Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 119: Chương 119: Khuyên nhủ




Edit: Leo

Sau khi Bộ Tích Hoan rời đi, Ngự Lâm Vệ cùng với cung nhân vội vàng đuổi theo, Lý Bản liền đứng lên.

Vừa mới đứng dậy thì một bàn tay duỗi tới, Lý Bản giật mình ngẩng đầu, đã thấy Nguyên Tu cầm thấy thánh chỉ.

“Đại tướng quân!” Vẻ mặt Lý Bản vui mừng.

“Đại tướng quân?” Tướng lĩnh quân Tây Bắc khó hiểu.

“Đã không phải thánh ý, sao có thể coi là thánh chỉ? Không tiếp cũng được!” Nguyên Tu giơ tay ném lên, quyển trục vàng chói bay giữa không trung, tuyết phủ chữ viết, hắn không thèm nhìn, một quyền vung ra, đem thánh chỉ nghị hòa chọc ra một cái lỗ, quyền phong chấn động mạnh mẽ, sau đó quyển trục bị xé thành hai nửa, rơi xuống dưới đất.

Vạn quân khiếp sợ, mặt Lý Bản trắng xanh.

“Tây Bắc quân, không nghị hòa!” Nguyên Tu đạp lên nửa tấm thánh chỉ tàn, rời đi.

Gió gào thét, lại không một tiếng người, không biết bao lâu, chợt nghe giọng nói thiếu niên vang lên.

“Nghị hòa cũng không sao, chẳng qua là mẹ bọn họ mất mặt mở cửa, bọn họ mất mặt về nhà.” Mộ Thanh phun một câu trào phúng, phun xong cũng rời đi.

Một ngày này, Thánh Thượng ở tại thành Thạch Quan mở cuộc so tài cưỡi ngựa bắn cung trong quân, tỷ thí chưa hành, thánh chỉ đã tới. Thánh chỉ nghị hòa từ trong triều ban ra, Nguyên Tương Quốc từ khi Thánh Thượng đăng cơ trở thành phụ chính, ý chỉ nghị hòa nếu không có sự đồng ý của Nguyên Tương Quốc không thể đưa đến Tây Bắc.

Đại tướng quân là con trai trưởng của Nguyên Tương Quốc, ở Tây Bắc bảo vệ biên giới giết Hồ Lỗ, phụ thân lại ở triều chủ trương nghị hòa, ý chỉ đưa đến Tây Bắc, ba mươi vạn tướng sĩ tức giận vô cùng nhất thời không biết theo ai. Nếu việc nghị hòa là ý của Thánh Thượng, trong quân đã sớm giận giữ xôn xao, chỉ sợ ngay cả nơi ở của Thánh Thượng tại thành Thạch Quan là phủ Võ Vệ tướng quân cũng đều bị vây quanh, nhưng nghị hòa lại là ý chỉ của Nguyên Tương Quốc, tướng sĩ trong quân đột nhiên không biết làm thế nào cho phải.

Nguyên Tu xé bỏ thánh chỉ cự tuyệt nghị hòa, tướng sĩ quân Tây Bắc tin hắn, nhưng cũng biết đoàn sứ thần nghị hòa đã tiến vào quan thành.

Trong lúc nhất thời, không khí trong thành khẩn trương, mỗi người đều vì việc nghị hòa mà đè nén lửa giận.

*

Phủ Đại tướng quân, thư phòng.

Chén trà ném ra, âm thanh vỡ nát chói tai, ngoài cửa sổ gió bắc kêu khóc, cắn nuốt âm thanh giòn tan kia, tám hàng thân binh khoác áo giáp đi tuần tới lui bên ngoài thư phòng, áo choàng đạp tuyết, ánh mắt sắc nhọn như đao.

“Ngày mai để cho Lý Bản dẫn theo người của hắn lăn trở về Kinh Thành!” Nguyên Tu khoanh tay đứng phía trước cửa sổ, lá trà mảnh sứ vỡ rơi dưới chân.

“Vậy đoàn sứ thần nghị hòa thì sao? Đại tướng quân cũng đuổi trở về ư?” Cố Càn hỏi. Hôm nay người Lý Bản dẫn đến đều là người trong cung, trong đội ngũ chỉ một mình hắn là quan văn, trong triều không có khả năng chỉ phái một người đến nghị hòa cùng Ngũ Hồ, Lý Bản nhất định đi trước, phía sau còn có người, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ tới quan thành.

