Nhất Phẩm Khí Phi Của Đế Vương

Chương 3: Chương 3




Thiên Diệp vương triều

Hôm nay là ngày mà con gái của hoàng thượng Thiên Diệp quốc, Đông Lăng Hạo Minh bắt đầu sang Thiên Thần cầu thân. Toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều đứng hàng dài trên đường từ sớm. Bởi vì họ muốn tiễn Đại công chúa một đoạn đường.

Nhạc hỉ vang trời, những cánh hoa đỏ như máu bay lả tả, thảm đỏ trải dài trên đường phố hoa lệ nhất kinh thành, mùi thơm mơ hồ thoang thoảng khắp mọi nơi.

Lá cờ viết hai chữ "Thiên Diệp" đón gió bay phấp phới, gần ngàn người đứng thành đội ngũ trải dài đi qua phố xá náo nhiệt.

Từ khi Thiên Diệp vương triều dựng nước đến nay, đây là lần đầu đem công chúa đi cầu thân. Dân chúng hai bên đường cũng không khỏi bàn luận rối rít:

"Nghe nói lần trước hai nước Thiên Diệp cùng Thiên Thần đại chiến, nhưng Thiên Diệp ta binh lực không đủ, chỉ có thể để cho công chúa đi cầu thân. Thật là đáng thương cho Đại công chúa của chúng ta! Vì Thiên Diệp mà phải hy sinh lớn thế."

"Đúng vậy, Đại công chúa lần này sang Thiên Thần, dĩ nhiên là phải gả cho Tam vương gia của họ là Bách Lí Hiên Hàn. Ta nghe rằng Tam vương gia trong phủ có ba vị phu nhân, còn có năm vị trắc phi. Lần này công chúa gả đi, muốn cùng nhiều nữ nhân như vậy tranh giành vương gia, chỉ sợ sẽ chịu nhiều ủy khuất."

"Cái này còn cần ngươi nói à? Sự thật bày ngay trước mắt!"

"............"

Dạ Nhi mặc một thân váy hỉ hoa lệ ngồi yên lẳng lặng trên chiếc kiệu hoa tám người khiêng. Tháng sáu vốn ấm áp rạng rỡ, nhưng thời điểm chiếu vào những món đồ đỏ thẫm lại trở nên có chút nóng bỏng.

Ba năm trước, linh hồn nàng xuyên đến đây, nhập vào người một cô gái cùng tên, sau đó đi theo sư phụ tiến cung chữa bệnh cho hoàng hậu, không ngờ gặp phải chuyện cầu thân.

Đại công chúa thật sự không muốn đi cầu thân mà thắt cổ tự tử, may là được phát hiện kịp thời mới không gây ra hậu quả lớn. Hoàng thượng đau lòng nữ nhi nên phải tìm người thay thế. Nàng thì "may mắn" được chọn trúng. Nhưng nàng cũng không vì vậy mà khổ sở. Trực giác nàng luôn tự nhắc rằng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nàng trở về thế kỉ 21. Vậy cứ để mọi chuyện phát sinh tự nhiên xem sao.

Sắc trời đã muộn, mặt trời cũng đã ngả về tây, để lại phía chân trời một đạo ánh sáng màu vàng kim. Đoàn hộ tống Tư Đồ Dạ Nhi sang Thiên Thần chuẩn bị lều bạt nghỉ tạm ở trong một khu rừng gần đó.

Lúc đáp lều xong xuôi, trời cũng vừa tối xuống.

Tư Đồ Dạ Nhi trong lúc binh lính dọn lều trại thì thấy cách đó không xa có một cái hồ. Hôm nay hết sức nóng bức, nàng toàn thân đều là mồ hôi cho nên cũng muốn xuống đó tắm rửa một chút.Song lúc nàng định bước ra, nô tì thiếp thân của Đại công chúa là Mạt Lị vội vàng nói:

"Dạ Nhi tiểu thư, người muốn đi đâu vậy? Người đừng quên là hiện tại thân phận của người là công chúa cầu thân, sắp gả cho Tam vương gia của Thiên Thần quốc. Làm công chúa không thể tùy ý đi lại, bởi vì mọi cử chỉ của người đều đại diện cho quốc gia."

Dạ Nhi cười nhạt: "Mạt Lị, ngươi làm sao mà lại quên mất rồi? Hiện tại ta đã là công chúa, há có thể để cho nô tì như ngươi hô to gọi nhỏ? Thay vì lo lắng ta sẽ gây ra sai lầm, ngươi nên bận tâm đến mình một chút, tránh để khi không để ý nói lỡ miệng. Bách Lí Hiên Hàn mà biết rồi nổi giận thì muốn mạng của ta là chuyện nhỏ, làm liên lụy đến cả Thiên Diệp vương triều mới là chuyện lớn."

Nghe nàng nói thế, Mạt Lị mới ý thức được sự lỗ mãng của mình, cúi đầu nói: "Dạ, nô tì đã nhớ kĩ trong lòng. À, không biết hiện tại công chúa muốn đi đâu?"

