Công việc của Dương Đại Minh trên bến tàu,chính là nấu cơm cho mấy người đốc công, một ngày hai bữa, một tháng cũng được bảy trăm văn.
Tuy rằng so với tửu quán ít hơn một chút, nhưng hắn có thể ăn cơm mỗi ngày tại bến tàu mới trở về, coi như trong nhà tiết kiệm một khẩu phần lương thực.
Hơn nữa công việc ổn định, cũng không có mệt mỏi như trước. So với tửu quán trên thị trấn tiền công tuy ít một chút, nhưng hắn cũng rất thỏa mãn.
Hôm nay Dương Nhược cho rằng sẽ rất thuận lợi bán hết một trăm cái bánh gạo, lại không ngờ, lúc đang bán nốt hai mươi mấy cái bánh gạo.
Đột nhiên một đám người đi đến, hơn nữa còn mang bộ dạng hùng hổ.
Người đi đường, thấy mấy người này xuất hiện, đều nhao nhao tự động nhường đường.
đám người này, xuất hiện quá mức đột ngột, hơn nữa Dương Nhược cũng không ngờ đám người này lại hướng về phía nàng đi đến.
Bởi vậygiỏ trúc trước mặt nàng , bị người một cước đá, nàng mới bị sự tình trước mắt làm kinh sợ .
Nàng vốn đang ngồi trên ghế đẩu, đột ngột cọ thoáng một phát, đứng lên.
Nắm chặt nắm đấm, hai mắt trừng trừng: “Các ngươi làm gì, tại sao đá giỏ trúc của ta?”
May giỏ trúc làm cẩn thận, lăn tròn trên mặt đất vài vòng, rồi ngừng lại, khá tốt bên trong không có cái bánh gạonào rơi ra.
Dương Nhược lập tức nhặt giỏ trúc, cầm trên tay, lấy tay còn lại che chở giỏ trúc, nhìn đám người này.
Người tới tổng cộng có năm người, cầm đầu là người khoảng chừng hai mươi tuổi, ăn mặc quần áo chẳng ra cái gì cả, bộ dáng nhu nhược công tử .
Sắc mặt bất thiện, làn da tái nhợt.
Mấy người này xuất hiện, lập tức làm Dương Nhược nhớ tới kiếp trước, cái gọi là côn đồ trên đường,ở chỗ này người như vậy, có lẽ gọi là Poppy mới phải.
Dương Nhược nằm mơ cũng không nghĩ tới, sự tình xui xẻo như vậy, chính mình lại đụng phải.
“Làm gì? Đây là địa bàn Dương công tử chúng ta, không có công tử cho phép, ai bảo ngươi ở nơi này buôn bán. Ngươi không biết, muốn buôn bán ở chỗ này phải giao phíquản lý sao?”
Lúc này người nói chuyện, chính là đứng sau cái người gọi là Dương công tử.
người này so với Dương công tử có lẽ lớn tuổi hơn, bộ dáng gầy như cây gậy trúc, tay dài chân dài, nói chuyện giọng điệu hết sức ngạo mạn.
đôimắt tam giác, nhìn trên dưới đánh giá Dương Nhược, trong ánh mắt rõ ràng xem thường, một bộ dáng gầy teo yếu ớt, ăn mặc thiếu nữ bình thường.
Giỏ trúc của Dương Nhược bị đá lật, bởi cái đám người đột nhiên từ trên trời rơi xuống này , nàng rất tức giận giọng nói cất cao, rất nhiều người bên ngoài, cũng không ai đứng ra, trong suy nghĩ đều kinh hoảng.
Thấy Dương Nhược không nhanh không chậm đấy, giương mắt đánh giá, cái người gọi là Dương công tử, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.”Thứ cho tiểu nữ mạo muội, các ngươi nói nơi này là của Dương công tử, xin hỏi các ngươi có công văn của quan phủ gửi sao? Theo ta được biết, nơi đây mặt đường, đều là của mọi người. Coi như là người trong quan phủ, trừ phi có việc gửi công văn trước, bằng không thì cũng không thể ngang nhiên trên đường xua đuổi lương dân.”
Dương Nhược lại biết rõ ràng, nàng tuy rằng cũng không đúng, nhưng lời nói lại rất có lý.
Dương Nhược nói như vậy, bọn hắn nhất định sẽ cùng nàng nói đạo lý, bày chứng cứ.
Lại không nghĩ, năm tên nam tử này, nghe nàng nói xong, sắc mặt giật mình, lập tức trong miệng không hẹn cùng nhau cười lớn.
Đương nhiên tiếng cười kia, không mang theo hảo ý.
“Lương dân, hặc hặc, ngươi là lương dân.”
Một người trong đám nói ra, trong mắt mang theo ý tứ khinh miệt cực độ.
“Như thế nào chẳng lẽ ta không phải sao? Ta ở chỗ này dựa vào hai tay của ta ăn cơm, không ăn trộm không đoạt, các ngươi dựa vào cái gì muốn đuổi ta đi.”
Dương Nhược đối diện năm người đàn ông, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Lập tức có chút cảnh giác, nhìn xem bên cạnh có đường đi không, đã nghĩ chuân bịbỏ đi.
