Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 114: Chương 114: Tinh Thần và Tang lễ. (Hạ)




Tiếng chuông bi ai ngân vang truyền ra, vang vọng thật lâu không tiêu tán đi, trong tiếng chuông vọng lại còn có rất nhiều đạo cầu vồng chậm rãi từ xa tiến tới, là chưởng tọa của bảy phong, tất cả trưởng lão của tông môn, còn có cả Chưởng môn cũng tới. Mọi người đều mặc trường bào đen, khi đến trước bia mộ, từng người đều nhìn qua, vẻ mặt đầy thương tiếc.

Sâu trong lòng Lý Thanh Hậu đầy đắng chát, tự trách mình thật lâu.

- Bạch Tiểu Thuần, đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn Linh Khê tông, dược đạo kiêu dương, đạo đồ thiên kiêu. Trong trận chiến tại Gia tộc Lạc Trần đã đánh chết rất nhiều phản nghịch Lạc Trần, vì đồng môn xả thân, vì tông môn thủ nghĩa, hắn đã dùng tính mạng của mình lập nên cống hiến vô cùng to lớn cho tông môn. Các đệ tử Linh Khê tông ta luôn vĩnh viễn khắc ghi việc này!

Chưởng môn chậm rãi nói, thanh âm vang lên truyền khắp bốn phương.

Giọng của lão đầy bi ai truyền ra, Đỗ Lăng Phỉ nghe đến đây thì không kìm chế nổi mà nước mắt tuôn xuống như mưa, Hầu Vân Phi, Trương Đại Bàn và một vài người khác trong lúc này cũng đều rơi nước mắt.

- Hôm nay đặc biệt truy phong Bạch Tiểu Thuần, đệ tử quang vinh của Linh Khê tông ta!

Giọng nói của Chưởng môn lại vang lên, khiến cho tâm thần mọi người đến chấn động. Bốn chữ đệ tử quang vinh này, rung chuyển tất cả mọi người.

Đệ tử quanh vinh, chính là vinh dự chí cao vô thượng của cả Linh Khê tông, là một cái danh xưng duy nhất mang đầy hàm nghĩa đặc thù, địa vị tôn cao vượt trội hơn hẳn nội môn. Ngang bằng với danh sách truyền thừa, một bên là dành kẻ đã chết, được vinh quang cao nhất, một bên dành cho người còn sống, được truyền thừa mạnh nhất.

Trong cả vạn năm này, Linh Khê tông cũng chỉ có vỏn vẹn chín người đạt được danh hiệu đệ tử Vinh quang, từng người đều đã vì tông môn lập được đại công to lớn mà chết trận, rồi được truy phong. Hôm nay, lại xuất hiện người thứ mười.

Không ai ở nơi này cảm thấy việc này không ổn thỏa cả, bởi vì hết thảy cũng là do Bạch Tiểu Thuần đánh đổi sinh mệnh của mình để đạt được.

- Từ lúc Bạch Tiểu Thuần vào tông môn đến khi hi sinh, đều không có sư tôn. Đứa trẻ có thể dùng tính mệnh của mình lập được đại công cho tông môn như vậy, chúng ta không cho phép hắn cô độc lạnh lẽo tại m Minh kia, hôm nay Sư tôn đã mất của lão phu, Linh La chân nhân, thu Bạch Tiểu Thuần làm đệ tử. Như vậy dưới m Minh kia, hắn vẫn có thể truy cầu Đại Đạo.

Trong lúc Chưởng môn vẫn còn đang đau thương nói, thì Lý Thanh Hậu cũng khẽ gật đầu nhìn về phía bia mộ, trong mắt đầy bi thương.

- Tất cả mọi người…mặc niệm!

Hai mắt Chưởng môn nhắm chặt lại, hướng về phía bia một chậm rãi cúi đầu. Đám đệ tử bốn phía cũng trong thời khắc này đồng loạt cúi đầu xuống.

Sau mấy hơi thở, lúc mặc niệm cũng chấm dứt, Đỗ Lăng Phỉ đau đớn bật khóc không nên lời.

Ngay lúc mọi người còn đang mặc niệm, thì tại một nơi trong khu rừng của dãy sơn mạch vô danh, lông mi trên mắt Bạch Tiểu Thuần run lên, rồi chậm rãi mở ra, sau đó hắn hắt hơi một cái.

Sau một cái hắt hơi, Bạch Tiểu Thuần cũng chợt tỉnh lại. Vốn ý thức hắn vẫn còn chìm trong trạng thái trước khi trọng thương mà hôn mê, nên khi vừa tỉnh lại hắn cũng theo bản năng mà ôm tay trái kêu gào thảm thiết. Chỉ là tiếng gào thảm này vừa mới truyền ra được một nửa thì chợt ngắc ngứ lại, hắn kinh ngạc nhìn xuống cánh tay trái của mình, rồi nhìn thân thể của mình, sờ soạng nơi này, nắn nắn nơi kia, thậm chí còn vén cả y phục lên mà nhìn cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm của mình.