"Ta định đi tắm. Ngươi cũng biết mà, trời rất nóng, y phục của ta lại dày như thế này, ra nhiều mồ hôi cũng là chuyện thường."

"Để nô tì giúp người chuẩn bị dục bồn."

"Không cần, việc này để ta tự mình làm."

"Nhưng......."

Mạt Lị còn muốn nói điều gì, nhưng Dạ Nhi đã quay đầu đi ra khỏi lều từ khi nào rồi. Hôm nay, nàng chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tắm rửa. Đến đây ba năm rồi, cũng khó tiếp xúc thiên nhiên, nay có cơ hội thì không thể bỏ qua.

Tháng sáu, hoa tử vi nở đầy cành, chạy dài nhấp nhô xuống dưới chân núi. Gió nhè nhẹ thổi, nhánh cây theo gió đong đưa, cả một vùng núi tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt.

Cách doanh trướng không xa có một cái hồ rộng rãi. Hồ nước trong vắt, sóng gợn lăn tăn, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên mặt hồ tạo thành một mặt gương lớn.

Ở chỗ này sẽ thoải mái mà tắm rửa đây! Dạ Nhi nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có người theo sau mới yên tâm tháo tóc, từ từ rút quần áo trên người đi, mặc kệ ba búi tóc đen buông xuống. Gió đêm khẽ thổi nhẹ nhàng, vài sợi tóc của nàng bay múa trong không trung. Mệt nhọc cùng phiền lòng dần dần khuếch tán với làn nước mát mẻ trong hồ.

Không biết qua bao lâu, bên bờ bỗng nhiên phát ra tiếng một trận đá lẹp xẹp. Nội tâm nàng cả kinh. Nửa đêm rồi, tại sao lại có người xuất hiện ở đây? Hơn nữa âm thanh không chỉ có một hai người!

"Mau đuổi theo, không thể để cho hắn còn sống sót rời khỏi đây."

Trong hồ chỉ nghe thấy âm thanh nên Dạ Nhi cảnh giác đứng lên. Sau đó, nàng nhìn thấy một nhóm người vội vàng hướng nơi nàng đang đứng chạy đến.

Chết rồi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như người khác biết chuyện công chúa cầu thân tắm rửa bên ngoài bị nhìn thấy thân thể thì sẽ lớn chuyện và liên lụy không ít người. Nhưng trong tình huống này, nàng không dám mạo muội lên bờ, không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn trốn phía dưới một bụi cây rồi tùy cơ hành sự.

Cũng không lâu lắm, nơi xa kia liền truyền đến tiếng binh khí va chạm. Gió cuốn mây tan, cảnh rừng lá bắt đầu hiện ra. Dạ Nhi nhìn qua kẽ lá, phát hiện mục tiêu của đám người kia là một nam tử mặc toàn thân hắc y và mang mặt nạ.

Mà nam tử kia hiển nhiên trên người bị thương nặng, vết thương lộ ra ngoài y phục dạ hành, theo ánh trăng rọi xuống mà chảy đầy máu tươi.

Thừa dịp đám người kia tập trung đánh nhau, Dạ Nhi tranh thủ bơi vào bờ, đem y phục mặc vào người. Vốn là không muốn tham dự chuyện này nhưng ngay lúc ấy, một thanh đại đao hướng đến trên người nam tử kia.

"Xoạt!" một tiếng, âm thanh vải lụa bị xé rách làm chói tai mọi người ở đó. Một sự rung động mãnh liệt bỗng run lên trong lòng Dạ Nhi. Lương tâm của nàng không kìm lòng được, khiến nàng chạy ngay ra ngoài, hét lớn một tiếng: "Dừng tay! Các ngươi đông người lại ỷ đông hiếp yếu, khi dễ một người đang bị thương, thật là không biết thẹn."

Nghe vậy, tất cả mọi người ngừng tay, rối rít nhìn về phía cô gái mới xuất hiện. Dạ Nhi sử dụng khinh công bay đến bên cạnh nam tử mang mặt nạ, hoàn toàn không để ý tới những người kia, xoay mặt hỏi hắn: "Ngươi có sao không? Vẫn có thể đi được chứ?"

Bách Lí Hiên Hàn nhìn nữ nhân trước mặt. Hắn đã gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng nữ tử này lại làm cho hắn có được cảm giác khó tả. Nàng không trang điểm son phấn nhưng có thể làm người ta thấy thuần khiết. Hắn dùng tay che vết thương đang chảy máu, trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Tại hạ không sao."

Một người trong số những người đang bao vây Bách Lí Hiên Hàn hùng hổ quát: "Cô nương, nếu ngươi không muốn chết, hãy mau rời đi, chớ xen vào chuyện của người khác."

Dạ Nhi nhíu mày: "Nếu ta thích xen vào chuyện của người khác thì sao đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.