Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1519: Chương 1519: Ý chỉ của Tà Hoàng (1)




Cự Quỷ Vương nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, nhất thời phiền muộn.

Nhưng lúc Bạch Tiểu Thuần đang vỗ chân cười to, Tôn phu nhân này cười híp mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Sau khi nàng kêu lên một tiếng, mang theo giọng điệu đầy vẻ vui mừng, truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch tú tài xem ra là tán thành chuyện này. Ngươi nhìn ta này. Ta cũng quên mất chuyện vui của Bạch tú tài ngươi. Trương quả phụ này nói, nếu như Chu viên ngoại đồng ý, nữ nhi nhà nàng, chính là tiểu Trương quả phụ phu quân cũng chết hơn một tháng trước, cũng là một mỹ nhân. Ngươi cũng có thể qua ở rể. Hai nhà các ngươi ở cùng nhau. Nhà nàng nguyện ý đưa ra năm phần cổ phần danh nghĩa.

- Số mạng của Tiểu Trương quả phụ này thật khổ. Phu quân trước đó của nàng là một hán tử vô lại, làm sao có thể hiểu tri thức lễ nghĩ giống như Bạch tú tài. Cũng may hán tử vô lại đó gặp báo ứng, nghe nói là bị dã thú ăn.

Tôn phu nhân cười nói.

Tiếng cười của Bạch Tiểu Thuần thoáng cái ngừng lại. Ở bên kia, Cự Quỷ Vương nghe xong, cất tiếng cười to.

Mùa thu đã đi. Đầu mùa đông gió lạnh, mặc dù không bằng lạnh như băng của mùa đông. Nhưng mùa này cũng đặc biệt khiến người ta cảm thấy thân thể từ trong tới ngoài, đều lạnh giá. Nhất là gió thổi vào mặt, giống như từng lưỡi dao, cắt qua.

Mặc dù trên mặt đất còn có thể nhìn thấy được lá vàng, nhưng phần lớn đều dễ vỡ. Có vài cái vừa đụng, sẽ hóa thành bột phấn phân tán ra bốn phía. Chỉ có thỉnh thoảng một vài lá, còn có thể tiếp tục bay trong gió, giống như cho dù cảm nhận được mùa đông tới, cũng vẫn không cam lòng từ nay về sau ở lại bên trong huyện thành nhỏ này, mà muốn đi xa thật xa.

Có thể ở trong mùa này, từ trong nhà huyện thành nhỏ ấm áp, đi tới trong ngôi miếu đổ nát không ngăn cản được mưa gió này, đi khuyên bảo hai cha con người này, có thể thấy được một khi Tôn phu nhân này thành công, Trương quả phụ này nhất định sẽ cho nàng lợi ích rất dày.

Điều này cũng làm cho Tôn phu nhân đặc biệt ra sức, lại dặn dò Bạch Tiểu Thuần cùng Cự Quỷ Vương vài câu. Lời trong lời ngoài, đều nói cơ hội này đối với hai người, có thể nói là ngàn năm một thuở, bảo hai người nhất định không nên bỏ qua.

Bất luận là miêu tả đối với tướng mạo của quả phụ lớn nhỏ, hay là phương diện làm ăn thịnh vượng của tiệm tạp hóa này, chung quy, đều là bộ dạng, nếu hai người không đồng ý, sẽ bị thua thiệt nhiều.

Cự Quỷ Vương dở khóc dở cười. Cho dù hắn là tu sĩ Bán Thần, cũng không có đạo lý đi nào nói ra lời lẽ ác độc. Lúc này hắn chỉ có thể khuyên Tôn phu nhân nhanh chóng rời đi. Trong miệng hắn liên tục nói sẽ cân nhắc chuyện này sau, lúc này Tôn phu nhân mới rời đi.

Mắt thấy Tôn phu nhân đi, Cự Quỷ Vương quay đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Cự Quỷ Vương xúc động thở dài.

- Thấy được chưa? Thật sự là bản vương có mị lực quá lớn. Trước đó lúc ở Cự Quỷ Thành chính là như vậy. Lão phu cũng không dám bước ra ngoài cánh cửa. Mỗi lần ra cửa, đều sẽ làm cho các đại cô nương tiểu tức phụ, tâm đập nhộn nhạo một phen.

Cự Quỷ Vương rất bất đắc dĩ, nhưng trên thần sắc lại khó nén được sự đắc ý, lộ ra sự sung sướng trong lòng.

