại trực tiếp dẫn động niệm của mấy trăm vạn người phía dưới, hình thành một sóng dao động kinh người!

Từ phía xa nhìn lại, bầu trời giống như cũng bị xé rách. Tốc độ Quảng Mục Thiên Tôn, hình thành khí tức, hình như có thể thay thế được bầu trời, trấn áp tất cả!

Mà Nhậm Linh Thiên Tôn mặc dù yếu hơn một ít, nhưng trên người nàng tản ra sát khí, vượt qua rất xa so với Quảng Mục. Hiển nhiên nếu bàn về sự giết chóc cùng hung tàn, Nhậm Linh Thiên Tôn này ở bên trong Tà Hoàng Triều, cũng là số một!

Lúc này hai người liên thủ, lập tức liền khiến cho được khí thế giữa bọn họ, càng cuồng bạo hơn. Hình như tất cả ngăn cản ở trước mặt của bọn họ, đều sẽ bị bẻ gãy nghiền nát, hoàn toàn tan vỡ!

Bên trong thành đá lớn, nhất thời lại có tiếng hoan hô truyền ra. Những tu sĩ của Tà Hoàng Triều, mỗi một người vô cùng phấn chấn. Lúc này âm thanh càng khuếch tán ra tám phương.

- Hai đại Thiên Tôn ra tay, Thông Thiên Vương này, chết chắc rồi!

- Ha ha, chính là Thiên Tôn của một thế giới Thông Thiên, căn bản cũng không xứng để Tà Hoàng ra tay chúng ta. Hai vị Thiên Tôn đã là xem trọng hắn!

- Chỉ là một mình Quảng Mục Thiên Tôn, cũng đủ khiến cho Bạch Tiểu Thuần này chạy trối chết!

Không chỉ có người bên trong thành cho là như vậy. Còn có tu sĩ Tà Hoàng Triều từ ngoài thành chạy tới, vào giờ phút này cũng gần như đều phấn chấn. Đối với bọn họ mà nói, Bạch Tiểu Thuần bất kể mạnh tới mức nào, đều là người ngoài. Trừ khi hắn đạt đến Thái Cổ, dựa vào chiến lực nghiền ép tất cả, khiến người ta không dám không tuân theo. Nếu không, căn bản không có cách nào chấn động được sự cao ngạo của tu sĩ Tà Hoàng Triều.

- Bạch Tiểu Thuần, cho ngươi kiêu ngạo. Lần này ngươi nhất định phải chết!

Các loại âm thanh như thế, theo tiếng cười truyền ra, ở mặt đất này lần truyền về phía trước.

Chỉ có những tu sĩ thế giới Thông Thiên ẩn mình ở trong đám đông hỗn loạn, lúc này trong lòng vô cùng nóng nảy, nhưng lại không có biện pháp nào. Bọn họ chỉ có thể mang theo sự kinh sợ lo lắng thậm chí bi thương, trơ mắt nhìn Quảng Mục cùng Nhậm Linh, đang từ từ tới gần Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần tự nhiên cũng nghe được những âm thanh đến từ trên mặt đất này. Nhưng hắn hoàn toàn không có chút lưu ý nào. Chỉ là khóe miệng lộ ra nụ cười càng lạnh hơn. Giống như bọn họ cho rằng Bạch Tiểu Thuần là người ngoài, ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, bọn họ... cũng là người ngoài.

- Đã như vậy... Ta lại ở trên chuyện khiến các ngươi tự cho là kiêu ngạo nhất, khiến cho các ngươi phát sinh tuyệt vọng!

Cặp mắt Bạch Tiểu Thuần nheo lại. Đối mặt với hai đại Thiên Tôn lao đến, hắn thậm chí cũng không có đứng lên. Hắn chỉ giơ tay phải lên, tản ra một tia khí tức Chúa Tể yếu ớt, sau đó ngưng tụ bên trong tay phải, trực tiếp một quyền hạ xuống!

Một quyền này, không phải Bất Diệt Chủ Tể Quyền hoàn chỉnh, nhưng cũng có mấy thành quyền ý cùng bá đạo của Chúa Tể. Lúc này một quyền vừa đánh ra, nhất thời thiên địa nổ lớn. Hư không ở phía trước người Bạch Tiểu Thuần lại không có cách nào tiếp nhận được, trực tiếp sạt lở sập xuống. Theo hư không sụp xuống, tiếng nổ càng vượt qua thiên lôi, khiến cho tiếng hoan hô của mấy trăm vạn người trên mặt đất, lại trực tiếp bị cắt ngang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.