Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 673: Chương 673: Thí luyện kỳ nghệ




Cái ao này trong mắt hắn không khác gì biển cả.

Bạch Tiểu Thuần lập tức xoắn xuýt, sau đó cắn răng lao về phía bàn ủi màu đỏ kia. Vừa rơi xuống hắn cảm giác được nhiệt độ từ lòng bàn chân truyền tới, hắn nhanh chóng vận chuyển tu vi tiến lên.

Hắn chạy đi như điên, Bạch Tiểu sắp khóc vì bị phỏng, hắn lại kêu to oa oa, không ngừng nhảy lên, hắn muốn phi hành nhưng nơi đây lại cấm bay.

Chẳng những phải thừa nhận nhiệt độ cao, còn có chấn động từ thiết chùy nện xuống với sức mạnh kinh người. Bởi vì thiết chùy nện xuống trong mắt hắn không thua gì một ngôi sao nện vào mặt đất, nếu không cẩn thận bị nện trúng, Bạch Tiểu Thuần biết rõ cho dù thân thể của mình có mạnh hơn nữa cũng hình thần câu diệt.

- Sắp chết rồi!

- Ah, bỏng chết Bạch gia!

Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết, nhiệt độ nơi này vượt qua nhiệt độ của dung nham trong thí luyện màu đỏ. Bạch Tiểu Thuần không biết người khác vượt qua như thế nào. Hắn nhớ rõ cầu vồng màu xanh lá và xanh đậm chỉ có một ngàn ngôi sao, chứng tỏ trong cả Tinh Không Đạo Cực Tông chỉ có một ngàn tu sĩ Kết Đan xông qua được cửa ải này.

Số lượng một ngàn so sánh với cả Tinh Không Đạo Cực Tông dù không có ý nghĩa, nhưng cũng có thể thấy được cửa ải này gian nan cỡ nào.

Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cực nhanh, bản thân lại tu luyện Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, hàn khí bị hắn tập trung vào hai chân, dù vẫn còn bị nóng nhưng không ảnh hưởng bước tiến. Hắn lao đi rất nhanh, không qua bao lâu hắn đã tiến lên một phần ba quãng đường.

- Phải nhanh hơn nữa.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vẫn còn quá chậm, hắn giống như con kiến bò nhanh trên chảo nóng. Nhưng cảnh này lọt vào mắt những người quan sát bên ngoài khiến cả đám đều hít khí lạnh, bọn họ nín thở quan sát tình hình.

Bọn họ nhìn thấy rất nhiều người vượt ải thứ ba, thậm chí trong đó có người tự mình nếm thử xông qua, biết rõ cửa ải thứ ba gian nan. Ngày bình thường nhìn người khác cẩn thận từng chút khi vượt qua quãng đường này và hao phí rất nhiều thời gian, bởi vì đại đa số thời gian đều phải quan sát cẩn thận.

Dù sao khảo nghiệm này cũng không phải tốc độ, cũng không phải năng lực chống cự cái nóng, mà là... Chấn động. Sau khi thiết chùy nện xuống, cả miếng sắt màu đỏ chấn động, thông qua chấn động này phát tán nhiệt độ cao, cũng mượn nhờ chấn động này gia tốc bản thân. Nếu có thể làm hoàn mỹ mới có thể tiến lên phía trước, nếu dựa theo chấn động này tiến lên sẽ không bị bỏng chút nào.

Thậm chí thông qua cửa ải này có thể khảo nghiệm linh thức của tu sĩ, nếu đạt tới mức nhập vi thì độ khó của thí luyện này sẽ giảm xuống.

Từ xưa đến nay chưa từng có người nào làm giống như Bạch Tiểu Thuần, hắn dựa vào man lực và bỏ qua chấn động tiến lên.

- Bạch Tiểu Thuần... Hắn... Hắn...

- Người này tuyệt đối hiếm thấy, không tầm thường...

Người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt bọn họ vô cùng cổ quái nhìn Bạch Tiểu Thuần trong thí luyện. Hắn giống như con thỏ bị đốt mông, vừa thét vừa bỏ chạy thật nhanh, nhất là bọn họ còn nghe được tiếng nói thầm của Bạch Tiểu Thuần, sau khi nghe xong còn cảm thấy cổ quái.

- Thí luyện cái gì, cái này mà là khảo nghiệm sao, đây là khảo nghiệm chịu nóng mà, nóng chết ta.

- Những người khác đều như vậy, chắc còn không bằng ta, nhất định là khóc hô chạy tới, thậm chí nói không chừng còn có người bò qua.

Bạch Tiểu Thuần sắp khóc. Hắn chạy đi với tốc độ càng lúc càng nhanh, trong thời gian một nén nhang hắn vượt qua bảy phần đoạn đường này.

- Hừ hừ, vẫn là Bạch Tiểu Thuần ta lợi hại.