“Lệnh Lỗ Đại dẫn quân canh giữ cửa thành Thạch Quan, không cho người tiến vào!”

Nguyên Tu rất hiếm khi tức giận, hôm nay là thật giận, ngay cả ý chỉ đều xé, Cố Càn cũng chỉ biết thở dài nói: “Đại tướng quân đuổi người trở về như thế, sợ rằng Thái Hoàng Thái Hậu và Tướng quốc không còn mặt mũi.”

Nguyên Tu nghe nói lời này càng giận, xoay người hỏi: “Ý của lão sư là đưa người vào? Nếu để bọn họ tới, thương đó Tây Bắc tướng sĩ tâm, tổn đó là Đại Hưng mặt mũi! Biên quan Tây Bắc này, mười năm qua biết bao thi cốt tướng sĩ chôn nơi quan ngoại đại mạc, không sợ dùng máu thịt đúc biên quan! Trong triều khi quyết định nghị hòa có từng nghĩ tới hy sinh vì nước của bọn họ?”

Cố Càn thầm than, phòng thủ biên quan cả đời, tuy rằng đã già nhưng máu chưa lạnh, chỉ là so với đám tiểu tử hai mươi tuổi đầu, nhiều hơn kinh nghiệm nửa đời rèn luyện mà thôi. Nguyên Tu mười lăm tuổi nhập biên quan, khi đó còn chưa có quân Tây Bắc, tận mắt nhìn đứa nhỏ này một trận chiến vang danh thiên hạ, nhìn hắn nhiều lần lập kỳ công, nhìn hắn tự tay thành lập quân Tây Bắc, tự mình dẫn ba mươi vạn tướng sĩ xây dựng bảo vệ biên quan. Trước kháng Hồ Lỗ, sau tiêu diệt mã phỉ, mười năm không về Kinh đổi lấy hàng đêm yên giấc của bá tánh Tây Bắc. Một thân ý chí anh hùng, một thân máu nóng nam nhi, khiến Cố Càn như nhìn thấy chính mình thời trẻ, nhưng khác với hắn, xuất thân của Nguyên Tu chung quy không cho phép hắn cả đời ở lại phòng thủ biên quan.

Cố gia ở thành Cát Châu, cách thành Gia Lan Quan mấy trăm dặm, một năm lại khó về nhà vài lần. Người thân khó gặp, mười năm này là Nguyên Tu gắn bó với hắn, nói câu quá phận, hắn coi Nguyên Tu không khác gì con trai mình. Tâm Nguyên Tu rộng lớn như càn khôn, sáng sủa như sao trời, quá mức trong sạch, không phải hắn nhìn không thấu tranh đoạt trong triều, chỉ là không thích, cho nên trốn tới Tây Bắc này, một lần chạy trốn đó là mười năm. Nhưng Nguyên gia cuối cùng là nhà hắn, có nhà thì phải về, trốn tránh không phải biện pháp.

“Đại tướng quân có từng nghĩ vì sao hôm qua Thánh Thượng bỗng nhiên dâng trào tâm huyết, muốn tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung hay không?” Cố Càn không khuyên nữa, bỗng nhiên đổi đề tài.

Sắc mặt Nguyên Tu hơi thả lỏng, xoay người lại đi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thánh Thượng biết hôm nay ý chỉ nghị hòa trong triều sẽ tới.”

Hôm qua Thánh Thượng nổi hứng muốn tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung, sáng nay gió to tuyết lớn, vốn nên đợi ngày tuyết ngừng trời trong, nhưng Thánh Thượng khăng khăng muốn mạo hiểm tỷ thí, hắn biết thánh ý tuyệt không đơn giản. Chỉ là đoán không ra, cho đến tận khi người trong triều tới truyền chỉ, hắn mới hiểu được.

Nếu hôm nay Thánh Thượng ở tại phủ Võ Vệ tướng, thánh chỉ nghị hòa đến Tây Bắc, tướng sĩ trong quân tất sẽ xôn xao giận dữ, Thánh Thượng ở giữa quân đội Tây Bắc, chỉ dẫn theo hai ngàn Ngự Lâm Vệ, trong quân 30 vạn tướng sĩ, một khi bất ngờ làm phản, hai ngàn Ngự Lâm Vệ căn bản không ngăn được, máy năm nay Thành Thượng có tiếng làm việc hoang đường không biết kiềm chế, cái danh hôn quân truyền khắp thiên hạ, cho dù giải thích cũng không có người tin phục. Cho nên, Thánh Thượng mượn tiếng so tài cưỡi ngựa bắn cung tập hợp tướng sĩ đến trại ngựa, bởi vậy khi thánh chỉ nghị hòa ban ra vài câu đã có thể thoát khỏi khốn cảnh.

