Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1868: Chương 1868: Thu tiên hậu




- Đạo Trần tiên tôn, vãn bối tình nghĩa đã hết. Tiên hậu của ngài đã mất. Hiện tại còn sót lại hồn, từ lâu đã thay đổi. Đắc tội!

Bạch Tiểu Thuần vung tay áo một cái, lại không do dự chút nào, một bước đi ra. Thần niệm vừa tản ra, nhất thời ở bên ngoài nơi mảnh khu vực vặn vẹo trong tinh không, hai vị nô bộc Thái Cổ bảo vệ ở nơi đó trong nháy mắt ra tay. Chiến lực Thái Cổ cuồn cuộn bạo phát ngập trời, hóa thành hai trận gió bão, trực tiếp quét ngang đi.

Tiếng sấm kinh thiên động địa, vang vọng khắp nơi. Đồng thời, hơn mười ánh sáng Thái Cổ ở dưới sự áp chế của Bạch Tiểu Thuần, đồng thời bạo phát, tản ra hào quang sáng chói, cùng hai vị nô bộc Thái Cổ, lao thẳng đến chỗ lão quỷ bà.

Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt có tiêng nổ kinh thiên bạo phát ra. Trong tiếng nổ lớn, gần như trong nháy mắt khi lão quỷ bà giãy dụa thoát ra, nô bộc Thái Cổ thần thông, ánh sáng Thái Cổ sắc bén, liền trực tiếp đột ngột xuyên qua lão thái bà vừa thoát khỏi sự vây khốn!

Lúc nhìn lại, thân thể lão quỷ bà lại trực tiếp tan vỡ nổ tung ra, bị xuyên ra hơn mười lỗ thủng. Đồng thời, gió bão đến từ nô bộc Thái Cổ cũng đột nhiên nghiền nát thân thể hắn!

Chỉ là đồng thời khi thân thể của lão quỷ bà vỡ nát diệt vong, một ngọn lửa màu đen nhất thời lại từ trong cơ thể nàng bạo phát ra, quét ngang về bốn phía xung quanh. Ở trong ngọn lửa kia, bóng dáng của tiên hậu lại một lần nữa huyễn hóa ra ở trong lửa màu đen, phát ra oán khí cùng điên cuồng vô tận. Lúc này dung nhan tuyệt mỹ của nàng đang vặn vẹo, truyền ra tiếng gào thét chói tai thê lương.

Tiếng gào thét này hình thành gợn sóng, khuếch tán khắp nơi, đồng thời cũng cuốn tới biển lửa màu đen bốn phía xung quanh, không ngừng khuếch tán, còn hình thành từng hỏa diễm ma quái cực lớn, giống như dời núi lấp biển, lao mạnh về phía Bạch Tiểu Thuần cắn nuốt.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Khí thế của tiên hậu này thoạt nhìn rất kinh người. Thậm chí trước khi Bạch Tiểu Thuần thăng cấp Thái Cổ, tạo thành uy hiếp cực lớn đối với hắn, hắn chỉ có thể quay đầu bỏ chạy. Nhưng hôm nay ở trong cảm nhận của Bạch Tiểu Thuần, những khí thế này của đối phương, nhìn như ngập trời, nhưng trên thực tế lại bé nhỏ không đáng kể.

- Nàng đi đi. Đây là một cơ hội cuối cùng ta dành cho nàng!

Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong, tiên hậu chẳng những không có lui về phía sau, ngược lại càng hình thành nhiều mặt quỷ từ biển lửa, ầm ầm lao tới.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần càng thêm lạnh như băng. Hắn cũng không có tự mình ra tay, chỉ là đứng ở trên bảo quạt, thần niệm khuếch tán, thuyền cô độc bên trong mặt bảo quạt lập tức, lại trong nháy mắt biến mất. Thời điểm nó xuất hiện thình lình ở trong tinh không, hóa thành một đạo cầu vồng quét ngang xung quanh bảo quạt. Trong những tiếng động ầm ầm khuếch tán, tất cả mặt quỷ hỏa diễm đều tan vỡ. Tốc độ của chiếc thuyền cô độc này quá nhanh. Nó đi qua nơi nào, hỏa diễm cũng phải tắt. Sau khi vòng vài vòng, nó lao thẳng đến chỗ tiên hậu.

Oán khí trong mắt của tiên hậu sâu hơn, trong miệng truyền ra âm thanh chói tai. Cuối cùng, ở trong chớp mắt này, lại từ trong cơ thể nàng huyễn hóa ra rất nhiều đèn lồng màu trắng. Những cái đèn lồng này chợt tản ra, tràn ngập tám phương. Đồng thời, chúng cuối cùng lại ảnh hưởng tới quy tắc của mảnh tinh không này. Tự nhiên tất cả đều nhanh chóng hóa thành trang giấy!

