Nhất Phẩm Khí Phi Của Đế Vương

Chương 20: Chương 20




Dạ Nhi nhìn Cố đại nương, cười nói: "Đại nương quên lời ta lúc trước rồi sao? Ta tới đây để khám lại cho bà bà. Thân thể bà bà tốt hơn nhiều rồi chứ?"

Cố đại nương gật đầu: "Đỡ nhiều rồi, làm phiền ân nhân quá."

"Vậy thì tốt. Ta tin rằng dùng thuốc không lâu nữa, bà bà có thể đi lại như bình thường."

"Ân nhân thật tốt quá!" Cố đại nương lau nước mắt trên mặt, lúc này, bà mới phát hiện ra nam tử đứng bên cạnh Dạ Nhi: "Ân nhân, vị công tử này là....?"

Dạ Nhi còn chưa mở miệng, Bách Lí Hiên Hàn đã cướp lời: "Tại hạ tên là Lam Diệp, là phu quân của nàng."

Phu quân? Dạ Nhi trợn mắt nhìn hắn một cái. Nàng từ khi nào mà đã trở thành phu nhân rồi? Còn Lam Diệp đây là ai? Sao không nói mình là Lá Xanh luôn đi? Không nói lá xanh thì là nón xanh cũng được a! Thêu dệt tài tình quá!

Cố đại nương tựa hồ không cảm thấy được bọn họ có gì khác thường, cười ha hả nói: "Thật không? Ân nhân cùng vị công tử đây đúng là trai tài gái sắc mà ông trời ghép đôi a!"

Bách Lí Hiên Hàn nghe thấy rất thoải mái. Ngược lại, Dạ Nhi lại thấy không được tự nhiên.

Hắn nhìn Cố đại nương cười nói: "Đa tạ đại nương đã quá khen. Thật ra....ta cũng thấy như vậy!"

Á.......

Hắn không biết xấu hổ sao? Trước mặt Cố đại nương lại dám mặt dày như vậy. Rõ ràng hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi. Phu quân cái gì? Ta khinh! Vô cùng khinh!

Xem ra hai người bọn họ người nói người hát rất hợp nhau, càng nói càng hăng say, Dạ Nhi vội tìm cách ngăn cản: "Đại nương, mau để ta xem tình trạng của bà bà. Không cần cùng người nhàn rỗi này nói nhiều đâu, nói nhiều sẽ bị loét miệng đấy!" (Vũ Nhi: Dạ Nhi tỷ nói năng quá phũ~~~)

Cố đại nương sửng sốt một chút, rốt cuộc cũng thấy được điểm lạ, bà cười khúc khích hai tiếng rồi nói: "Thôi được rồi, để ta dẫn ân nhân đi, làm phiền ân nhân rồi."

"Có gì mà ân với nhân? Không phải ta đã nói với đại nương tên ta là Dạ Nhi sao? Gọi vậy nghe lọt tai hơn."

"Được được, Dạ Nhi cô nương!"

Hai nữ nhân vừa đi vừa nói, Bách Lí Hiên Hàn chỉ có thể lặng thinh đi theo phía sau. Khi đi tới một căn phòng nhỏ, Dạ Nhi xoay người chặn Bách Lí Hiên Hàn lại: "Gia, lúc ta xem bệnh, người không nên vào trong."

Hắn nhìn vào phòng bên trong một chút, chỉ thấy một chiếc giường cũ nát, bên trên là một lão phụ già yếu. Cửa sổ cũng không có mở, cả gian phòng đều âm u, tiếng ho khan trầm trọng truyền ra từ bên trong.

Nếu Dạ Nhi đã không muốn cho hắn vào thì hẳn cũng phải có cái lí của nàng. Hắn chỉ đành gật đầu: "Được rôi, ta sẽ ở ngoài chờ nàng."

Dạ Nhi khẽ ừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong.

Nhưng một chốc sao, Cố đại nương lại đi ra. Dạ Nhi đang châm cứu ở bên trong, bà cũng chẳng giúp được gì, cho nên bất đắc dĩ mới phải đi ra.

Thấy Bách Lí Hiên Hàn, bà nhẹ nhàng nói: "Lam công tử, hàn xá có chút rách nát, mong công tử bỏ quá cho."

Hắn cười một tiếng, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt tuấn dật của hắn, lộ ra vẻ đẹp đặc biệt: "Sao có thể thế chứ?"

Tiếp đó, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi Cố đại nương: "Đúng rồi, Cố đại nương, bà quen Dạ Nhi như thế nào?"

Chẳng phải hắn đã phái người theo dõi Dạ Nhi rồi sao? Nếu có chuyện gì, người biết rõ nhất là hắn mới phải. Nhưng, chưa bao giờ hắn nghe chuyện Dạ Nhi quen biết Cố đại nương.

