Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 46: Chương 46: Khiến người thán phục




Hắn không phải hung thủ, thì là ai?

Trong phòng lại yên tĩnh không một tiếng động, nếu không nghe những lời Mộ Thanh giải thích, không ai có thể tưởng tượng được hung thủ bị tra ra bằng cách như thế. Án mạng xảy ra đến nay đã là vài ngày, phủ Thứ Sử dốc toàn lực điều tra hung phạm, quần áo dính máu và hung khí được tìm thấy, sắp xếp người tra xét trong toàn thành, cũng đã hỏi cung vài lần những người ở trong phủ Thứ Sử đêm đó, nhưng vẫn không tìm được dấu vết hung thủ để lại. Không ngờ tối nay chỉ ngồi hỏi nói mấy câu, hung phạm đã hiện hình.

Nhưng ngoại trừ hung phạm, động cơ và đồng đảng của hắn làm cách nào mà nhìn ra được?

“Đêm đó thủ vệ cạnh giữ cửa trước sau, gã sai vặt, hạ nhân ở phòng bếp cùng với những người trong phủ có thể thường xuyên ra ngoài phủ, làm sao ngươi biết đồng đảng của hắn ở trong những người này?” Lúc này là Ngụy Trác Chi mở miệng. Hắn biết hạ nhân ở phòng bếp cùng với gã sai vặt đưa trà bánh có thể là người hạ độc, nhưng làm cách nào để tìm ra được?

“Đoán.” Mộ Thanh nói.

Ngụy Trác Chi: “...”

Suy luận hung phạm phấn khích như thế, còn đồng đảng lại là đoán mò?

Khóe miệng Ngụy Trác Chi kéo lên, biểu tình cổ quái, không phải là cô nương này nhìn hắn không vừa mắt cho nên cố ý không nói cho hắn đấy chứ?

“Thủ vệ canh giữ cửa trước sau chỉ là đoán.” Không ngờ, Mộ Thanh lại tiếp tục mở miệng, “Đêm đó không phải là phiên trực của hắn, tường phủ Thứ Sử lại cao như vậy, hắn vào bằng cách nào? Hắn không phải ngươi, không có khinh công, cũng không có khả năng trèo tường. Chỉ có cách vào bằng cửa trước sau, hoặc là có mật đạo. Ồ, có lẽ phủ Thứ Sử còn có lỗ chó chui cũng nên.”

Khóe miệng Ngụy Trác Chi lại tiếp tục co giật, lỗ chó chui...

Trần Hữu Lương tức giận trừng mắt nhìn lại, thở không ra hơi, phủ Thứ Sử là quan nha của triều đình, ở đâu ra lỗ chó chui!

Mộ Thanh lại không nhìn hai người, mà quét mắt nhìn Hà Thừa Học một cái, nói: “Ồ, không phải lỗ chó chui. Vừa rồi khi ta nói đến lỗ chó chui, lông mi hắn rủ xuống, trán nhíu chặt, cơ bắp chung quanh mí mắt cùng môi căng thẳng, mũi thở mạnh, cằm đè thấp. Đầu tiên là đang tức giận, sau đó biểu công kích phủ nhận, cho thấy hắn đối với phỏng đoán hắn vào phủ Thứ Sử bằng lỗ chó chui của ta vô cùng phẫn nộ, cho rằng ta đang nhục mạ hắn, muốn cùng ta lý luận. Như thế có thể loại trừ trường hợp lỗ chó chui, hắn đi vào hoặc là từ cửa hoặc là có mật đạo...”

Mộ Thanh vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hà Thừa Học, “Ồ, là từ cửa. Khi ta nói đến đi vào từ cửa ánh mắt hắn chuyển đi nơi khác, là ngăn chặn thị giác, hơn nữa tay nắm thành quyền, thể hiện cảm xúc khẩn trương. Còn khi ta nói đến mật đạo tay hắn lại khẽ buông lỏng, hơn nữa còn quay đầu nhìn ta, có thể hiểu hắn cho rằng ta bỏ qua chân tướng, cho nên trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.”

“Nói như vậy, ta thật sự đoán đúng rồi, hắn tiến vào phủ qua cửa trước hoặc sau. Sau khi án mạng xảy ra, trong phủ nhất định sẽ thẩm vấn những thủ vệ canh cửa đêm đó, nếu không ai khai hắn ra, như thế chứng tỏ bọn họ hoặc là mua chuộc, hoặc vốn là đồng đảng của hắn. Theo như cảm xúc khẩn trương vừa rồi của hắn, khả năng là đồng đảng lớn hơn.”

Nàng nói một câu tiếp một câu, phân tích không ngừng, nói rất nhanh dường như không cần suy nghĩ, người trong phòng đều quay đầu nhìn Hà Thừa Học, Bộ Tích Hoan đứng ở bên dưới ánh nến, khuôn mặt nhìn không chân thực, vẻ giận dữ của Trần Hữu Lương tan biến đi, nhíu mày suy tư, Ngụy Trác Chi càng nghe thần thái trong con ngươi càng hưng phấn.

“Hạ nhân ở phòng bếp cùng gã sai vặt có liên quan đến người hạ độc, chuyện này có thể hiểu, nhưng những người thường xuyên ra ngoài phủ cũng có thể là đồng đảng của hắn, điều này giải thích thế nào?” Lời nói của Mộ Thanh vừa dứt, Ngụy Trác Chi lập tức truy hỏi.

“Người liên hệ.”

“Người liên hệ?”