- Ồ? Thế nào mà không còn chút vết thương nào rồi?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn nhớ lại lời kể của một vị lão nhân trong thôn, nói rằng người chết rồi thì hồn sẽ tiến vào m Minh địa phủ, hôm nay trên người mình không có lấy một vết thương, rõ ràng là mình bây giờ chỉ còn lại linh hồn mà thôi…Hắn run rẩy ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, nhận ra nơi này như một mảnh đất chết, cỏ cây trên mặt đất cũng héo rũ, mà thi thể Trần Hằng cũng không còn nữa.

Nhìn ra phía xa xa, bốn phía đều bị sương mù bao phủ, chỉ có thể nhìn được một vài khu vực mà thôi, còn những nơi khác thì trở nên mơ hồ mờ ảo. Tầng tầng khí tức tử vong tràn ngập khắp bốn phía khiến người khác có cảm giác băng hàn khắp toàn thân.

- Xong rồi, xong rồi…non nửa đời người của ta đều ổn thỏa cả, vậy mà lần này lại đem mạng nhỏ của mình vứt bỏ đi...

Bạch Tiểu Thuần càng thêm chắc chắn. Cả người hắn ngơ ngẩn như mất hồn, vẻ mặt buồn rười rượi rên lên một tiếng.

- Ta còn chưa cho Đỗ Lăng Phỉ cơ hội lấy thân báo đáp a…Còn lời hứa mà Hầu sư huynh hứa với ta…Còn chưa có ai biết ta chính là Quy gia, Linh Vĩ kê ta còn chưa ăn đủ, ta…ta còn chưa trường sinh...

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, nước mắt lưng tròng.

Nhưng ngay lúc hắn còn đang rên rỉ bi thương, thì đột nhiên…sau lưng hắn truyền tới một tiếng ho khan.

Tiếng ho khan này xuất hiện quá đột ngột, dọa cho Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên. Bạch Tiểu Thuần vội bò nhanh về phía trước rồi lăn người quay lại nhìn về phía sau, trong tay đã xuất hiện thêm một thanh mộc kiếm.

- Là ai?

Bạch Tiểu Thuần vội hỏi. Thì chợt nhìn thấy ngay chỗ của mình lúc nãy, có một lão giả mặc trường bào đen, nhìn qua như một cương thi đang đứng ở nơi đó, lão đầy u ám mà nhìn mình.

Luồng tử khí lan tràn toàn thân lão đặc biệt rõ ràng nhất, sắc mặt lão giả này cũng trắng bợt đầy những vết nhăn, nhìn như lão vừa chui ra từ phần mộ nào đó, hơn nữa phối hợp với khí tức quỷ dị bốn phía nơi này tạo ra một cảm giác vô cùng kinh người.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy rõ ràng, cả người hắn cũng thoáng cái mà nổi đầy da gà, trong đầu hiện lên vô số truyền thuyết về yêu ma quỷ quái lấy mạng người. Nhưng rất nhanh, hắn nhớ ra mình cũng đã chết rồi, vì vậy cũng nhanh chóng trấn định lại, bèn hất cằm hừ lạnh một tiếng, rồi từ từ đứng dậy.

- Được rồi, ngươi là quỷ, ta cũng là quỷ. Dù sao ta cũng đã chết rồi, tất cả mọi người đều là quỷ, ai sợ ai chứ.

Bạch Tiểu Thuần bèn bước đến trước mặt lão giả, sau khi đi vòng quanh lão giả áo đen một vòng, bèn xì xì vài tiếng.

- Ngươi hẳn là Quỷ hồn của cái dãy sơn mạch vô danh này đi. Chớ có khẩn trương, ta chỉ là đi ngang qua rồi ngẫu nhiên chết ở đây mà thôi, một lát nữa cũng sẽ đi. Ài, không biết biến thành quỷ rồi có thể tiếp tục tu hành trường sinh, trở thành một Trường sinh quỷ được hay không đây.

Bạch Tiểu Thuần nói đến đây, tâm trạng bất giác lại dâng lên đầy bi thương bèn thở dài.

Lão giả áo đen nhíu mày, nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi mở miệng hỏi.

- Ngươi muốn chết đến như vậy sao?

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, trong giây lát hắn như nghĩ tới điều gì đó bèn vội vàng cắn mạnh đầu lưỡi. Khi thấy cảm giác đau đớn truyền đến, Bạch Tiểu Thuần không cách nào tin được bèn cắn thêm một lần nữa, lần này hắn đau đến mức rớt nước mắt xuống, nhưng sắc mặt hắn lại vui mừng khôn xiết, bèn khoa chân múa tay đầy vui sướng, giơ thẳng tay lên trời mà rống to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.