Dân chúng Đại Hưng thường coi trọng việc cõi âm, hán tử nhìn chằm chằm thanh đao trước mặt, nghĩ đến chuyện đao này đã mổ qua người chết, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh, hắn không muốn trúng thi độc, sau đó chậm rãi thối rữa mà chết.
Mạng quan trọng hơn hay là một trăm lượng bạc quan trọng hơn, đây vĩnh viễn không phải là một lựa chọn khó khăn.
“Xem như ngươi lợi hại! Ngươi đắc tội là Thẩm phủ!” Hán tử cắn răng một cái, quyết tâm, thầm nghĩ coi như chuyện làm ăn lần này không gặp may, lỗ vốn!
Mộ Thanh im lặng, trong mắt lộ ra chút chế giễu.
Thẩm phủ...
Thẩm phủ này cũng có chút lai lịch, đây là dòng dõi của An Bình Hầu ở Thịnh Kinh. Mười tám năm trước trong triều sinh biến, thứ tử của An Bình Hầu bị giáng chức, mang theo gia quyến đến huyện Cổ Thủy. Chưa đến vài năm, vị công tử từng một thân vinh sủng quyền quý này do buồn bực mà chết, nương tử của hắn cũng không sống được bao nhiêu ngày mà đi theo, chỉ để lại đứa con gái nhỏ cùng một đoàn thị thiếp, thứ tử thứ nữ.
Nữ tử kia khuê danh là Thẩm Vấn Ngọc, từ nhỏ yếu ớt, ngay cả một cái ấm sắc thuốc cũng không nâng nổi, nhưng ba tháng trước lại được tiếp nhận mọi quyền hành trong Thẩm phủ. Tiểu thiếp Lưu thị lo chuyện bếp núc trong phủ không hiểu sao đột nhiên thắt cổ bỏ mình, con trai của Lưu thị chuyên lo chuyện ngoài phủ nghe tin mẫu thân qua đời, vội vã trở về chịu tang, trên đường gặp Thủy phỉ*, một thuyền cả nhà đều chết chìm dưới sông, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
*Thủy phỉ: giống như thổ phỉ, nhưng là cướp trên sông, trên biển, hay là hải tặc vậy.
Ba tháng trước, xác chết của Lưu thị do Mộ Thanh nghiệm xem.
Trước khi chết Lưu thị ăn mặc chỉnh tề, vị trí ghế đổ, độ cao, dây thừng cùng vết dây ở gáy đều ăn khớp với nhau, chứng minh quả thật là thắt cổ tự tử. Nhưng trên hai đầu gối của nàng, có hai khối máu ứ đọng, chung quanh vết máu ứ đọng sưng đỏ, rõ ràng là xuất hiện trước khi chết không lâu.
Trước đêm Lưu thị thắt cổ tự tử, toàn bộ nha hoàn bà tử trong phòng của nàng đều bị Lưu thị đánh chết, Thẩm phủ đưa ra lý do là hầu hạ chủ nhân không chu toàn, biết được vết thương trên đầu gối của nàng làm sao mà có, không người nào còn sống.
Giết người diệt khẩu, quả nhiên ra tay nhanh như chớp!
Đáng tiếc Mộ Thanh là ngỗ tác, nếu nàng muốn biết sự thật, cũng không cần phải thông qua miệng người sống.
Nàng xem nhìn vết máu đọng trên đầu gối Lưu thị, lập tức có thể kết luận đó không phải vết thương do bị ngã.
Hai khối máu đọng đó, độ xuất huyết dưới da, độ sưng đỏ hoàn toàn giống nhau, ngay cả hình dạng vết tích cũng giống nhau! Điều này nói lên rằng độ thương tổn của hai chân Lưu thị là như nhau, mà té ngã không thể xuất hiện vết thương đồng đều như thế.
