- Đáng chết, hắn là hạt nhân lại hung hăng càn quấy như vậy, không phai làm hạt nhân... Đều bi phẫn và đau khổ sao?
Thủ lĩnh Thiên Không Hội sắp khóc thành Thông Thiên Hà.
- Ngươi... Ngươi...
Lý Nguyên Thánh cảm thấy đầu óc nổ vang, hắn không nói nên lời, cho dù bản lĩnh của hắn lớn hơn nữa cũng chỉ có thể đuổi đệ tử bình thường mà thôi, cho dù đối phương có lai lịch cũng không sợ, nhưng nếu là hạt nhân... Liên quan đến quan hệ giữa hai tông môn, đừng nói là hắn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng làm không được, chỉ có Thiên Nhân ra mặt mới có quyền định đoạt.
Mình vừa nói lời cuồng ngôn nhưng đối phương dùng phương thức này tát ngược trở lại, Lý Nguyên Thánh giận dữ công tâm, thậm chí có cảm giác mặt mũi nóng rát, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt hắn đỏ thẫm, hiện tại hắn muốn điên lên và hét lớn một tiếng, cũng không quay đầu lại bay thẳng lên cầu vồng, hắn không muốn tiếp tục lưu lại đây thêm giờ phút nào nữa.
- Ồ, ngươi đi đâu thế, Lý huynh chớ đi nha, ngươi đã đáp ứng taba ngày sau làm ta rời đi mà!
Bạch Tiểu Thuần vội vàng hô to lên, lời hắn truyền vào tai Lý Nguyên Thánh, Lý Nguyên Thánh lại phun máu lần nữa, hắn hét vọng trở về.
- Ngươi khinh người quá đáng!
Hắn vào thét nhưng lại tăng tốc độ bay lên cầu vồng.
Chẳng những hắn như thế, đám quần là áo lượt chung quanh cũng run rẩy bay đi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đã mang theo sợ hãi, cảm thấy thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần quá sắc bén, lúc này cúi đầu chạy trở về cầu vồng.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nhìn thân ảnh đám người rời đi sau đó phất tay thở dài.
- Ta ghét nhất cái loại không có tài năng, hết lần này tới lần khác giả bộ mình rất lợi hại, không thể làm ta rời đi thì đừng nói ra, đây không phải chọc tức ta sao?
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, lắc đầu trở lại khách sạn, lúc này đám người Thần Toán Tử dở khóc dở cười nhìn bóng lưng đắc ý của hắn đi vào phòng.
Rất nhanh, chuyện Bạch Tiểu Thuần là hạt nhân cũng truyền ra khắp Không thành, thậm chí việc này quá lớn, cũng làm rõ rất nhiều nghi vấn của mọi người, tin tức càng truyền càng rộng, người ba thành khác nghe tin tức này cũng khiếp sợ không nhỏ.
Nhất là hạt nhân của ba thành khác là Tinh Hà Viện, Cực Hà Viện và Đạo Hà Viện nghe tin này cũng há hốc mồm, cả đám vô cùng sùng bái.
- Làm hạt nhân còn có thể làm tới mức hung hăng càn quấy như thế sao?
-Bạch Tiểu Thuần... Ta nhất định phải đi gặp hắn một lần!
Trái ngược với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ xem lại bản thân mình, cả đám hạ quyết tâm, nhất định phải đi tìm Bạch Tiểu Thuần trao đổi kinh nghiệm làm hạt nhân... Nói không chừng trong giai đoạn mình làm hạt nhân sẽ có cải thiện.
Thiên Không Hội liên tục gặp ngăn cản, cả đám đã cúi đầu nhận mệnh, bọn họ đã không có biện pháp với Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng sau khi thương nghị, đám thủ lĩnh Thiên Không Hội đã có quyết định kinh người.
- Chúng ta không thể trêu vào hắn, vậy tiễn hắn đi là được!
Tinh Không Đạo Cực Tông có quy tắc tấn chức, hoặc là đệ tử có điểm cống hiến đạt tới trăm vạn lựa chọn tế hiến tấn chức, ngoài ra còn có một phương thức khác, đó là sau khi điểm cống hiến bản thân đạt tới mức độ nhấn định sẽ bị trận pháp Tinh Không Đạo Cực Tông cảm ứng, bức bách tấn chức.
Cách làm cưỡng chế này là phòng ngừa có người đầu cơ điểm cống hiến, để tránh sụp đổ giá hàng trong Tinh Không Đạo Cực, xem như phù hợp với lợi ích của Tinh Không Đạo Cực Tôn, mà lại không phải sức người có thể khống chế, mà là lực lượng tâận pháp Tinh Không Đạo Cực Tông hoàn thành, dù sao trong lệnh bài đều có trận pháp của Tinh Không Đạo Cực Tông.