Bạch Tiểu Thuần nhận ra mình vượt qua hơn phân nửa đoạn đường liền vui mừng, mặc dù hắn bị phỏng nhưng vô cùng vui vẻ.

- Khoan nói chuyện khác, chân bị bỏng như vậy cũng thoải mái mà.

Lời này làm mọi người bên ngoài im lặng không nói được câu nào. Bọn họ ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần dùng phương thức dã man vượt qua cửa ải thứ ba vô cùng khó khăn trước mặt.

- Nếu hắn vượt qua thì đúng là không còn thiên lý nữa rồi!

Đám người bên ngoài im lặng nhưng cũng có người ghen ghét lên tiếng.

- Đáng chết, vì sao hắn có thể vượt qua cửa ải thứ ba nhanh như thế, không phải nơi này dựa vào chấn động sao?

Có người lên tiếng liền có nhiều người lục tục bất bình, mắt thấy Bạch Tiểu Thuần đã vượt qua chín thành quãng đường tới gần lối ra, cả đám đau đớn nói không nên lời.

Bạch Tiểu Thuần đang đắc ý, nhưng vào lúc này hắn cảm thấy không đúng.

- Vì sao miếng sắt này lại chuyển động?

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, người ngoài chú ý lại trợn mắt, thậm chí còn có người hả hê khi có người gặp nạn.

Chỉ thấy trong thí luyện màu vàng, cự nhân đang gõ thiết chùy đã hoàn thành quá trình nện sắt, vì vậy hắn nâng kìm kẹp khối sắt đưa vào trong ao nước.

- Ha ha, phong thiết!

- Sắp phong thiết, Bạch Tiểu Thuần không may, không ngờ gặp phong thiết.

- Trong mười lần chỉ xuất hiện một lần phong thiết, lại bị Bạch Tiểu Thuần gặp được, vận khí tốt ah!

Đám người bên ngoài vô cùng hả hê, Bạch Tiểu Thuần kêu thảm trên miếng sắt.

Hắn cũng nhìn ra đây là chuyện gì nhưng còn chưa kịp phản ứng, cự nhân đã mang miếng sắt có Bạch Tiểu Thuần trên đó nhúng vào trong ao nước lạnh giá.

- Không muốn...

Bạch Tiểu Thuần chạy như điên, nhưng khoảng cách của hắn với mũi nhọn của miếng sắt rất gần, chưa chạy được vài bước, cũng không kịp lấy ngọc bội bảy màu ra, hắn theo miếng sắt nhúng vào trong ao nước, tiếng kêu thảm thiết cũng dừng lại.

- Tiểu Thuần!

Trương Đại Bàn tận mắt nhìn thấy cảnh này liền hô to. Trần Mạn Dao cũng kinh ngạc, sắc mặt Thần Toán Tử biến hóa, vô ý thức bấm niệm pháp quyết bắt đầu thôi diễn sinh tử của Bạch Tiểu Thuần.

Tống Khuyết cũng ngẩn ngơ.

Bọn họ đều như thế, những người khác càng không ngừng sửng sốt. Có người vô cùng vui sướng nhưng trong nháy mắt tiếp theo sắc mặt bọn họ lại biến hóa.

- Hắn... Vì sao hắn không bị truyền tống ra ngoài?

- Chẳng lẽ không kịp...

- Chẳng lẽ hắn không kịp dùng ngọc bội sao?

- Không thể nào... Cứ như vậy... Chết?

Đám người bên ngoài há hốc mồm, việc này quá đột ngột, thế cho nên bọn họ không kịp phản ứng. Dựa theo hiểu biết của bọn họ, hoàn cảnh nguy hiểm vừa rồi Bạch Tiểu Thuần phải truyền tống rời đi mới đúng.

Nhưng chờ cả buổi lại không thấy người xuất hiện, hơn nữa trong nháy mắt vừa rồi Bạch Tiểu Thuần cũng không có xuất ra ngọc bội truyền tống. Thời gian dần qua đám người bốn phía không ngừng dò xét chung quanh.

- Sẽ không chết đấy chứ?

- Đó là Vạn Niên Hàn Dịch đấy, lúc trước ta từng gặp mấy người té xuống, toàn bộ đều lập tức tử vong...

- Đây...

Tất cả mọi người không biết nên nói cái gì, hiện tại có cảm giác là lạ. Nhưng vào lúc này đột nhiên có một tu sĩ nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trước mắt mình, hắn chỉ vào ngôi sao và kêu to.

- Bơi... Lại bơi...

Hắn vừa nói lời này đám người chung quanh cũng chú ý tới, sau khi nhìn thẳng liền hít khí lạnh. Trong ao nước thí luyện màu vàng lúc này, Bạch Tiểu Thuần nhô đầu ra khỏi ao nước màu đen lớn như biển cả kia, hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt hắn tái xanh do lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.