Dưới bầu trời ánh nắng sáng tươi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bốn phía quá ư yên tĩnh. Hắn phóng mắt nhìn khắp nơi, toàn bộ Trung Phong lặng ngắt như tờ, càng nhìn càng không thấy một bóng người.
Bạch Tiểu Thuần hơi kinh ngạc rồi chuyển thành mừng rỡ. Hắn thấy mình rốt cuộc cũng có thể luyện dược mà không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, vì vậy liền cảm khái rảo bước giữa Trung Phong. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu hoảng sợ.
- Nơi này vì sao lại yên tĩnh đến vậy?
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có gì đó không đúng nên liền đi mau xuống núi. Rõ ràng là đến một người cũng không thấy, thậm chí luôn cả sinh cơ cũng đều không có. Khi hắn cảm thụ bên trong những động phủ kia thì toàn bộ đều trống không.
- Người đâu?
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, lòng có chút lo lắng, vội vã đi nhanh, thẳng đến chân núi. Vừa đến nơi, hắn liền thấy, cách đó không xa, một tu sĩ Trúc Cơ của Trung Phong đang được hai nội môn đệ tử dìu đỡ như muốn đi ngang qua. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, tu sĩ này toàn thân run lên, trợn to mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Ngươi... đã luyện xong?
Hắn hô hấp dồn dập, chỉ vào Bạch Tiểu Thuần.
- Hả? À... luyện đã xong rồi a.
Bạch Tiểu Thuần hơi choáng váng. Hắn vừa nói xong, tu sĩ này lập tức xúc động, hắn xoay người hướng về khu vực nội môn sau lưng, dùng hết sức khí lực, phát ra một tiếng rống to.
- Tất cả đều ra đi, quay về động phủ, Ôn Ma... cuối cùng cũng đã luyện dược xong!!
Theo thanh âm hắn lan truyền, bên trong khu vực nội môn có không ít tiếng ồ từ các động phủ truyền ra. Rồi rất nhanh sau, từng thân ảnh lần lượt được dìu ra, từng người một đều xanh xao vàng vọt, ánh mắt vốn vô thần, giờ phút này lại lộ ra khích động.
- Thật sự sao? Ôn Ma đã kết thúc luyện dược?
- Trời xanh thật có mắt!!
- Rốt cuộc cũng có thể trở về Trung Phong rồi...
Tống Khuyết cũng trong đám người này, hai chân hắn run rẩy, nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần. Hắn không giống những người khác, đến giờ vẫn còn không phục, trong mắt sát ý ngập trời.
Bạch Tiểu Thuần giơ tay gãi đầu, lòng chột dạ nhìn mọi người, nhìn bọn họ từng người một được đệ tử nội môn dìu đỡ, nhanh chóng vượt ngang qua mình về thẳng Trung Phong.
Một nén hương sau, cả mấy trăm người mới rời đi hết. Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn Tống Quân Uyển từ xa bay tới, rơi xuống trước mặt mình, ánh mắt nàng phức tạp nhìn hắn.
- Tống tỷ tỷ...
Bạch Tiểu Thuần cẩn thận mở miệng.
- Đã luyện xong chưa? Đưa ta linh dược để ta đưa cho lão tổ.
Tống Quân Uyển cười khổ.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng lấy trong túi trữ vật ra năm loại tứ giai linh dược, những thứ này chỉ là một phần linh dược trên người hắn, đương nhiên hắn sẽ không giao ra toàn bộ.
Tống Quân Uyển sau khi nhận lấy, cẩn thận nhìn kỹ liền lập tức động dung, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, sắc mặt tươi cười, bảo Bạch Tiểu Thuần chờ ở nơi này, rồi hóa thành cầu vồng thẳng đến Tổ Phong.
Bạch Tiểu Thuần căng thẳng, hắn biết rõ quy tắc của Huyết Khê Tông. Tuy rằng hắn rất tự tin là mình sẽ được cao tầng Huyết Khê Tông trọng thị, nhưng vẫn khó tránh được tâm thần có chút bất an.
Sau một nén hương, Tống Quân Uyển trở về. Trong mắt nàng ẩn chứa thần thái kỳ dị, sau khi ném cho Bạch Tiểu Thuần một quả lệnh bài thì giơ ngón tay câu lấy cằm Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng mở miệng, hơi thở như lan.
- Lão tổ muốn ta cho ngươi biết, từ nay về sau, miễn là ngươi không phản bội tông thì ở Huyết Khê Tông sẽ được hưởng đãi ngộ giống như dòng chính của Tống gia vậy!
Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, thấy mình hiện tại đã có thể lộng hành. Đương lúc đắc ý phi phàm, mắt thấy đại trưởng lão xinh đẹp trước mặt, hắn bỗng nhiên giơ tay phải câu lấy cằm của đối phương một cái.