Thánh Thượng cao minh ở chỗ không chỉ khiến bản thân thoát khỏi khốn cảnh, còn khiến cho tướng lĩnh trong quân biết thánh chỉ là ý trong triều, cũng chính là ý của Nguyên gia. Quân đội Tây Bắc do một tay hắn thành lập, hắn và tướng sĩ trong quân tình nghĩa thâm hậu, nhưng bọn họ không có tình nghĩa với Nguyên gia, nếu trong triều khăng khăng nghị hòa, các tướng sĩ tất sẽ sinh ra bất mãn với Nguyên gia.

Mà hôm nay Thánh Thượng lộ ra khả năng thuần ngựa cưỡi ngựa, sau đó lời nói còn rất có ý quan tâm đến tướng sĩ biên quan. Người trong thiên hạ đều biết tuổi nhỏ Thánh Thượng đăng cơ, mấy năm nay hành sự hoang đường, bá tánh toàn nói hắn bỏ bê quốc sự, nhưng lời nói hôm nay lại lộ vẻ bị bắt buộc, trong lòng tướng sĩ chắc chắn có dao động.

Một mũi tên bắn trúng ba con chim, tâm tư thật sâu!

Cố Càn vuốt râu gật đầu, nói: “Không sai, Đại tướng quân đã hiểu ý Thánh Thượng, cũng nên biết ý trong triều.”

Nguyên Tu nghe vậy, nhíu màu, tự giễu cười, “Ý trong triều? Lão sư là nói đến ý của Nguyên gia đi?”

Dã tâm của cô cô và phụ thân, hắn đã biết từ lâu, mười tám năm trước, Nguyên gia nhìn có vẻ đã đạt được giang sơn này, thật ra Nguyên gia mới chỉ nắm được một phần Giang Bắc, mà trong cung, bào muội của Đô Đốc Thủy quân Hà Thiện Kỳ ở Giang Nam vẫn tranh đấu quyết liệt với cô cô hắn, hai nhà Hà – Nguyên có thể nói là kẻ thù truyền kiếp. Nếu lúc ấy đoạt vị, Giang Nam nhất định không thừa nhận triều đình Nguyên thị, mà Giang Bắc cũng có thể sẽ náo động, bởi vậy lập ấu đế, bày mưu tính kế nhiều năm. Mấy năm nay dù không đọc thư nhà, nhưng trước khi hắn tòng quân Nguyên gia đã cố gắng quét sạch đảng phái khác ở Giang Bắc, bồi dưỡng thế lực nhà mình, hiện giờ hắn tới Tây Bắc mười năm, Giang Bắc nhất định đã ở trong túi Nguyên gia.

Hôm nay nếu Thánh Thượng không dùng kế, một khi ý chỉ nghị hòa được hạ, hắn mất đó là quân tâm, dân tâm Tây Bắc, thậm chí việc nghị hòa truyền đi, vạn dân thiên hạ đều sẽ thóa mạ hắn, hắn mất cả lòng dân thiên hạ. Thánh Thượng làm bậy nhiều năm như vậy, dân oán sâu nặng, lại thêm việc nghị hòa Tây Bắc …… Đó tuyệt đối là cái cớ tốt để truất vị!

Đây mới là dụng ý thật sự của Nguyên gia, của cô cô, của phụ thân hắn.

“Lão phu biết Đại tướng quân không muốn nhìn thấy một ngày này, ngươi không có tâm tranh thiên hạ, nhưng ngươi chung quy vẫn là con cháu Nguyên gia. Thái Hoàng Thái Hậu cũng được, Nguyên Tương Quốc cũng được, bọn họ chiếm giang sơn này, ngày sau sẽ là của ngươi. Nếu không muốn về kinh, tránh ở Tây Bắc cũng không yên được. Thái Hoàng Thái Hậu thương ngươi nhất, Nguyên Tương Quốc cũng chỉ có một người con trai trưởng là ngươi, hiện tại ngoại trừ ngươi còn ai có thể ngăn cản việc này?” Cố Càn vuốt râu nói, thấy Nguyên Tu bỗng nhiên quay đầu, trong mắt hình như có ánh sáng, biết lời này đã thuyết phục được hắn.

