- Bạch huynh, lúc trước không biết viên thuốc đó là do thiên kiêu của quý tông luyện ra. Việc này gia tổ cũng giật mình. Ở tông môn bây giờ, có thể liên hệ với vị thiên kiêu kia, chắc cũng chỉ có Bạch huynh rồi, bằng không thì ngươi cũng sẽ không có đan dược của vị thiên kiêu này.
- Kính xin Bạch huynh chuyển lời cho vị thiên kiêu kia, Tôn gia ta đề nghị có thể kết giao với hắn trong thời gian dài, ngày sau nếu có đan dược cần xử lý, chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó!
- Kính xin Bạch huynh nhất định phải chuyển lời tới vị thiên kiêu này. Ta biết người này không màng danh lợi, không thích náo nhiệt, giống như mây trắng trên bầu trời, theo đuổi cực hạn của dược đạo. Nhân vật bực này, sau này nhất định một bước lên trời, Tôn gia ta nguyện vì hắn xử lý phàm trần tục sự.
Tôn Trần ôm quyền cúi đầu thật sâu. Đến khi gã ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch Tiểu Thuần trong mắt mờ mịt, gã chờ một lát vẫn không thấy Bạch Tiểu Thuần hoàn hồn, chần chừ một chút rồi ôm quyền lần thứ hai, cáo từ rời đi.
Đáy lòng gã vẫn còn cảm khái. Bạch Tiểu Thuần quả nhiên là có địa vị phi phàm ở Linh Khê Tông, đến cả vị thiên kiêu thần bí không người nào không biết kia rõ ràng cũng có giao tình với hắn.
Trong đầu gã căn bản là không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần là Tiểu Ô Quy, tính cách chênh lệch quá lớn. Đối với sự tình Tiểu Ô Quy, chẳng những đệ tử của Linh Khê Tông biết được, mà các gia tộc tu chân bên ngoài cũng sớm đã biết. Tất cả sau khi điều tra, đều kết luận tính cách của hắn gần như là nhất trí với suy nghĩ của Chu Tâm Kỳ.
Cho đến khi trăng sáng lên cao, Bạch Tiểu Thuần mới khôi phục lại tinh thần, thở dài. Thân hình của hắn nhoáng một cái nhảy lên, đứng lên trên cây trúc ở trong sân nhỏ, chắp bàn tay nhỏ bé ở sau lưng, nhìn lên trên bầu trời sao. Gió núi thổi qua làm mái tóc đen của hắn bay lên, lay động y phục phát ra âm thanh ù ù.
- Không nghĩ tới thực chất bên trong của ta, rõ ràng lại là không màng danh lợi, phiêu dật như mây ở trên bầu trời. Ài, đều tại ta ngày thường che giấu quá tốt. Có đôi khi, ưu tú cũng là một loại cô đơn lạnh lẽo.
Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ lên, dưới ánh trăng, thân ảnh của hắn thật sự đem đến cảm giác cao thủ tịch mịch.
Đã có đầy đủ linh thạch, Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn lại suy nghĩ về sự tình Tiểu Ô Quy nữa rồi. Lòng của hắn đã bị tổn thương thành cái tổ ong, chỉ có thể ở trong Luyện dược các, đắm chìm trong luyện dược mới dần dần khôi phục.
Thời gian dần trôi qua, nhị giai Linh Dược được dưới sự dày công tôi luyện của Bạch Tiểu Thuần, xác suất thành công đã tăng lên tới một cái trình độ kinh người. Hắn bây giờ đã bắt đầu nếm thử luyện chế tam giai Linh Dược.
Kể từ khi hắn luyện chế tam giai Linh Dược, ở trong Luyện Dược Các thường xuyên có âm thanh nổ vang truyền ra. Thậm chí có một lần, không biết vì nguyện nhân gì mà lò đan còn bị nổ bay lên, loảng xoảng một cái làm vỡ một bên tường.
Những thứ này còn chưa coi vào đâu, còn có một lần lại tuôn ra khói đặc. Khói này rất quỷ dị, ngay cả trận pháp cũng không thể ngăn cản được, trong chớp mắt đã bao phủ hơn phân nửa Luyện Dược Các, khiến cho rất nhiều người đang luyện dược ở nơi đây, từng người vừa ho khan vừa tức giận mắng chửi, rối rít chạy ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần cũng kinh ngạc chạy theo ra ngoài. Cuối cùng mọi người cũng không tra ra được ai là đầu sỏ gây lên.
Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần ủy khuất. Sau khi do dự một chút, đành cẩn thận từng li từng tí luyện chế tam giai Linh Dược. Càng về sau, thần sắc của chính hắn cũng trở nên cổ quái. Hắn phát hiện ra mình chung quy vẫn là luyện chế ra một ít Linh Dược kỳ lạ quý hiếm cổ quái, hình như từ lần đầu tiên luyện đan đã xuất hiện cái dấu hiệu này, lần đó đã đưa tới vô số kiến bò đến, còn cả cái động dục đan kia nữa...
Hắn mơ hồ cảm thấy, mình luyện chế ra đan dược quái dị làm cho chính mình cũng phải sợ hãi.
- Chẳng lẽ bởi vì ta không muốn dùng đan phương cố định để luyện dược, mà có liên quan tới mỗi lần chế thuốc, đều dựa theo ý muốn của mình mà cải biến sao? Hay bởi vì ta có thiên phú đặc biệt, đã khiến cho lão thiên ghen ghét, nên tìm mọi cách gây khó dễ cho ta?
Giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang nhìn mười miếng đan dược màu sắc rực rỡ ở trước mắt, mặt mày ủ rũ.
Những đan dược này có loại hình tròn, có cái thì hình vuông, còn có một chút không ra hình thù giống như là bùn nặn vào cùng một chỗ. Nhìn qua thì thấy cũng không phải là Linh Dược bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi viên đều có dược hương tràn ra...
Chẳng qua có cho Bạch Tiểu Thuần một trăm lá gan hắn cũng không dám tự mình nuốt vào. Có quỷ mới biết những viên đan dược này sẽ xuất hiện cái dược hiệu không tưởng gì.
- Cái ta theo đuổi chính là cực hạn của dược đạo, giống như mây trắng ở trên bầu trời, mịt mờ không dấu vết, không màng danh lợi. Mà trên con đường truy tìm dược đạo nhất định là sẽ nhấp nhô. Ta không sợ nhấp nhô, phải kiên định mà đi tiếp. Đây mới là ta, không phải là Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trên mặt dần dần hiện ra vẻ cố chấp, biểu lộ giống như là tử vì đạo, đem những viên đan dược này cất đi rồi lại tiếp tục luyện chế.
Một lần này chính là hơn nửa năm. Đến cuối cùng, Luyện Dược Các hầu như không còn có mấy người có thể tiếp tục luyện dược được nữa rồi. Nơi đây thật sự quá nguy hiểm, thậm chí gian phòng của Bạch Tiểu Thuần, một lần bị lò đan nổ oanh trúng, đã nứt ra một đạo khe hở. Bạch Tiểu Thuần mặt buồn rười rượi bồi thường một ít linh thạch, bị khách khí mời ra khỏi Luyện Dược Các.
Hắn đang muốn bày ra thân phận sư đệ chưởng môn để lý luận, lại phát hiện ra bên trong ngọc giản truyền âm có lời nhắn của Trương Đại Bàn, nói đang ở bên ngoài chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần, hỏi hắn đã đi đâu.
Bạch Tiểu Thuần thấy Trương Đại Bàn đến, lúc này mới buông tha Luyện Dược Các, cảm khái đi trên con đường nhỏ của Hương Vân Sơn.
- Truy cầu dược đạo cực han nhất định là sẽ nhấp nhô. Bạch Tiểu Thuần ta là mây trắng ở trên bầu trời, tuyệt đối sẽ không vì thế mà bị khuất phục!
Bạch Tiểu Thuần ưỡn ngực ngẩng đầu, thong dong đi tới, lại phát hiện ra có chút không đúng. Bây giờ đang là buổi trưa, nếu như ngày thường, thì lúc này là thời điểm náo nhiệt nhất ở trong tông môn, nhưng trước mắt Hương Vân Sơn lại yên tĩnh rất nhiều. Đưa mắt nhìn đi thì đệ tử Ngưng Khí tầng sáu một cái cũng không có, phần lớn là dưới Ngưng Khí tầng sáu đang qua lại.
Khi Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc về tới chỗ ở, đã nhìn thấy từ xa có một thanh niên cao gầy đang đi đi lại lại ở bên ngoài tòa nhà của mình, bộ dạng dường như rất phấn khởi.
Người này chính là Trương Đại Bàn sau khi đã bị gầy đi rồi.
- Đại sư huynh.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng chạy tới, hô to một tiếng.
- Cửu sư đệ!
Trương Đại Bàn lập tức xoay người, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì hặc hặc cười. Đối với thân phận sư đệ chưởng môn của Bạch Tiểu Thuần, Trương Đại Bàn không thèm để ý, trong mắt y, Bạch Tiểu Thuần chính là tiểu sư đệ của mình.