Thói quen, tốc độ nhanh chậm của một người khi đi đường bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh lúc đó, khi ngã sấp xuống rất ít khi độ thương tổn của hai chân đều như nhau, trừ phi là hai đùi đồng thời đụng vào mặt đất. Nhưng khả năng xảy ra loại tình huống này cực nhỏ, phàm là ngã sấp xuống, hai đùi rơi xuống đất đều tồn tại thời gian chênh lệch, nói cách khác, phần lớn đều là một chân trước, một khác sau chạm đất. Mà chân chạm đất đầu tiên chắc chắn bị thương nặng, chân còn lại hoặc là không bị thương, hoặc là bị thương tương đối nhẹ, cho nên không thể xuất hiện độ thương tổn đồng đều như thế này được. Mà nếu có té ngã phần lớn đều là thương ở lòng bàn tay hoặc cánh tay.
Cánh tay và lòng bàn tay của Lưu thị hoàn toàn không có tổn hao gì, vết thương của nàng, Mộ Thanh chỉ suy đoán ra một loại khả năng, đó chính là quỳ!
Chỉ có động tác quỳ xuống, mới có thể tạo ra độ thương tổn đồng nhất ở hai đầu gối của Lưu thị. Căn cứ vào độ sưng đỏ, nàng quỳ tất nhiên không nhẹ, hoặc là thời gian không ngắn.
Tức là, trước khi nàng chết đã từng quỳ lạy ai đó.
Nhưng mẹ con Lưu thị nắm quyền trong Thẩm phủ nhiều năm, trong phủ có người nào có thể bức bách nàng quỳ lạy, còn là chuyện gì khiến nàng không thương tiếc bản thân mình?
Chỉ có một khả năng, nàng bị người ta nắm nhược điểm đòi mạng nào đó, ép chết!
Về phần người ép chết nàng là ai, quá rõ ràng.
Nhưng tri huyện Cổ Thủy không điều tra án này đến cùng.
Mặc dù Thẩm phủ bị giáng chức, nhưng vẫn là dòng dõi của An Bình Hầu, chuyện đích nữ trong phủ ép chết thị thiếp trong nhà lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây tổn hại đến thanh danh Hầu phủ. Mà con trai của Lưu thị chết cũng quá mức trùng hợp, trong chuyện này chắc chắn có nội tình. Tri huyện sợ tiếp tục điều tra sẽ dẫn đến án lớn kinh thiên, chọc đến Hầu phủ, liên lụy con đường làm quan của hắn, cho nên ra lệnh cho Mộ Thanh sửa lại kết quả khám nghiệm, không đề cập tới vết thương trên đầu gối Lưu thị, chỉ nói việc thắt cổ tự tử.
Mộ Thanh biết công lý thế gian không phải mọi chuyện đều có thể được công khai, xã hội kiếp trước của nàng còn không làm đến thế, nói gì đến vương triều phong kiến hoàng quyền là tối thượng? Nhưng sửa lại kết quả, chính là làm trái chức nghiệp đạo đức, đi ngược lại ước nguyện ban đầu khi trở thành pháp y của nàng năm đó, bởi vậy nàng kiên trì nộp kết quả khám nghiệm thực tế lên nha môn.
Cũng bởi vì việc này mà Thẩm phủ trở thành tâm điểm bàn tán trong thành, dân chúng nghị luận về chuyện này rất nhiều, khuê danh của Thẩm Vấn Ngọc tất nhiên bị ảnh hưởng không ít, từ đó nảy sinh oán thù với Mộ Thanh.
Ngày vụ án chấm dứt hôm đó cũng là một ngày mưa, thềm đá bên ngoài huyện nha được nước gột rửa lộ ra màu xanh phiếm, kiệu lớn của Thẩm phủ dừng ở trước cửa huyện nha, từ trên kiệu một thiếu nữ quần áo nhung lụa bước xuống, lụa trắng che mặt, không nhìn thấy dung mạo, chỉ trông thấy bóng lưng yếu đuối, giống như cảnh xuân Giang Nam, uyển chuyển thướt tha, như nước như hoa.
Thẩm Vấn Ngọc ba tiếng kích trống, đi vào công đường, trạng cáo đạo tặc trên sông Khúc Thủy giết người cướp của, hại chết cả nhà thứ huynh nàng, khiến Lưu thị nghe tin quá đau buồn mà thắt cổ tự tử.