“Đêm đó hắn có phương pháp vào phủ, tất nhiên cũng sẽ có phương pháp ra khỏi phủ, nhưng tại sao sau khi giết người hắn không rời đi? Mỗi canh giờ đều có gã sai vặt đến công phòng đưa trà bánh, chuyện có người bị sát hại rất nhanh sẽ bị phát hiện, đêm đó không phải phiên trực của hắn, sau khi giết người lập tức trở về phủ của mình, sẽ không có ai hoài nghi hắn. Cố ý ở lại trong phủ, nhỡ đâu bị bắt gặp, chẳng phải sẽ tăng khả năng bị nghi ngờ sao? Hắn mạo hiểm ở lại, dù sao cũng phải có lý do đáng để cho hắn mạo hiểm. Điều duy nhất ta có thể nghĩ đến đó là hắn phải đưa mật thư kia cho người liên hệ, nội dung mật thư là hắn truyền miệng, vì sao không trực tiếp giao mật thư ra ư? Ta đoán là vì muốn giữ cho mình một đường lui. Mà người liên hệ kia nếu ở trong phủ, bình thường lại truyền tin được tức ra ngoài, chắc chắn hắn phải là người có thể thường xuyên ra vào phủ.”

Trong phòng lại yên tĩnh, nghe nàng lý luận, rất dễ hiểu, chỉ một câu nói cũng có thể khiến người khác kinh hãi. Đêm nay là nàng thẩm vấn, không phải có người hỏi, nàng ở một bên quan sát. Nàng phải căn cứ vào phản ứng của người bị thẩm vấn mà đặt câu hỏi, trong lòng suy đoán xem ai là hung phạm, đây đã là việc hao phí tâm tư. Nhưng nàng lại có thể suy đoán đồng thời hung phạm, người hạ độc, đồng đảng, động cơ, tất cả đều được phân tích rõ ràng!

Thật ra nếu như biết tình tiết vụ án, tỉ mỉ phân tích, mọi người trong phòng này đều có thể làm được, nhưng cái khó chính là nàng một lúc đảm nhiệm nhiều vai trò, đồng thời suy luận!

Đầu óc của cô nương này không biết lớn thế nào nữa?

“Động cơ thì sao?” Ánh mắt Ngụy Trác Chi sáng quắc, khẩn trường.

Hắn muốn biết thật nhanh, cô nương này còn có thể khiến cho người ta kinh hỉ đến đâu nữa.

Mộ Thanh nhíu mày, “Khoảng cách giữa những tế bào chất xám ở vỏ não của Ngụy công tử có dường như còn lớn hơn lỗ ở đồng tiền xu?”

Ngụy Trác Chi ngẩn ngơ, vỏ... vỏ não?

“Không cần lười như vậy, làm ơn tư duy sinh động một chút, cái này rất dễ hiểu.” Mộ Thanh nhíu mày. Nàng từng ở sòng bạc Xuân Thu chứng kiến được tài năng kinh thương của Công Tử Ngụy, hắn nhất định không phải người tầm thường, chỉ là hiện tại có sẵn nàng giải thích, khiến bọn họ đều lười tự suy nghĩ.

Mộ Thanh nhìn Hà Thừa Học, “Việc hạ độc hắn biết rất rõ, hơn nữa còn có khả năng hắn mưu tính việc này. Bọn họ dự định thần không biết quỷ không hay mà giết người, nhưng cuối cùng lại phải động đao, cho thấy người chết đã làm chuyện khiến cho bọn họ cảm thấy bị uy hiếp nặng nề, cho nên mới không đợi được mà ra tay giết hắn. Ý định này không phải phát sinh trong đêm xảy ra án mạng, bởi vì đêm đó hắn mặc y phục bình thường mang theo dao găm, cho thấy hắn đã sớm có dự tính. Theo như phỏng đoán của ta, người chết đã sớm phát hiện bên trong phủ Thứ Sử có thế lực khác, nhưng là hắn không nói cho các ngươi, mà là lợi dụng điều này để trục lợi. Đối phương cũng muốn thu được tình báo từ người chết, nhưng lại không ngờ bị hắn áp chế, cho nên mới bí mật hạ độc. Muốn hắn chết mà không hiểu lý do. Nhưng đêm đó nạn nhân đột nhiên bị giết, ta nghĩ nhất định là hắn đã đưa ra thêm nhiều yêu cầu không hợp lý, uy hiếp đến sự tồn tại của đối phương, cho nên bọn họ mới quyết định lập tức ra tay! Nhưng trước khi ra tay, bọn họ muốn moi thông tin lần cuối cùng, cho nên mới có phong mật thư kia.”

“Ta dám cam đoan, nội dung của mật thư nhất định rất quan trọng! Người chết đưa ra yêu cầu càng cao, chứng tỏ nội dung tình báo càng quan trọng. Hơn nữa đối phương muốn giết hắn, lần lợi dụng cuối cùng, bọn họ nhất định sẽ cố gắng moi nhiều thông tin nhất có thể.”

Mộ Thanh xoay người lại, nhìn về phía đám người Bộ Tích Hoan, “Đi tìm phong mật thư kia! Nhìn nội dung bên trong, mặc dù tin tức đã truyền đi cho người liên hệ, nhưng nếu các ngươi biết được nội dung mật thư, có lẽ vẫn có thể an bài lại một lần nữa!”

Trong phòng không có người nói chuyện.

Hung phạm, người hạ độc, đồng đảng, động cơ, mật thư ở nơi nào, nàng không chỉ có kết luận, mà ngay cả nội dung mật thư cũng suy luận được?

Tất cả những điều này, đều được suy luận đồng thời khi đang thẩm án?

Không cần biết những phỏng đoán này có thể đúng bao nhiêu phần, đều chỉ có thể khiến cho người ta nghĩ đến bốn chữ.

Khiến người thán phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.