- Bạch Tiểu Thuần này ta đã nghe đồn không ít về hắn, có người nói người này anh minh thần võ, trời sinh bất phàm giống như sao trời, sáng chói vô tận! Nhưng cũng có không ít người nói người này nhát gan ham sống sợ chết, hèn hạ vô sỉ...
- Nhân vật như thế khó tránh khỏi bị người đố kị, bây giờ nghĩ lại ta từng nghe qua không ít lời đồn không tốt về hắn, hiện tại đều là hư giả.
Những người biết rõ Bạch Tiểu Thuần thì không nghĩ vậy, Huyết Khê Tông còn đỡ một ít, trong Linh Khê Tông có không ít người trố mắt ra nhìn, dường như cảm thấy không giống người mình từng biết, Trương Đại Bàn tức giận, Hầu Vân Phi cười lắc đầu, đám người Hứa Bảo Tài cảm khái ngàn vạn, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần cải biến biểu lộ của mình đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần đắc ý, trong đầu hắn tưởng tượng tới khoe khoang và phong quang khi trở thành thiếu tổ, trong nội tâm rất chờ đợi, biểu hiện của hắn rất ẩn giấu, thần sắc nghiêm nghị giống như chiến sĩ thiết huyết trời sinh, lạnh lùng đứng ở nơi đó bày ra khí thế của Dạ Táng lúc trước, cảnh này dẫn tới rất nhiều người tán thành, ngay cả mười bảy lão tổ cũng cảm thấy cổ quái, đáy lòng bọn họ thở ra một hơi, bọn họ sợ trong đại điển quan trọng này Bạch Tiểu Thuần sẽ lộ ra bản chất như trong đại điện lúc trước...
- Bạch Tiểu Thuần, trở thành thiếu tổ Nghịch Hà Tông, đại biểu phỉa gánh vác trách nhiệm gian khổ, từ nay về sau tất cả hành động của ngươi đại biểu cho tông môn, tánh mạng, vinh quang, tất cả của ngươi... Đều có quan hệ tới tông minh.
- Vinh quang của tông môn là vinh quang của ngươi, tông môn nhục, ngươi cũng nhục!
- Cho dù ở bất cứ địa phương nào, cho dù bao nhiêu năm tháng, ngươi... Nhà của ngươi, gốc rễ của ngươi, mọi thứ của ngươi đều tồn tại với tông môn.
- Nếu có một ngày tông môn không còn, ngươi càng phải trùng kiến tông môn, nếu có một ngày, tông môn trước đó huy hoàng chưa từng có, ngươi cũng có trách nhiệm, thủ hộ tông môn, làm cho Nghịch Hà Tông không phân liệt, không bị lạc bản tâm!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi... Chuẩn bị sẵn sàng gánh vách trách nhiệm này hay không, trả lời ta!
Sắc mặt thủy tổ Huyết Khê Tông nghiêm túc chưa từng có, giọng nói vang vọng khắp nơi, khi những lời này truyền vào trong tai mọi người đều sinh ra cảm xúc nhiệt huyết sôi trào.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên, vào lúc này hắn vô cùng đắc ý, thu hồi tất cả tâm tư khoe khoang và phong quang, hắn đứng yên ở đó, trong nội tâm xuất hiện cảm xúc nghiêm túc chưa từng có.
Chợt hắn phat hiện thân phận thiếu tổ này đại biểu không chỉ phong quang mà còn là trách nhiệm nặng nề, từ lúc này cả đời của hắn sẽ không thể dứt khỏi Nghịch Hà Tông.
Đây chính là nhà của hắn, cũng là nơi quý giá nhất đời hắn, trong mắt Bạch Tiểu Thuần hoảng hốt, hắn nghĩ rất nhiều, nhớ tới cái nũi hình cái mũ ở sơn mạch Đông Lâm, nhớ tới hương thân trong thôn, nhớ tới phụ mẫu trước khi qua đời cầm tay mình, nhớ tới những cảnh hắn từng sống, nhớ tới tình cảnh trong Linh Khê Tông, nhớ tình cảnh trong Huyết Khê Tông.
Hắn vô ý thức quay đầu lại, hắn nhìn danh sách truyền thừa Lý Thanh Hậu, Lý Thanh Hậu lúc này vô cùng tự hào, hắn kiêu ngạo khi mang Bạch Tiểu Thuần lên núi, Bạch Tiểu Thuần rốt cục... Trưởng thành, cũng tới độ cao này, phát giác Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía mình, Lý Thanh Hậu tươi cười vui vẻ.
Nhìn nụ cười của Lý Thanh Hậu, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, ánh mắt đầy kiên định nhìn về phía thủy tổ Huyết Khê Tông.
- Ta... Đã chuẩn bị tốt.