Thậm chí ngay cả hai vị nô bộc Thái Cổ cũng như vậy. Cho dù là chiếc thuyền cô độc này, mặc dù không biến thành giấy, nhưng tốc độ vẫn chậm hơn một ít. Cho nên khiến cho tiên hậu ở trong một thoáng đã tránh được, cuối cùng lại lao thẳng đến bảo quạt. Nàng giơ tay phải lên biến thành quỷ trảo, trong mắt mang theo sự tham lam, chộp về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Đủ rồi!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Hắn đã hết lần này đến lần khác nhường nhịn. Hiện tại hắn đã không kiên trì được nữa. Dù sao, hắn không phải là Đạo Trần tiên tôn. Đồng thời sau khi trải qua chuyện này, Bạch Tiểu Thuần cũng kiểm tra ra trong cơ thể của mình, thực sự không còn chấp niệm của Đạo Trần. Nếu không, sợ là lúc này đã sớm tới ảnh hưởng tới mình.

Cùng lúc sau khi kiểm tra xác định, suy nghĩ của hắn cũng lại rõ ràng. Bạch Tiểu Thuần không muốn làm người lấy oán trả ơn. Hiện tại, tất cả những điều này đã khiến cho hắn không thể không ra tay nữa.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần đã có quyết định. Ở trong nháy mắt khi oan hồn tiên hậu lao tới trong nháy mắt, thân thể Bạch Tiểu Thuần bước lên trước, tốc độ cực nhanh, chớp mắt cuối cùng lại xuyên qua thân thể của tiên hậu. Thời điểm xuất hiện, đã ở phía sau nàng, thần sắc vẫn giống như bình thường. Thời điểm hắn giơ tay phải lên, về phía tiên hậu lúc này vẫn gào thét, nhẹ nhàng ấn một cái.

Dưới một cái ấn này, nhất thời trong tay Bạch Tiểu Thuần giống như hình thành một vòng xoáy cực lớn. Trong lúc vòng xoáy này ầm ầm ầm chuyển động, hồn của tiên hậu cuối cùng lại không khống chế được bị hút về phía lòng bàn tay của Bạch Tiểu Thuần.

Mà thân thể nàng cũng từ khổng lồ trước đó, đang nhanh chóng thu nhỏ lại, tiếng gào thét giãy dụa không ngừng từ trong miệng tiên hậu truyền ra, nhưng lại chỉ là vô nghĩa. Ở trong sự bình tĩnh, tu vi Thái Cổ của Bạch Tiểu Thuần hình thành uy áp, đủ để đi chấn áp tàn hồn của tiên hậu này!

Nhưng đây dù sao cũng là tàn hồn của tiên hậu. Ở trong sự giãy dụa giống như căn bản không có cách nào phản kháng này, thân thể tiên hậu cuối cùng lại trong nháy mắt tự mình tan vỡ, hóa thành vô số hồn, bỗng nhiên tản ra bốn phía xung quanh.

Số hồn nhiều, sợ là có thể kể tới ngàn vạn, đông nghìn nghịt, ùn ùn kéo đến, xoay người lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần cắn nuốt. Có hồn lại phân tán ra bốn phía bỏ chạy. Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản là phân biệt rõ ràng được. Hồn của tiên hậu hình như cũng ẩn thân ở trong biển hồn này!

Bạch Tiểu Thuần nhíu mày. Hắn biết nếu để cho hồn của tiên hậu này chạy thoát, sau đó sợ là còn có thể dây dưa không ngừng. Một khi đối phương tìm được Tiên Vực Vĩnh Hằng, hắn mặc dù không e ngại, chung quy lại có chút phiền phức.

Trong lúc lắc đầu, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên nhắm hai mắt lại. Khi hai mắt hắn lại mở ra, trong nháy mắt, một khí tức hoàn toàn khác hẳn với khí thế của hắn trước đó, đột nhiên tản ra. Khí thế kia tràn ngập sự trầm ổn, tràn ngập một khí thế giống như Chí Tôn vậy. Đây chính là ý của Đạo Trần!

Thân thể của tiểu khí linh run rẩy một cái. Cùng lúc đó, ở bên trong rất nhiều hồn này, lúc này có một hồn, cuối cùng lại chợt dừng lại, run rẩy quay đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Ở bên trong thần thức của Bạch Tiểu Thuần, cũng lập tức lại xác định phong tỏa được hồn kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.