- Không nghĩ tới, ở bên trong huyện thành nhỏ này, lão phu không có lộ ra thân phận tu sĩ, còn là như vậy. Đây là sai lầm cuiả lão phu.

Cự Quỷ Vương thở dài một tiếng.

Mắt thấy Cự Quỷ Vương ở chỗ này thở dài thở ngắn say sưa, Bạch Tiểu Thuần nhìn có chút không vừa mắt. Nhất là vừa rồi ở chỗ Tôn phu nhân đó, hắn nghe được, rõ ràng là Trương quả phụ vì để cho Cự Quỷ Vương này đồng ý, xem mình trở thành vật phẩm kèm theo. Nếu không, làm sao có thể lập tức gả nữ nhi phu quân mới chết có hơn một tháng cho mình.

- Bạch Tiểu Thuần ở trong mắt người phàm, thậm chí ngay cả lão đầu này cũng không bằng sao?

Bạch Tiểu Thuần có chút không phục. Hắn liếc mắt nhìn Cự Quỷ Vương dương dương đắc ý, hừ lạnh một tiếng.

- Chúc mừng nhạc phụ, lại có thể ở trong huyện thành nhỏ này, cũng có thể từ nay về sau cây già nảy mầm, khai chi tán diệp. Loại chuyện tốt này, ngàn vạn lần không nên cự tuyệt. Hơn nữa loại chuyện lớn như vậy, làm sao có thể không có rượu. Nhạc phụ ngươi nhanh đi mua một bầu rượu về đây.

Bạch Tiểu Thuần mở miệng nói với giọng điệu khó nghê.

Nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, Cự Quỷ Vương theo thói quen lại trợn mắt. Hắn vừa muốn nói cái gì đó, nhưng lại chợt xoa xoa cằm. Dường như suy nghĩ tới điều gì đó, hắn nói thầm mấy câu.

- Lại nói tiếp, lão phu đối với Trương quả phụ này, vẫn còn có chút ấn tượng.Ccó một lần đi mua rượu, hình như có gặp qua. . . Sau khi nhìn thấy lão phu, nàng vẫn đỏ mặt.

- Dáng vẻ nhỏ nhắn cũng thật tốt, thoạt nhìn dịu dàng thướt tha. Thân thể này, phần mông này. . . vẫn rất mê người!

Cự Quỷ Vương càng nói mắt càng sáng lên, Nhất là lúc này trong đầu hắn cũng hiện ra dáng vẻ của Trương quả phụ sau, hắn nhất thời động lòng.

- Không được. Ta muốn đi tới tiệm tạp hóa xem thử. Người ta có ý tốt, lão phu suốt đời hành sự quang minh lỗi lạc, cũng không thể phụ ý tốt của nữ tử này.

Thời điểm Cự Quỷ Vương ở Man Hoang, cũng có chút háo sắc. Nhất là đối với phụ nhân bộ dạng thướt tha, càng có tình ý. Nếu không năm đó cũng sẽ không ám chỉ Bạch Tiểu Thuần đi đưa phụ nhân của gia tộc luyện linh a tới.

Hiện tại ở đại lục Vĩnh Hằng này, hắn tuy rằng sa sút, nhưng bản tính vẫn là khó sửa đổi. Lúc này trong lòng nóng như lửa, hắn cũng không quan tâm tới sự giễu cợt của Bạch Tiểu Thuần, hăng hái bừng bừng muốn đi ra khỏi miếu thờ, thậm chí còn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần hô một tiếng.

- Tiểu Thuần, ngày hôm nay ngươi tự mình uống đi. Buổi tối lão phu sẽ không trở lại.

Bạch Tiểu Thuần nhất thời há hốc mồm. Tuy rằng hắn biết Cự Quỷ Vương háo sắc, nhưng lại không nghĩ tới, gia hỏa này háo sắc đến trình độ ngay cả nữ tử phàm tục cũng không buông tha. Phải biết rằng Cự Quỷ Vương lại là cường giả Bán Thần. Nữ tử phàm tục, làm sao có thể. . .

Mắt thấy bộ dáng gấp gáp như khỉ của Cự Quỷ Vương, Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười khổ. Lúc hắn đang muốn mở miệng, bỗng nhiên sắc mặt hắn chợt biến đổi. Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, trong một chớp mắt này, trong mắt hắn lại lộ ra sự sắc bén mà mấy ngày qua chưa bao giờ xuất hiện qua ở trên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.