Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 721: Chương 721: Tàn cốt cự nhân. (Thượng)




Cả Giới thành nhìn từ xa đã thật lớn, hiện tại đến gần cũng phát hiện nó vô cùng khổng lồ, trên đường có không ít tu sĩ, người đến người đi không có cảm giác hối hả, dường như mọi người đều không muốn nói chuyện.

Trừ những việc này ra, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trong Giới thành có bán rất nhiều tài nguyên, cho dù là đan dược, pháp bảo, phù văn... Cái gì cần có đều có, giá cả của chúng cũng không quá đắt, nhất là đan dược, thậm chí nó còn rẻ hơn bên ngoài một ít.

Trừ chuyện này ra, Bạch Tiểu Thuần còn phát hiện trong Giới thành có một binh doanh!

Nơi đó có rất nhiều tu sĩ trú đóng, những tu sĩ này trừ sát khí đằng đằng còn có cộng đồng đặc điểm riêng biệt, quần áo của bọn họ có lạc ấn bàn tay máu.

Lạc ấn này có khắc trận pháp cho nên người khác nhìn vào sẽ rơi vào ảo giác núi thây biển máu, đám người Bạch Tiểu Thuần cũng phát hiện có một ít binh lính đang đi tuần, phàm là tu sĩ gặp các binh lính này đều cúi đầu cung kính.

- Bọn họ chính là tu sĩ phân tông Thiết Huyết Đường, cũng là bộ phận không quan trọng của Thiết Huyết Đường, bọn họ chỉ ngẫu nhiên ra khỏi trường thành quyết chiến, đại đa số thời gian sẽ thủ hộ nơi này.

Ánh mắt Triệu Thiên Kiêu nhìn các tu sĩ Thiết Huyết Đường với ánh mắt sùng kính và chờ mong, lại thấp giọng giải thích với Bạch Tiểu Thuần.

- Ngẫu nhiên ra ngoài trường thành?

Bạch Tiểu Thuần nhìn kỹ những tu sĩ trú đóng tại đây, âm thầm kinh hãi, hắn phát hiện những tu sĩ này không ai tầm thường nhưng chỉ ngẫu nhiên ra khỏi trường thành mà thôi, như vậy... Tu sĩ Thiết Huyết Đường trú đóng tại khu vực trường thành thứ ba còn như thế nào?

Lúc này mọi người tìm một khách sạn trong Giới thành, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày sẽ xuất hành, Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San rời đi, bọn họ phải gặp trưởng lão trú đóng trong Giới thành, bọn họ có thực lực và tư cách như vậy.

Triệu Thiên Kiêu cũng mời Bạch Tiểu Thuần cùng đi, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ có ý định ra khỏi trường thành quan sát tình hình, vì vậy cự tuyệt, cũng rời khỏi khách sạn.

Hoàng hôn trôi qua, bầu trời tối đen như mực, cho dù trời tối nhưng Giới thành vẫn có rất nhiều tu sĩ qua lại, tất cả cửa hàng vẫn mở cửa, Bạch Tiểu Thuần đi trên đường và quan sát đám người chung quanh, quan sát những cửa hang đèn đuốc sáng trưng, bên trong chỉ có tiếng rù rì thật nhỏ, dường như người nơi đây chỉ có thể nói nhỏ với nhau.

Hắn cảm thấy làm thế quá quái dị.

Bởi vì tất cả mọi người không nói lớn tiếng, cho dù nói chuyện cũng chỉ rù rì với nhau, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình phải nhập gia tùy tục, suy nghĩ mình nên học bộ dáng của mọi người mới tốt, vì vậy cũng bày ra sắc mặt lạnh lùng, hắn dùng gương mặt âm trầm dung nhập vào đám người.

Lúc này hắn phát hiện cảm giác quái dị đã biến mất, dường như hắn dung hợp với chung quanh, điều này làm Bạch Tiểu Thuần vui vẻ, hắn định tiếp tục đi chung quanh, bỗng nhiên dừng bước trước một cửa hàng.

- Tán Hồn Các?

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cái tên cửa hàng, hắn lại dò xét bên trong, phát hiện cửa hàng bán rất nhiều bình, những cái bình này tồn tại lực lượng kỳ dị nào đó, cho nên rất nhiều tu sĩ đều dừng bước quan sát cửa hàng này.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hiếu kỳ cho nên đi vào, sau khi vào cửa hàng hắn đi tới trước một cái bình, Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên không nhỏ.

Trong cái bình có một đám sương mù rất yên tĩnh, dường như sương mù đã bị phong ấn, lúc Bạch Tiểu Thuần tới gần thì sương mù sôi trào, nó ngưng tụ thành mặt người sau đó nhìn thẳng Bạch Tiểu Thuần.