Rõ ràng là Lưu thị thắt cổ tự tử trước khi con trai chết, một cái lý do đổi trắng thay đen này đúng là khiến người ta chê cười! Nhưng tri huyện đại nhân vốn đã không dám đắc tội Thẩm phủ, nay Thẩm Vấn Ngọc lại tự mình đến cửa cáo trạng, lí do thoái thác rõ ràng, cho nên tri huyện đồng ý với cáo trạng, thật sự phái công sai của nha môn ra ngoài bắt diệt cướp.
Dân chúng trong thành không biết chân tướng, đều nói Thẩm Vấn Ngọc phải chịu oan uổng. Sau lại nghe chuyện nàng muốn vì thiếp thân của cha mà giữ đạo hiếu ba năm, ca tụng nàng có tấm lòng hiếu nghĩa cảm động trời đất, chính là điển hình của nữ tử trong thiên hạ.
Mộ Thanh cười lạnh, vị tiểu thư của Thẩm phủ chẳng qua chỉ mới mười bảy, nhưng thật sự biết diễn trò! Màn diễn này đúng là một mũi tên trúng ba con chim, vừa giải thích được nguyên nhân Lưu thị chết, vừa gột sạch thanh danh cho mình, vừa đem đám tặc cướp kia bán cho nha môn. Nếu như cái chết của thứ huynh nàng thực sự có nội tình, đám cướp đó bị nha môn diệt trừ, cũng không còn gì để đối chứng nữa.
Qua cầu rút ván, mượn đao giết người, tâm cơ đúng là đủ độc.
Đáng tiếc thâm sâu không chỉ có một mình nàng, chuyện Mộ Thanh biết võ nghệ ngoại trừ cha nàng, không còn ai biết nữa. Thậm chí ngay cả cha nàng cũng chỉ nghĩ nàng ở trong sân treo bao cát quấn người gỗ, chẳng qua luyện được vài động tác võ thuật đẹp mắt. Vì chuyện này, cha còn tự trách, nếu trong nhà không quá nghèo khó, sẽ có tiền mời võ sư cho con gái, đâu cần khiến nàng tự mình mày mò võ nghệ?
Không có ai biết, bộ đấu pháp này của nàng là tinh túy của thuật ám sát chế địch trong quân đội hiện đại.
Thẩm Vấn Ngọc nghĩ tìm hai người là có thể đoạt được mạng Mộ Thanh, thật ra là nàng ta tính sai rồi!
Mộ Thanh hừ lạnh, hán tử nhìn thấy hàn ý trong con ngươi sắc bén của nàng thì lạnh cả người.
“... Này, chuyện ngươi muốn biết đã biết được, giải dược đâu?”
“Giải dược?” Mộ Thanh cụp mắt, hàn ý trong mắt chưa tan hết, suy nghĩ lại bị kéo lại.
“Giải dược thi độc! Ông đây nói cho ngươi người đứng sau chuyện này là ai, ngươi cho ông đây một con đường sống, điều này là do ngươi nói! Ngươi, không phải ngươi muốn nuốt lời chứ?”
“Thi độc?” Mộ Thanh nhíu mày, giống như nghe không hiểu.
Hán tử sửng sốt, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại, bỗng nhiên trợn tròn mắt, máu nóng dồn thẳng lên đâu, “Mẹ khiếp! Ngươi lừa ta? Trên đao không có độc?”
“Ta không hề gạt người, chẳng qua là có người ngu ngốc.” Mộ Thanh chậm rì rì quơ quơ đao trong tay, thần sắc lãnh đạm, “Ta chỉ nói đao của ta mổ qua người chết, nhiễm thi độc, nhưng không nói là trên đao này.”
“Ngươi!”
“Ngươi làm hỏng ô của ta.”
“...” Hán tử sửng sốt, vừa rồi quá tức giận đang muốn chửi thêm vài câu, kết quả lời còn chưa thốt ra đã bị lời nói thình lình của Mộ Thanh làm nghẹn ở yết hầu, nhất thời không theo kịp tư duy của nàng.
“Ô của ta là được mua ở Lão Lận Trai tháng trước, hai văn tiền ba phân bạc, mới dùng được hai lần.”
“...” Cho nên?
“Ta cũng không định chiếm tiện nghi ngươi, trừ đi khấu hao tài sản, ngươi bồi thường cho ta hai văn tiền.”
