Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 82: Chương 82: Tiểu Thuần ra tông môn. (Thượng)




- Nhiệm vụ này, phải đi!

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần chợt gấp gáp, hai mắt đỏ lên rồi lập tức tiến hành luyện đan. Hắn dự định cần phải đạt được Bất tử Thiết Bì đại thành ngay trước khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Hai ngày sau, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chợt nổ vang, làn da trên cơ thể hắn chấn động không ngừng. Trong tích tắc trở nên đen kịt toàn bộ, nhưng sau đó làn da cũng khôi phục lại nhanh chóng như bình thường. Chỉ là nếu nhìn kĩ lại, thì có thể thấy một tia màu đỏ chợt lóe lên trên làn da rồi biến mất.

- Màu đen là Thiết, Màu đỏ là đồng!

Bạch Tiểu Thuần ấn một cái lên da mình, lại truyền ra từng tràng thanh âm kim loại va chạm, bèn đứng dậy một cái, tốc độ cực nhanh vượt trội hẳn lúc trước.

Sau đó hắn thử nghiệm lực lượng bản thân một chút, cả người chợt nhảy lên, ngón trỏ và ngón cái mạnh mẽ bóp một cái triển khai ra Toái Hậu Tỏa. Hư không không còn truyền ra thanh âm ken két, mà là tiếng nổ vang rầm rĩ, tuy âm thanh này không lớn nhưng Bạch Tiểu Thuần có thể cảm nhận được uy lực Toái Hậu Tỏa của bản thân không chỉ tăng lên gấp đôi.

- Bất Tử Thiết Bì, đại thành!

Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, xem ra hắn đã có chút nắm chắc hơn một chút về chuyện ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn lần này.

- Đáng tiếc là bây giờ ta chỉ có thể luyện ra nhất giai Linh dược phù hợp cho cảnh giới Ngưng khí tầng năm trở xuống, cho dù thêm Luyện linh nữa thì hiệu quả phục dụng cũng không cao lắm.

Bạch Tiểu Thuần đứng trong phòng thầm cảm thấy có chút đáng tiếc, chỉ là thời gian gấp gáp, hắn cũng không cách nào luyện chế ra được Nhị giai Linh dược thích hợp cho Ngưng khí tầng tám trở xuống.

- Sáng sớm mai, phải đi ra ngoài rồi...

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy hồi hộp. Từ khi hắn bái nhập Linh Khê tông đến nay, đây chính là lần ra ngoài chân chính của hắn. Chỉ là trong lòng cảm thấy có chút không an toàn, bèn đem tấm thuẫn đoạt được của Trần Phi luyện linh ba lần, thậm chí hắn còn chưa thấy ổn thỏa lắm bèn lấy mấy món áo da từng mặc trong trận Tiểu bỉ đem Luyện linh vài lượt.

Cuối cùng hắn nghĩ ngợi một chút, rồi suốt đêm đó chạy đi tìm Trường Đại Bàn mượn cái nồi đen lớn có Địa hỏa trận pháp mang theo. Nhưng hắn vẫn còn chưa yên lòng, chỉ là không còn thêm cách nào nữa bèn mặt ủ mày chau ngồi ở trong tiểu viện chờ tới hừng đông mà không quay về Luyện Dược các nữa.

- Tiền Đại Kim, chờ đến khi ta Trúc cơ rồi, ta nhất định phải cho ngươi thật đẹp mặt!

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng khẩn trương, hai mắt cũng dần đỏ lên. Hắn sợ chết a, hắn cũng không phải là gà mờ vừa mới bước chân vào tông môn mà đã hiểu chút ít nhất định đối với Tu Chân giới này rồi.

Một đêm nghĩ ngợi miên man. . . Dần dần, trời đã sáng.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được lệnh bài thân phận chấn động. Hắn đứng ở trong sân nhỏ của mình, quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà đã cư ngụ hơn hai năm qua, thở dài một tiếng.

- Việc này nhất định phải chú ý cẩn thận, cũng không thể đem cái mạng nhỏ vứt bỏ đi được...

Bạch Tiểu Thuần mặt ủ mày chau, mặc vào bảy tám tấm áo da, lại đem chiếc nồi đen lớn của Trương Đại Bàn cõng ở trên lưng. Hắn vốn nhỏ gầy, lúc này mặc một bộ trang phục như vậy, nhìn như một quả bóng.

Mang theo tâm sự dày đặc, Bạch Tiểu Thuần rời khỏi Hương Vân Sơn, đi về sơn môn phía bờ nam. Trên đường đi không ít đệ tử ngoại môn nhìn thấy hắn, đều bị bộ trang phục của Bạch Tiểu Thuần làm cho sửng sốt.