Năm chữ này rất chậm, bởi vì năm chữ này quá nặng, nhưng khi hắn vừa nói xong tất cả ánh mắt mọi người không còn làm Bạch Tiểu Thuần cảm thấy phong quang, mà hắn cảm giác trên vai của mình gánh vách trách nhiệm nặng chưa từng có.
Thủy tổ Huyết Khê Tông nhìn Bạch Tiểu Thuần, dùng tuổi và tu vi của hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần trả lời là tới từ thật tâm, đến từ thiệt tình, hắn gật đầu nhìn qua lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông, hai người nhìn nhau sau đó nhìn thấy quyết đoán và kiên định trong mắt của nhau.
- Kể từ hôm nay, sắc phong Bạch Tiểu Thuần thành thiếu tổ Nghịch Hà Tông!
Thủy tổ Huyết Khê Tông không do dự, bỗng nhiên sau khi nói xong cả thiên địa sáng ngời, tất cả tu sĩ Nghịch Hà Tông cảm thấy thân thể câấn động nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ôm quyền cúi đầu.
- Bái kiến, thiếu tổ!
Cái cúi đầu này không chỉ đệ tử ngoại môn và nội môn, còn có đệ tử Trúc Cơ và tu sĩ Kim Đan, thân phận thiếu tổ đại biểu tông môn, gần với lão tổ, áp đảo truyền thừa!
Đám người Tống Khuyết lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu Thượng Quan Thiên Hữu nắm chặt nắm đấm, nội tâm đắng chát, hắn cũng phải cúi đầu.
Giọng nói này truyền ra khắp bốn phía, hình thành vô số thiên lôi, tất cả người xem lễ đều bái kiến.
- Bái kiến thiếu tổ Nghịch Hà Tông!
Tiếng hô lớn tới mức áp đảo tất cả, dư âm vô tận, tiếng hô này vang vọng thiên địa, một cảm giác mãnh liệt làm hô hấp Bạch Tiểu Thuần dồn dập, hắn cúi đầu nhìn tất cả, tâm tình kích động giống như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Cuối cùng trải qua vô số suy nghĩ hắn chỉ muốn nói một câu, câu này là lạc ấn trong lòng hắn, lạc ấn này cả đời không xóa đi được.
- Tông môn còn, ta còn!
Những lời này là lời hắn thì thào, cho dù không có mở miệng nhưng biểu lộ của hắn, trái tim của hắn đập mạnh, thần sắc hắn lọt vào trong mắt lão tổ Nguyên Anh Nghịch Hà Tông, trong mắt những người này có biểu lộ khác nhau, có cảm khái, có nhớ lại, có cổ vũ.
Cùng lúc đó trong một căn phòng ẩn khuất trong hùng thành, giờ phút này lão Khỉ ngồi ở chỗ kia, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và tươi cười.
- Bạch tiểu tử, tông môn... Tất không phụ ngươi!
Lão Khỉ nhẹ giọng thì thào, bên cạnh hắn có một con thỏ đang nằm sấp, con thỏ này đang nằm đó ngơ ngác nhìn lên trời.
Đại điển thành lập Nghịch Hà Tông đã chấm dứt, lần đại điển này trở thành đề tài cho vô số người ở đông mạch Tu Chân giới hạ du, được mỗi người nhắc tới mỗi ngày.
Cho dù là pháp chỉ Tinh Không Đạo Cực Tông hay là sắc phong Bạch Tiểu Thuần, còn có Nghịch Hà Tông cường hãn, tất cả những chuyện này đều trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Một hùng quan trở thành tông môn tạm thời cũng từ từ mất đi náo nhiệt ngày xưa, rất nhiều tu sĩ Nghịch Hà Tông lục tục rút lui.
Tinh Không Đạo Cực Tông đã có câu trả lời với Nghịch Hà Tông, chẳng khác gì đốt lên chiến hỏa một cuộc chiến mới, đối với trận chiến tranh này bốn đại phân tông của Nghịch Hà Tông đều vô cùng xem trọng, thậm chí rất nhiều người cả đời này đều chờ mong cuộc chiến này.
Đây là cuộc chiến sơn môn, đây là trận chiến hạ du tấn cấp trung du, một trận chiến này Rất trọng yếu!
Có quá nhiều chuẩn bị cần muốn đi làm, tâm tư tất cả lão tổ đã sớm thống nhất, một trận chiến này nhất định phải dốc toàn lực, không tiếc hết thảy!
Đan Khê Tông và Huyền Khê Tông đều quay về lãnh địa của mình, bọn họ muốn mang theo tất cả, mang đi toàn bộ, nội tình và những thứ khác...
Dựa theo ước định bọn họ sẽ vào hai tháng sau đi về Huyết Khê Tông, từ Huyết Khê Tông xuất phát ngược dòng Thông Thiên Hà đi tới Không Hà Viện!