“Việc nghị hòa cũng thế, cho dù trong triều muốn nghị hòa với người Hồ, Ngũ Hồ cũng phải phái sứ đoàn nghị hòa vào kinh, bọn họ có dám tiến vào kinh thành Đại Hưng ta hay không khó mà nói. Cho dù dám đi, hiệp ước nghị hòa cũng cần ký kết thương nghị trong triều, sẽ mất một khoảng thời gian. Nếu Đại tướng quân về kinh, thứ nhất có thể khuyên nhủ Thái Hoàng Thái Hậu và tướng quốc, thứ hai có thể cản trở việc nghị hòa, không phải so với ở Tây Bắc phiền lòng tốt hơn nhiều sao?”

Nguyên Tu không nói gì, đứng ở trước cửa sổ, quay đầu lại nhìn lão giả chòm râu hoa râm. Lão giả mỉm cười, ánh mắt cổ vũ, gió tuyết ngoài cửa sổ không biết đã nhỏ lại từ khi nào, buổi trưa dần lộ tầng mây, ánh nắng yếu ớt rơi bên bệ cửa sổ.

Nguyên Tu xoay người nhìn cửa sổ, ánh sáng chiếu rọi đáy mắt, sau một lúc lâu, xoay người vái chào: “Đệ tử đa tạ lão sư khuyên bảo!”

Cố Càn gật đầu cười nói: “Trở về đi! Hiện giờ ngươi đã là chủ soái Tây Bắc quân, một thân công lao sự nghiệp, không còn là thiếu niên năm đó vừa rời nhà nữa, chuyện triều chính chuyện trong nhà đều có thể can thiệp, không cần ở Tây Bắc trốn tránh.”

“Vâng, nam nhi vì nước, không nên trốn tránh, đệ tử mấy năm nay ngu dốt.” Nguyên Tu nói.

Cố Càn lắc đầu, nếu hắn ngu dốt, thế gian sẽ chẳng có vị chiến thần Tây Bắc khiến Ngũ Hồ mười năm tiến đánh không thành. Chỉ là hắn một lòng vì nước, lại sinh ở Nguyên gia, chuyện nước chuyện nhà khó an bề, hắn lại là người trọng tình, khúc mắc nan giải liền sinh ý trốn tránh, hiện giờ nhận ra là tốt rồi.

“Mấy ngày này trong quân ắt sẽ rối loạn, ngươi phải hiểu rõ.” Cố Càn chỉ điểm.

“Lão sư yên tâm, đệ tử đã biết nên xử trí thế nào.” Nguyên Tu cười, bực bội trong lòng tan đi, mi tâm hiện ngạo khí trong sáng, “Tây Bắc quân là một tay ta thành lập, mười năm tình nghĩa sinh tử, sao có thể dễ dàng loạn như thế?”

Cố Càn vừa lòng gật đầu, “Tốt! Chủ soái không loạn, tướng sĩ cũng được trấn an.”

“Nếu phải về kinh, đệ tử sẽ có rất nhiều chuyện phải sắp xếp, lão sư ở trong phòng uống trà, đệ tử đi trước.” Nguyên Tu vái chào Cố Càn, xoay người nhanh chóng ra khỏi phòng.

Cửa thư phòng đóng lại, ý cười trên mặt lão giả nhạt dần, lộ vẻ buồn bã.

Lang nhi như thế, hắn cũng hy vọng có thể ở lại Tây Bắc, quét ngang đại mạc, coi giữ biên quan, lòng mang chí khí anh hùng, nhưng không phải chí khí đế vương, khuyên Nguyên Tu trở về, hắn thật sự không biết là đúng hay sai…… Chỉ mong chuyện tranh quyền đoạt vị dối trá ở Thịnh Kinh không làm mất đi sự tốt đẹp của đứa bé này.

Cố Càn buồn bã thở dài, tiếng than che giấu trong phòng, không hề truyền ra ngoài.

Thành Thạch Quan, trong phủ Trung Lang tướng cũng có người đang thở dài.

Người nọ ngồi ở bên giường, tay đùa nghịch thanh đao nhỏ, nói: “Thanh Thanh, khi nào nàng có thể sửa lại thói quen này?”

Buổi trưa nghỉ ngơi mà trong tay áo vẫn có đao, biết rõ là hắn tới, đao cũng không thu lại.

Mộ Thanh xoay người ngồi dậy, nhìn Bộ Tích Hoan, hỏi: “Ngươi đang gọi ngựa của ngươi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.