- Thế này sẽ không tính là phản bội tông chứ?
Hắn cười hắc hắc. Tống Quân Uyển ngẩn người. Nàng lớn như vậy, nhưng cho tới giờ còn chưa bị người khác đùa giỡn như thế. Mặt nàng lập tức đỏ ửng nhưng trong mắt lại hiện ra hàn mang.
- Xem ra, ta phải cho ngươi biết một ít uy nghiêm của Đại trưởng lão!
Bạch Tiểu Thuần được Tống gia lão tổ ban cho lệnh bài, có lệnh bài này trong tay, chỉ cần hắn ở Huyết Khê tông không phản bội tông môn là có thể hoành hành.
Cho dù có giết người cũng không sợ!
Chẳng qua là nó lại không có tác dụng với Tống Quân Uyển, dù Bạch Tiểu Thuần đã Trúc Cơ Trung kỳ cũng không thể đối kháng cường giả có thể tùy thời đột phá Kết Đan như Tống Quân Uyển, huống hồ… Tống Quân Uyển không có ra tay, mà là trợn mắt với Bạch Tiểu Thuần rồi bỏ đi.
Vài ngày sau, toàn bộ Huyết Khê tông đều truyền ra tin tức về việc Dạ Táng luyện dược thành công, truyện hắn luyện được tứ giai linh dược, tất cả Thái thượng trưởng lão không ai không biết. Cho dù là những Huyết Phách bế quan quanh năm, cũng đều nghe đến cái tên Dạ Táng, ngay cả tám lão tổ cũng như thế.
Nhất là Tống gia lão tổ, càng tỏ ra coi trọng Bạch Tiểu Thuần, thái độ của lão tổ, chính là thái độ của Tống gia, mà Tống gia chính là một thế lực khổng lồ ở Huyết Khê tông có căn cơ rất thâm hậu.
Cùng lúc đó, những thứ liên quan đến chuyện Dạ Táng luyện dược, cũng thông qua nhiều con đường, truyền khắp những tu chân gia tộc bên ngoài Huyết Khê tông. Thậm chí Linh Khê tông cũng nghe tin, nhất là đám người Hầu Vân Phi, cá là trợn mắt há mồm, nhớ tới Bạch Tiểu Thuần… Chẳng qua là suy đoán như vậy thì quá hoang đường, chính bọn hắn cũng không dám tin.
Các tông môn khác liên tục nghe được những thông tin về Dạ Táng, khiến cho danh tiếng danh tiếng của Huyết Khê tông Dạ Táng càng được nâng lên, thậm chí nhiều người đã đem hắn so sánh với Tống Khuyết.
Nhưng trong Huyết Khê tông lại không phải như vậy, Tống Khuyết trong mắt của nhiều người … đã không bằng Dạ Táng rồi. Dạ Táng không những có chiến lực cường hãn, thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, đến cả luyện dược cũng khiến người sợ hãi, ai tới gần cũng bị ảnh hưởng.
Nhất là vụ tiêu chảy đã ảnh hưởng cả một núi, khiến tất cả phải kinh hãi, đồng thời sự kiêng kị với Bạch Tiểu Thuần cũng ngày càng tăng.
Rất nhanh ngoại hiệu của hắn đã từ Dạ Ma biến thành Ôn Ma, loại thủ đoạn giết người không thấy máu này khiến người ta chỉ nghĩ đến đã thấy kinh tâm động phách.
Bạch Tiểu Thuần cũng rất thỏa mãn về thái độ của người Huyết Khê tông đối với mình, dường như tuyệt đại đa số tu sĩ Trung phong đều quyết tâm tránh Bạch Tiểu Thuần. Không muốn đi trêu chọc hắn, tuy vẫn có người còn ngoan cố nhưng cũng không làm nên được vụ gì.
Về phần những đệ tử nội môn, càng là khi trông thấy Bạch Tiểu Thuần thì như nhìn thấy hồng hoang mãnh thú, hai chân như muốn nhũn ra, giống như mỗi khi bàn luận, đã đem Bạch Tiểu Thuần thành kẻ có thể hủy diện cả một ngọn núi.
Nhưng những ngày tốt đẹp của Bạch Tiểu Thuần cũng không được mấy hôm. Tống Quân Uyển dùng thân phận Đại trưởng lão Trung phong ra một loạt mệnh lệnh. Ví dụ như cắt cử Bạch Tiểu Thuần quét dọn Trung phong, lệnh cho hắn chữa trị những động phủ mà hắn đã phá hủy, đủ các loại công việc để chỉnh đốn Bạch Tiểu Thuần, khiến hắn mặt mày ủ rũ.