“...” Gì?
Vẫn còn chưa phản ứng kịp, bàn tay Mộ Thanh đã đưa vào lần mò trong vạt áo của hắn, lôi từ trong ngực hắn ra một túi. Trong túi có năm mươi hai ngân lượng cùng một ít bạc vụn, nàng cũng không để ý đến năm mươi hai nén bạc kia, chỉ từ trong đống bạc vụn lấy ra một chút, xem phân lượng kia, chính là khoảng hai văn tiền.
Một năm bổng lộc của cha là bốn lượng, hai tiền đối với chi tiêu trong nhà nàng mà nói không phải nhỏ. Nàng chưa bao giờ có quá nhiều dục niệm với tiền tài, ăn no mặc ấm, đủ dùng là được rồi, nghèo khó cũng không sao.
Nhưng nàng rất xem trọng tiền mồ hôi nước mắt của cha. Giang Nam nhiều mưa, ô là vật dụng hằng ngày phổ biến, ô dầu bình thường chỉ khoảng độ hai ba mươi văn tiền, nhưng tháng trước cha lại từ trong thành Lão Lận Trai mua chiếc ô này về, nói mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng, ô trúc chắn chắn sẽ khiến nàng yêu thích.
Hôm nay, hai người cướp đường này, đánh hỏng ô của nàng, tất nhiên là phải bồi thường. Ô nàng đã dùng, cũng không chiếm bọn họ tiện nghi, khấu hao đi, nên còn bao nhiêu chính là bấy nhiêu. Về phần năm mươi hai lượng tiền đặt cọc trong túi kia, chắc cũng đủ cho hai bọn họ đến lang trung trị thương.
Hán tử trơ mắt nhìn Mộ Thanh đem hai văn tiền kia nhét vào trong lòng, mắt trừng lớn như chuông đồng.
Hôm nay hắn đụng vào ai thế này?
Trong lòng mắng to, hắn bỗng nhiên nhớ lại trước khi ra tay, Mộ Thanh từng hỏi.
—— tiền đặt cọc, thu chưa?
—— ừ, vậy là tốt rồi.
Nàng, nàng hỏi tiền đặt cọc, là để xác định xem trên người hắn có ngân lượng để bồi thường ô của nàng hay không?
Nhưng khi đó, nàng chưa ra tay, ô trong tay cũng chưa bị hắn đập nát, khi đó đã hỏi cái này, chẳng lẽ là biết trước ô của nàng sẽ bị hắn làm hỏng?
Làm sao nàng biết được? Chẳng lẽ là có thuật tiên tri!?
Hán tử nhìn thẳng Mộ Thanh, nhưng không nhìn thấu nàng. Vốn tưởng rằng chuyện làm ăn lần này dễ dàng, nào biết cô gái này từ đầu đến chân lại cổ quái như thế: thân thủ cổ quái, binh khí cổ quái, ngay cả tính tình cũng cổ quái. Theo như chuyện nàng lấy bạc trên người hắn mà phán đoán, nếu nói nàng yên tiền, trên người hắn có hơn năm mươi hai lượng bạc, nàng chỉ lấy hai văn tiền, chỗ còn lại không thèm liếc mắt một cái; nếu như nói nàng không yêu tiền, vì sao chỉ là một cái ô, vẫn bắt hắn phải bồi thường!
Vì nhìn không thấu nàng, hắn không biết nàng có thật sự tha cho hắn một con đường sống hay không. Nếu nàng đổi ý, hắn cũng chỉ có thể chờ bị giết. Thân thể hắn mất hết cảm giác, miệng vết thương đau đớn đến tận xương, nằm ở trong nước bùn lạnh như băng, dây dưa nãy giờ khiến cho hắn cảm thấy sức cùng lực kiệt, trước mắt bỗng nhiên tối đen lại, hắn muốn ngất xỉu đi.
Cổ bỗng nhiên bị một thanh đao dán vào, lạnh lẽo.
Giọng nói của cô gái từ trên đỉnh đầu truyền xuống, “Đừng hôn mê, vẫn còn chuyện muốn ngươi làm.”