Hắn vừa rồi mơ hồ cảm thấy tiếng nổ động trời kia nghe có chút quen tay. Giờ phút này nhìn qua, lập tức nhận ra chỗ khói đen bốc ra chính là chỗ mình luyện dược ở Thiếu Trạch phong. Ngẫm nghĩ lại, tiếng nổ vừa rồi chính là âm thanh của lò đan bị nổ.
Ngay tại thời khắc này, hắn chợt nhớ... mình vẫn còn một lò đan dược ở Thiếu Trạch phong.
Trán hắn toát mồ hôi lạnh, tâm can run lên, hô hấp dồn dập. Xa xa nhìn lại, từ Thiếu Trạch phong truyền ra vô số tiếng gào rú thê lương, hắn cảm thấy da đầu run lên, trước mắt đột nhiên tối sầm.
- Hỏng! Hỏng rồi...
Khi Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đang hãi hùng khiếp vía và mọi người trong Huyết Khê Tông vẫn còn chấn động kinh hãi thì có vài đạo cầu vồng từ Thiếu Trạch phong bay ra. Người đi đầu chính là Thiếu Trạch phong Huyết Tử. Toàn thân hắn run rẩy, hai mắt đỏ ngầu ngóng nhìn một mảnh hỗn độn trên Thiếu Trạch Phong, khóc không nên lời, ngẩng đầu phát ra một tiếng gào rú thê lương.
Hắn biết rõ cơ sự này là do Dạ Táng gây ra. Giờ phút này hắn điên cuồng đang muốn quát gọi Dạ Táng, bất chấp tất cả muốn tìm Dạ Táng để đánh chết.
Nhưng cái tên Dạ Táng còn chưa kịp rời khỏi miệng hắn thì ở nơi này... Bạch Tiểu Thuần đã nhanh hơn Thiếu Trạch phong Huyết Tử một bước... hít sâu một hơi, trong lòng quyết liệt, hai mắt đỏ bầm lên, nghiến răng phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.
- Bảo đan của ta!
Thanh âm thê lương của Bạch Tiểu Thuần vang truyền bốn phía. Hắn đấm ngực tức tửi, vò đầu bức tóc, điên cuồng lao ra, thẳng đến Thiếu Trạch phong.
- Sao lại như vậy! Trời ơi, rốt cuộc là vì sao? Ôi bảo đan của ta!
Bạch Tiểu Thuần như bị phát cuồng, thanh âm cực kỳ thê thảm. Khi bay tới gần Thiếu Trạch phong, nhìn thấy cả núi hỗn loạn một mảnh, khói đen ngập ngụa thì không khỏi giật mình.
Toàn bộ Thiếu Trạch Phong như một mảnh đất khô cằn, hơn phân nửa các kiến trúc và động phủ đều đã đổ sụp xuống. Không ít tu sĩ mặt mày xanh xao vàng vọt mà hai mắt bốc hỏa nhưng khi họ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lúc thì bọn họ lại lộ vẻ sợ hãi.
Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không ngó gì đến ai, hắn chạy vội đến trung bộ của Thiếu Trạch phong, nơi hắn luyện dược lúc trước. Toàn bộ khu vực này đã trở thành một mảnh bình địa, trận pháp không còn, động phủ không còn, lò đan không còn... Những gì còn sót lại là một ít mảnh vỡ của lò đan và một luồng sóng nhiệt khó tưởng đang khuếch tán không ngừng ra bốn phía.
Lúc này, giữa không trung, Thiếu Trạch phong Huyết Tử cùng Đại trưởng lão và các huyết sắc trưởng lão đều đang sửng sốt, trong số họ có không ít người còn có vết máu tươi bên khóe miệng. Bọn họ vốn đang muốn tìm Bạch Tiểu Thuần để gây chuyện, không ngờ rằng đối phương lại tự thân xuất hiện, hơn nữa dáng ngoài xem ra còn thê thảm hơn bọn hắn.
- Dạ Táng!
Thiếu Trạch phong Huyết Tử nghiến răng nghiến lợi, trong mắt sát ý ngập trời, thân ảnh nhoáng lên đã như sấm vang chớp giật thẳng đến Bạch Tiểu Thuần.
- Thiếu Trạch phong Huyết Tử!
Hầu như ngay khi Thiếu Trạch phong Huyết Tử vừa vọt tới, Bạch Tiểu Thuần đã toàn thân run rẩy như bị phát cuồng, hắn xoay người quay lại nhìn Huyết Tử, gào rống lên.
- Ta bỏ ra ba tháng, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể luyện chế ra một lò đan dược gần đạt đến vô hạn ngũ giai!
Bạch Tiểu Thuần run rẩy, thần sắc bi thương vặn vẹo, sát khí toàn thân ầm ầm bộc phát.
- Chết tiệt, Thiếu Trạch phong Huyết Tử, không phải ngươi đã nói cái này lò đan sẽ không bao giờ nổ đó sao! Không phải ngươi đã nói lò đan này là chí bảo đó sao! Tại sao ngươi phải gạt ta!