Hồi tưởng lại ngày đầu tiên quen biết, gương mặt của Cố đại nương lại sáng lên: "Con gái của ta bị công tử của Thượng thư đại nhân nhắm trúng, cho nên đòi ép nó về làm thiếp. Ta làm mẫu thân, há có thể trơ mắt nhìn nữ nhi bị đẩy vào hố lửa? Nhưng tên vô lại kia lại là kẻ có quyền có thế, chúng ta lại là lê dân bách tính, sao có thể đấu lại hắn? Ngày con gái ta bị Lý công tử mang đi, ta định dùng cái chết ức hắn ngay giũa đường, trùng hợp có ân nhân đi qua nên cứu hai mẫu tử ta. Ân nhân là người rất, rất, rất tốt. Bà bà nhà ta mắc bệnh không tiện nói ra, nàng đã dùng y thuật chữa trị, còn cho chúng ta bạc mua thuốc nữa....."

Cố đại nương kể ra những việc Dạ Nhi đã làm cho nhà mình, nước mắt xúc động vẫn còn đọng trên mắt.

Còn Bách Lí Hiên Hàn, trước khi nghe hết mọi chuyện, hắn không nghĩ nàng lại thiện lương như vậy. Bất quá, giờ thì hắn nghĩ khác rồi. Chẳng qua là mấy tên ám vệ hắn phái ra sao lại không bẩm báo cho hắn chuyện này? Khi về phủ hắn phải hỏi rõ mới được.

Vừa lúc đó, cánh cửa mở ra 'két' một tiếng, Dạ Nhi đi ra từ bên trong nói: "Gia, phiền người làm giúp ta một việc có được không?"

Biết nàng lâu vậy, đây là lần đầu tiên nghe nàng mở miệng nhờ người khác, hắn mỉm cười: "Đương nhiên rồi, nương tử cần hỗ trợ, vi phu còn có lí do để cự tuyệt sao? Không biết nương tử muốn vị phu giúp cái gì?"

Vi phu? Nương tử? Mấy từ này làm Dạ Nhi sởn cả da gà. Càng ngày hắn càng vô sỉ vậy ư? Thôi, bây giờ không phải lúc so đo với hắn. Cùng lắm là nàng ghi nợ lại, chờ sau này trả lại cả vốn lẫn lãi cho hắn.

Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Thật ra cũng chẳng có việc gì lớn. Ta chỉ muốn nhờ người đưa bà bà ra ngoài đây phơi nắng một chút."

Bách Lí Hiên Hàn không có cự tuyệt, trực tiếp theo nàng vào phòng trong. Nhìn bà bà đang nắm trên giương thật đáng thương. Bởi vì ốm đau hành hạ, cả người gầy rộc như bộ xương khô, hai cánh tay giống hai nhành trúc, đến cả đốt ngón tay cũng lộ rõ ra ngoài.

Tim không kìm được đau nhói. Hắn nhẹ nhàng ôm bà bà đi ra ngoài sân.

Vị bà bà khi đi ra ngoài nhìn thấy ánh sáng, thấy rõ được mặt mũi của Bách Lí Hiên Hàn, bà khẽ mỉm cười: "Ân nhân, người cùng vị công tử này hết sức xứng đôi với nhau. Nói vậy thôi chứ hắn quả thật là tâm nghi (Vũ Nhi: không hỉu nữa. chắc là tri kỷ tâm đầu ý hợp, tình cảm sâu nặng đây.) của người đấy."

Dạ Nhi quay đầu nhìn Bách Lí Hiên Hàn một cái, không nói gì cả, hắn lại nói tiếp: "Bà bà, nàng là thê tử tại hạ vừa cưới về."

"Ha ha, khó trách lúc trước ta hỏi nàng có tâm nghi chưa, nàng còn thẹn thùng. Ra là nàng đã thành thân rồi a."

Dạ Nhi hung hăng trừng Bách Lí Hiên Hàn một cái. Đúng lúc đó, bỗng có một nam tử xông vào. Hắn ta cao gầy, mặc quần áo lam lũ, vẻ mặt rất bi thương. Hắn bước đi chậm nhưng lại cúi đầu, gió nhẹ thổi áo nhấc lên còn lộ ra vài vết thương.

Hắn ra dưỡng tử (con nuôi) của Cố đại nương, Cố Lâm Đào. Dạ Nhi và hắn cũng đã có duyên nói chuyện với nhau vài lần, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ. Nghe nói hắn được Cố đại nương nhặt về nuôi, rất thông minh. Cố bá phụ khi còn tại thế đã muốn hắn thi đậu công danh, trở thành trụ cột của Cố gia. Nhưng ba năm trước, Cố bá phụ bị ác bá cường hào đánh đến chết, Cố Lâm Đào không được đi học nữa mà trực tiếp gánh lấy trọng trách trụ cột của Cố gia.

Vừa nhìn thấy hắn ta, Cố đại nương lập tức hỏi dồn dập: "Đào Nhi, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Sao trên người con có nhiều vết thương vậy? Lan Nhi đâu? Không phải nó đi cùng con sao? Nó đâu rồi? Sao không trở lại cùng con?"

Cố Lâm Đào cố ngẩng đầu lên nhìn bà một cái rồi khóc nức nở: "Nương, đều do con vô dụng....Lần này, bọn con lại gặp Lý công tử. Lần trước có ân nhân tương trợ, muội muội may mắn thoát nạn, nhưng lần này hắn ta cương quyết bắt muội muội đi rồi, còn đả thương con."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.