Bạch Tiểu Thuần mặt như đưa đám, nếu gặp phải người quen thì vẫy vẫy tay từ biệt, dần dần đi tới bên cạnh sơn môn của bờ nam. Vừa mới tới gần, hắn đã nhìn thấy ở chỗ này có hai người. Trong đó có một thanh niên đang khoanh chân ngồi, người còn lại là một cô gái. Nhìn bóng lưng, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút quen mắt. Cô gái này đang không kiên nhẫn đi tới đi lui ở bên cạnh sơn môn.

- Đỗ Lăng Phỉ?

Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

Giờ phút này Đỗ Lăng Phỉ cũng đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nàng cũng sửng sốt một chút. Nhất là sau khi Bạch Tiểu Thuần mặc một bộ trang phục như vậy thì nhíu mày.

- Người đứng đầu trong nhiệm vụ điều tra Hầu sư huynh mất tích là ngươi?

- Là ta a. Thật là xảo hợp a...

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, ánh mắt giống như tùy ý quét về phía thanh niên ở bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ. Gã thanh niên này mặt không biểu tình, nhưng vừa rồi trên mặt lại tràn ra một chút sát khí. Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía gã, thì gã cũng mở mắt ra, giống như cười mà không phải cười nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần khẽ động, trước khi đến hắn dĩ nhiên là đã phân tích qua, trong nhiệm vụ lần này, Tiền Đại Kim sẽ hành động như thế nào. Trong đó, đơn giản nhất đúng là tìm một đồng môn cũng chấp hành cái nhiệm vụ này, sau khi rời xa tông môn, ra tay ở trong bóng tối. Như vậy liền có thể thần không biết quỷ không hay.

Giờ phút này, vô luận là Đỗ Lăng Phỉ hay là gã thanh niên kia, thì đáy lòng của Bạch Tiểu Thuần đều có hoài nghi, nhưng tự nhiên là hắn sẽ không để lộ ra ngoài, thậm chí còn hướng về phía thanh niên kia cười ngây ngô.

- Tại hạ là Bạch Tiểu Thuần, không biết sư huynh là...

- Thanh Phong Sơn, Phùng Viêm.

Thanh niên này cũng nở nụ cười, chậm rãi mở miệng.

- Thì ra là Phùng sư huynh. Phùng sư huynh nhìn liền thấy tuyệt đối không phải thế hệ tầm thường. Ta lần đầu tiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, mong Phùng sư huynh dìu dắt một hai.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng ôm quyền, phát hiện ra tu vi của đối phương là Ngưng khí tầng bảy.

- Dễ nói, dễ nói.

Trong mắt Phùng Viêm có một chút khinh miệt không thể nhìn thấy khẽ quét qua. Sở dĩ gã tham gia nhiệm vụ này là bởi vì đệ tử nội môn Tiền Đại Kim đã hứa cho gã món lợi lớn, khiến cho gã cực kỳ động tâm. Lúc này mới đồng ý trong lúc chấp hành nhiệm vụ này, lừa giết Bạch Tiểu Thuần.

Việc này đối với gã mà nói rất đơn giản, thậm chí không cần bản thân gã phải trực tiếp ra tay, mà chỉ cần làm ra một chút ngáng chân, là đã có thể làm cho Bạch Tiểu Thuần này ngoài ý muốn mà bỏ mình.

Duy nhất cần phải chú ý đó là không được để cho Đỗ Lăng Phỉ nhìn thấy. Nhưng theo gã thấy, thì nhiệm vụ lần này đã có cả Đỗ Lăng Phỉ, thì hiển nhiên cũng là do Tiền Đại Kim thôi động.

Đỗ Lăng Phỉ nhíu mày, nàng không ngờ lần này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, rõ ràng lại đụng phải cùng một chỗ với tên gia hỏa làm cho mình chán ghét trước mắt này. Nhiệm vụ lần này cũng không phải là do người khác áp đặt cho nàng, mà là do nàng chủ động nhận lấy. Dù sao loại nhiệm vụ này tuy có nguy hiểm nhất định, nhưng tổng thể thì vẫn đơn giản, mà điểm cống hiến thì lại rất nhiều.

Mà nàng đã kẹt ở Ngưng khí tầng năm đại viên mãn đã rất lâu rồi, nên muốn đạt được đủ điểm cống hiến để đổi lấy Lăng Vân Hương đột phá. Nghĩ tới Lăng Vân Hương, nàng lại càng chán ghét Bạch Tiểu Thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.