Lại không ngờ tới, một tên nam tử đứng gần Dương Nhược nhất, thoáng cái liền mở bàn tay lớn, hướng nàng tóm lại.
“Tiểu cô nương không ngờ lại có vài phần miệng lưỡi bén nhọn, chẳng qua, vận khí ngươi không tốt, đến nhầm địa phương rồi, đụng phải chúng ta Hỗn Thế Thần Dương Tranh Dương công tử. Liền xui vãi lều rồi.” (Edit: nguyên bản, ta không có xuyên tạcsmoker4)
Dương Nhược thân hình linh hoạt tránh được bàn tay này, nhưng lại bị một người khác, lách mình tới, đem cánh tay của nàng một phát bắt được.
Bị bắt được, cánh tay của nàng bị nắm chặt, làm cho nàng không dễ dàng cử động.
“ nói cho ngươi biết, nơi này do Dương công tử chúng ta định đoạt. Cái gì quan phủ chó má gửi công văn, Trương trấn trưởng (edit: đại loại người đứng đầu trấn họ Trương) còn cùng công tử nhà chúng ta,có quan hệ mật thiết.” người nói xong, mấy người khác lại là phụ họa, bộc phát ra một hồi tiếng cười.
Dương Tranh lại không cười, mà có chút hăng hái nhìn xem Dương Nhược.
cánh tay Dương Nhược bị trói, hành động không được tự do, lập tức giãy giụa lấy, reo lên: “Mau buông ta ra, ta có chuyện muốn nói.”
Bất quá lời của nàng, hiển nhiên không có hiệu quả, cánh tay càng ngày càng đau.
Mà bốn người khác, không hẹn cùng nhìn cái người gọi là Dương công tử, mang một bộ dạng chuẩn bị xem kịch vui.
Lúc này Dương Nhược nhìn sang Dương Tranh, người này cho nàng cảm giác có chút sởn gai ốc.
Dương Tranh làn da trắng nõn, trên mặt giống như người bạch tạng , làm cho người ta cảm thấy người này mắc bệnh nghiêm trọng. Mà ánh mắt của hắn cũng rất âm trầm, làm cho người ta nhịn không được nghĩ đến, chí mạng độc xà.
Dương Nhược quét mắt nhìn hắn một cái, lập tức dùng mắt trừng hắn.
“Buông nàng ra!” Dương Tranh nói .
“Công tử, sao lại thả nàng, tiểu nha đầu này lá gan cũng quá lớn. Ngang nhiên phản kháng ngươi không nói, còn muốn bôi đen ngươi.” nam nhân bắt lấy Dương Nhược nói, nhắc nhở lão đại, nên thu thủ tục phí gì gì đó.
Lúc này Dương Nhược càng thêm cẩn thận, người nam nhân này không đơn giản. Không giống mấy người bên cạnh, không có đầu óc, đều là dạng tráng kiện mãng phu. ( edit: là dạng tứ chi phát triển)
Người này, có chút làm cho người ta nhìn không thấu.
Trực giác của nàng mách bảo, người nam nhân này rất khó đối phó.
Dương Nhược nghĩ không sai, Dương Tranh có tâm địa rắn độc, nên trong làm ăn cũng không tệ. nếu hắn không có chút thủ đoạn, thì làm sao trấn được thủ hạ, coi hắn như huynh đệ.
Lúc này bên cạnh đã có người thấy Dương Nhược, bị mấy người bao vây. Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy người đến là Dương Tranh, cũng bị hù không dám ra lên tiếng.
Con đường này, nói tên Dương Tranh không người nào không sợ, bởi hắn làm việc bá đạo tàn nhẫn, không từ thủ đoạn.
Đều nói sợ đánh không bằng không sợ đau, mà không sợ đau, sợ không còn mạng.
Dương Tranh vốn là một cô nhi, từ nhỏ tam giáo cửu lưu lẫn lộn,bởi vậy người khác thấy hắn dù không muốn sống, cũng không dám cùng hắn tranh giành, hắn liền biến thành bá chủ một phương.
Dương Tranh không có trả lời lời của nam tử, mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Dương Nhược sạch sẽ xinh đẹp nhỏ nhắn.”Ngươi muốn công bằng đúng không, trong mắt Dương Tranh ta, người thắng làm vua, người thua làm giặc.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Dương Nhược thần sắc trở càng thêm cẩn thận. Người nam nhân này quả nhiên không giống với những người khác. Nhìn thần sắc hắn âm trầm, Dương Nhược càng phát ra cảm giác không tốt.
Dương Tranh dùng ngón tay chỉ, hướng một đại lộ cái nói: “Ta hiện tại cho ngươi một cơ hội. Nơi này có con đường, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương, nếu ngươi có thể từ dưới mí mắt của ta rời khỏi. Ta xem như sự tình hôm nay không có phát sinh, ngày mai ngươi có thể tiếp tục ở đây bán đồ của ngươi. Nếu bị ta bắt được, thực xin lỗi, mời ngươi rời khỏi nơi này, sau này nộp cho ta, một nửa thu nhập của ngươi.”