Đó là gương mặt một người con gái vô cùng dữ tợn, ánh mắt hung tàn muốn lao ra khỏi bình tấn công Bạch Tiểu Thuần, đây là một oan hồn.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng không kịp chuẩn bị cho nên kinh hô thành tiếng, chỉ trong nháy mắt tu sĩ chung quanh khó chịu nhìn hắn, cùng lúc đó tất cả sương mù trên các bình đều sôi trào, chúng hóa thành gương mặt người, cảnh tượng giống như Bạch Tiểu Thuần vừa đánh thức một đám người đang ngủ.

Bị nhiều oan hồn nhìn chằm chằm như vậy, da đầu Bạch Tiểu Thuần run run, thậm chí hắn còn nghe được tiếng cười quái dị, ngẫu nhiên có tiếng khóc quanh quẩn.

Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn nghe được tiếng ca, sau khi những tiếng cười tiếng khóc dung hợp với nhau hình thành lực lượng dung nhập vào thân hồn của hắn, hắn nghe được những tiếng nói khác nhau.

- Thả ta ra ngoài!

- Đại ca ca, ngươi còn nhớ rõ ta không... Chúng ta quen nhau đấy.

- Em bé nhỏ như ngươi, năm đó lão phu thôn phệ không biết bao nhiêu!

- Ha ha ha ha...

Những âm thanh này càng ngày càng nhiều, chúng hình thành phong bạo vang vọng trong đầu Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, ánh mắt sinh ra hàn quang, hàn khí trào ra khỏi người hắn, hắn bấm niệm pháp quyết vận dụng Bất Tử Cấm hình thành phong ấn và điểm vào ngực mình.

Lúc này tất cả âm thanh đã biến mất, mọi thứ khôi phục như thường, những oan hồn kia chỉ nhìn chằm chăm vào Bạch Tiểu Thuần, dường như phát hiện không thể rung chuyển tâm thần hắn, lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, cuối cùng hóa thành sương mù bất động như trước.

Các tu sĩ khác trong cửa hàng nhìn Bạch Tiểu Thuần với sắc mặt ngưng trọng, bọn họ tiếp tục lựa chọn oan hồn cho mình

Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn nhíu mày nhìn chung quanh, trong góc cửa hàng có một lão giả bước ra, tóc lão giả có màu xám, hắn mỉm cười chắp tay sau lưng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Mới tới?

Lão giả hỏi thăm.

Bạch Tiểu Thuần gật đầu, hắn buồn bực, cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao nơi này không thích nói chuyện.

- Sau khi tới Giới thành này, nếu như không muốn bị đám oan hồn dây dưa không dứt, nhất định phải nói nhỏ, tốt nhất là truyền âm.

- Khu vực này có quá nhiều oan hồn, có nhìn thấy, có không nhìn thấy, trong bình này phong ấn vong hồn, trong và ngoài trường thành có tài nguyên tốt nhất là hồn, cho dù tu hành hay luyện dược, thậm chí chế tạo pháp bảo đều có thể dùng hồn để thay thế.

Lão giả mỉm cười giải thích với Bạch Tiểu Thuần, nói xong hắn quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cảm tạ, cuối cùng hắn đã hiểu rõ nguyên nhân, hắn phát hiện Trúc Cơ hồn ở nơi này có giá trị không nhỏ, giá trị Kết Đan hồn càng lớn, không nhìn thấy sau Nguyên Anh.

Không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần rời khỏi cửa hàng này, lúc dung nhập vào đám người, hắn cẩn thận hơn trước, lúc đi lại không nói một lời, vào lúc trăng sáng lên cao, Bạch Tiểu Thuần dừng chân bên ngoài cửa hàng.

Cửa hàng này buôn bán... Thổ dân!

Tương tự với hài cốt bên ngoài tường thành, những thổ dân này không khác gì tu sĩ, thân thể to lớn hơn một ít mà thôi, mỗi người cao hơn một trượng, vừa cao vừa to.

Đám thổ dân này bị phong ấn toàn thân, đặt nằm trong quan tài, nữ có nam có, thân thể rất cường đại, đây chính là đặc điểm rõ nét nhất miêu tả về bọn họ.

- Tiền bối, Hoang bộc của ta không nói tốt nhất Giới thành nhưng tuyệt đối số một số hai.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tiến vào, lúc này một đám tiểu nhị tu vi Trúc Cơ, sắc mặt vàng như nến vây quanh Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt cung kính tiến lên bắt chuyện.

Bạch Tiểu Thuần hiếu kỳ quan sát một lúc, hắn nhìn kỹ hàm răng của những thổ dân sắc bén như hung thú, Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.