Chỉ có điều cách làm thứ hai hiếm khi xuất hiện, mà lại thường thường cần điểm cống hiến đạt tới số lượng nhất định mới được, một khi ít cũng không được trận pháp coi trọng.
Kỳ thật nói trắng ra nếu điểm cống hiến của một người tăng quá nhanh, giống như bó đuốc trong bóng tối sẽ khiến trận pháp chú ý, từ đó bức bách ngươi tấn chức.
Tống Khuyết lúc trước đã dùng phương thức này, bị Bạch Tiểu Thuần dùng điểm cống hêến của Thanh Long Hội rót vào một lượng rất lớn trong một lần, khi đó Tống Khuyết vừa bay lên giữa không trung đã bị trận pháp phát hiện, lúc này hào quang tiếp dẫn hàng lâm ép hắn trở thành đệ tử hoàng y.
Bây giờ Thiên Không Hội đã sợ Bạch Tiểu Thuần gần chết, tất cả thủ lĩnh đã hạ quyết tâm tiễn Bạch Tiểu Thuần lên trời.
- Cơ hội chỉ có một lần, một khi bởi vì điểm cống hiến ít mà không thành công, lúc đó đầu lĩnh Thanh Long sẽ đề phòng chúng ta, khi đó sẽ khó có lần thứ hai.
- Cho nên lần này chúng ta bât chấp tổn thất, khoản điểm cống hiến này Thiên Không Hội chúng ta ra, vì tiễn hắn đi có mất nhiều hơn nữa cũng đáng!
Đám người Thiên Không Hội cắn răng một cái, sau khi có quyết định liền chờ thêm vài ngày, chờ tới đêm trăng tròn là lúc trận pháp Tinh Không Đạo Cực Tông hoạt động mạnh nhất sẽ phát động.
Đêm khuya ngày hôm nay trăng tròn trên cao, ánh trăng chiếu sáng mặt đất, cảnh tượng đêm trăng vô cùng nhu hòa, dù Không thành vào đêm khuya vẫn vô cùng náo nhiệt, người đi lại vô cùng nhộn nhịp.
Trên biên giới sa mạc tây thành, khách sạn Thanh Long Hội vẫn như thế, tu sĩ lui tới không vì đêm tối mà ít đi, vẫn có không ít người ra vào di tích làm nhiệm vụ.
Hiện tại Bạch Tiểu Thuần đang ngồi bên cạnh bàn, sau lưng có hai thị nữ cầm quạt quạt mát cho hắn, nếu ném cây quạt này ra bên ngoài tất nhiên sẽ có không ít người tranh đoạt, bởi vì chúng là trọng bảo cần điểm cống hiến rất lớn mới có thể đổi lấy, nhưng nó trong mắt Bạch Tiểu Thuần chỉ là cây quạt mà thôi.
Cho dù là cái bàn trước mặt cũng dùng gỗ ngàn năm tạo thành, nếu chế tác thành phi kiếm cũng có uy lực không tầm thường, nhưng trước mắt cũng chỉ là cái bàn...
Trên mặt ban có vô số sơn trân hải vị chồng chất như ngọn núi nhỏ, bất cứ linh thực nào trong đó ở bên ngoài đều quý báu phi phàm, ngay cả bát đũa cũng là bảo khí.
Cả gian phòng vô cùng xa hoa, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh tới đây cũng phải chấn động không nhỏ.
Hiện tại Hứa Bảo Tài, Thần Toán Tử, Trương Đại Bàn ngồi ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cơm nước no nê ngồi đàm tiếu ở đây, Trần Mạn Dao nhu thuận ngồi bên người Bạch Tiểu Thuần, cũng cầm một cây quạt thỉnh thoảng cười khẽ.
Quần áo đám người này vô cùng quý giá, bộ dáng không khác gì nhà giàu mới nổi...
- Quả nhiên Lý Nguyên Thánh nói chuyện không tính toán gì hết, ba ngày qua lâu rồi, hắn vẫn không có làm chúng ta rời đi.
Bạch Tiểu Thuần sờ sờ bụng, hắn ợ một tiếng sau đó đắc ý lên tiếng.
- Thiếu tổ, kỳ thật chúng ta ở chỗ này rất tốt, ha ha, bất kể là ăn dùng đều là tốt nhất, ở trong Nghịch Hà Tông cũng không bằng, hiện tại rất tốt mà, không biết trên cầu vồng có bộ dáng gì nữa.
Hứa Bảo Tài cười nói.
- Nhìn một chút.
Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, hắn chỉ vào Hứa Bảo Tài, lại nói với Trương Đại Bàn bên cạnh.