Bạch Tiểu Thuần điên cuồng gào rú, ánh mắt đỏ thẫm, thanh âm hắn vang vọng bốn phương, khí thế so với Thiếu Trạch Phong Huyết Tử còn mạnh hơn, rõ ràng là quát nạt lại, lại càng khiến cho người khác có cảm giác hắn điên thật rồi.
- Ngươi...
Thiếu Trạch Phong Huyết Tử tức giận, hắn mở miệng như muốn nói cái gì đó nhưng lại á khẩu không trả lời được...
- Vì sao? Vì sao lại gạt ta. Ta cố gắng như thế cũng chỉ vì muốn luyện đan cho các ngươi nhưng ngươi lại gạt ta. Lại còn nói đây là chí bảo giành được từ Đan Khê tông, vĩnh viễn sẽ không bị nổ. Nếu ngươi sớm nói cho ta biết lò đan này có thể bị nổ thì ta đã không bỏ ra nhiều dược thảo trân quý như thế, chỉ cần luyện dược như bình thường là được rồi. Ôi, bảo đan của ta!
- Ngươi có biết lô đan dược này ta đã phải hao phí bao nhiêu tâm huyết không? Chết tiệt, vì lẽ gì mà ngươi không sớm nói cho ta biết! Tại sao phải gạt ta!
Bạch Tiểu Thuần thanh âm đã khàn đi vì gào rống. Hầu hết tu sĩ của Huyết Khê Tông đều nhanh chóng tiến đến đây để theo dõi toàn bộ màn này. Luôn cả những thần thức trên Tổ Phong, phần lớn cũng đều tập trung đến đây.
- Ta đã nói rồi... Các ngươi chớ có lại gần lò đan. Ngươi nói đi, có phải các ngươi đã đụng chạm gì đó đến lò đan?
Bạch Tiểu Thuần nói xong câu cuối cùng thì cười thảm, thần sắc lộ vẻ đắng chát, thất vọng tột cùng.
Bọn Thiếu Trạch phong Huyết Tử và Đại trưởng lão nghe Bạch Tiểu Thuần nói như vậy thì không biết phải phản bác thế nào. Đúng là Huyết Tử từng nói với Dạ Táng rằng lò đan này sẽ không bị nổ, cũng từng nói rằng vô luận xuất hiện phiền toái gì, đều không có quan hệ đến Bạch Tiểu Thuần. Nhất là câu nói cuối của Bạch Tiểu Thuần càng làm cho bọn hắn thần sắc biến hóa.
Bởi vì, chính xác là... khi bọn hắn thấy nhiệt độ xung quanh lò đan càng lúc càng nóng, thiếu điều muốn biến toàn bộ Thiếu Trạch Phong thành một mảnh khô cằn, nên đành phải nghiến răng nhìn qua một chút... Thành ra bây giờ đuối lý.
Nhưng Thiếu Trạch Phong bị tổn thất quá lớn, bọn hắn thẹn quá hoá giận, Thiếu Trạch phong Huyết Tử nghiến răng.
- Nói bậy! Ngươi nhận ủy thác của Thiếu Trạch Phong chúng ta, giúp chúng ta luyện dược. Nếu là đan dược được luyện thành thì cũng thôi. Mọi chuyện nơi đây, bổn tọa cũng chấp nhận. Nhưng giờ, đan dược chẳng thấy đâu, lại còn phá hủy Thiếu Trạch phong chúng ta. Hôm nay, bất luận thế nào, ngươi cũng phải cho bổn tọa một cái công đạo.
Thiếu Trạch phong Huyết Tử hừ lạnh, đang muốn cường hành áp chế Bạch Tiểu Thuần, muốn mượn sự tình nổ lò này để đổi lấy một ít chỗ tốt cho Thiếu Trạch Phong, nhưng vào lúc này...
- Khoan đã!
Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải khoát về phía trước, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, lỗ mũi nhúc nhích hít ngửi giống như đang cố phân biệt khí tức xung quanh.
- Không đúng, thứ mùi vị này... Các ngươi có nghe thấy mùi thuốc không!
Bạch Tiểu Thuần nhìn khắp xung quanh, mở miệng hỏi.
Thiếu Trạch phong Huyết Tử nhíu mày, hừ lạnh, đột nhiên bay tới. Nhưng hắn vừa chuyển động thì thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã nhoáng lên, xuất hiện ở bên cạnh một mảnh vách tường bị tàn phá, cách không xa một mảnh vỡ lò đan. Thần sắc hắn rung động, lộ ra vẻ không thể tin nổi. Hắn nhấc mảnh vách tường lên, ở bên dưới có một hạt... đan dược đang tỏa ra hào quang ngũ sắc.
Đan dược này có vầng hào quang năm màu bao bọc xung quanh, mùi thuốc cũng không lấy gì là nồng đậm lắm, nhưng mọi người xung quanh đều đang nhìn trừng trừng vào vầng sáng năm màu kia, trong đầu họ nổ vang, không ít người trợn mắt há mồm kinh hô.