Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 106: Chương 106: Mỹ nhân của ngươi là Chu Nhị Đản




Mùa đông Tây Bắc rất lạnh, trong phủ của Đại tướng quân có phòng đốt lò sưởi và phòng bếp, tiện cho việc nhóm lửa giữ ấm. Mộ Thanh nằm trên giường, cách tấm màn che nghe thấy trong phòng vang lên tiếng đổ nước, bước chân Nguyệt Sát rất nhẹ, đi lại trong phòng không một tiếng động, tiếng đổ nước kia càng thêm vang dội.

Nàng nằm trên giường nhỏ không thể động đậy, trong đầu loạn vô cùng, đầu óc hỗn loạn như vậy, trong trí nhớ dường như chưa bao giờ xuất hiện.

Tiếng đổ nước vang lên năm lần, sau khi cửa đóng thì cả phòng lặng ngắt như tờ.

Mộ Thanh nhanh nhìn chằm chằm đình màn, thấy rèm che được vén lên, Bộ Tích Hoan khoác một chiếc áo choàng tiến vào, ôm nàng rời giường.

“Ta có thể tắm rửa, không nhọc hầu hạ.” Mộ Thanh lạnh mặt đối diện với hắn, hắn và nàng đều mặc áo bào rộng, lúc này dựa sát vào nhau, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng của cơ thể sống và thi thể, hai cơ thể sống kề sát một chỗ, lại có thể nóng như vậy!

“Chuyện trên thế gian, ngoại trừ có thể, còn có muốn.” Bộ Tích Hoan đi về phía thùng gỗ, buồng trong không có bình phong, gian ngoài có. Bình phong đã được chuyển vào bên trong, hắn ôm Mộ Thanh đi ra phía sau bình phong, “Nàng có thể là chuyện của nàng, ta muốn là chuyện của ta.”

“Lại có cách ngụy biện như thế?” Mộ Thanh tức giận, cười lạnh nói, “Thứ ngươi muốn liên quan đến ta, chẳng lẽ không nên hỏi ý kiến của ta?”

Bộ Tích Hoan ôm Mộ Thanh vào trong nước, đợi nàng ngồi yên ổn, mới giải huyệt cho nàng, nói: “Không cần.”

Muốn có được nàng, phải hiểu lúc nào nên nắm lúc nào nên thả. Những chuyện lớn hắn có thể thả nàng, nhưng việc nhỏ hắn phải nắm chặt, nếu như chuyện lớn chuyện nhỏ hắn đều thả mặc nàng, nàng sẽ bỏ chạy.

Ánh đèn như mây tía, hơi nước mờ mịt, nụ cười của Bộ Tích Hoan lười tựa gió xuân lười, Mộ Thanh trừng mắt, sắc mặt hơi đen, không buông tha tranh cãi, “Đạo làm vua phân thành Đế đạo, Vương đạo, Bá đạo, chẳng lẽ bệ hạ là muốn theo Bá đạo?”

“Nàng nói là đạo làm vua. Nhưng quan hệ của nàng và ta, ta không phải quân, nàng không phải thần, ta chỉ muốn thực hiện đạo làm phu.” Bên thành bồn tắm vắt khăn mặt, trên đất là một chiếc bàn nhỏ đặt bột tắm. Bộ Tích Hoan liếc mắt nhìn, cầm lấy khăn giúp nàng lau bên người. Tây Bắc lạnh khủng khiếp, nam nhi lại không câu nệ tiểu tiết, trong phủ Đại tướng quân không tìm được dầu thơm, chỉ có những thứ này, khoảng thời gian này nàng ở Tây Bắc, đã thật sự coi mình là nam nhi.

Tiếng nước vang lên, Mộ Thanh giật mình một lát, suýt nữa cho rằng mình nghe lầm.

“Đạo làm phu? Ta cùng bệ hạ khi nào đã nói đến chuyện đàm hôn luận gả?” Trí nhớ của nàng xảy ra vấn đề sao?

Bộ Tích Hoan cầm lấy cánh tay của nàng nhẹ nhàng lau, cười nói: “Khi nàng ở hành cung đã nhận thánh chỉ phong mỹ nhân, quên rồi sao?”

Không quên.

Nhưng…

“Mỹ nhân của ngươi là Chu Nhị Đản.” Mộ Thanh nói, tâm tình trước nay luôn bình tĩnh như mặt hồ đột nhiên xuất hiện chút ác ý.

Thánh chỉ phong nam phi nàng chưa bao giờ để ở trong lòng, hắn càng không cần quan tâm. Hắn vốn là không phải thích nam phong, đám nam phi trong hành cung chỉ là quân cờ trong bố cục. Trước khi nàng rời khỏi hành cung, từng phát hiện ra một thi thể nam nhân trong giếng cạn ở lãnh cung, khuôn mặt của thi thể kia có sự phân tách, lúc ấy nàng kết luận thi thể đó bị hủy mặt, nhưng không hiểu tại sao lại bị hủy mặt, cho đến tận vài ngày khi chuẩn bị ra khỏi biên ải, Nguyên Tu lệnh cho Ngụy Trác Chi chuẩn bị vài chiếc mặt nạ của người Hồ, Ngụy Trác Chi có nói đem da người lột xuống chế tác thành mặt nạ, khi đó nàng mới nhớ tới thi thể trong giếng cạn ở lãnh cung.

Cả khuôn mặt của thi thể kia tồn tại trạng thái phân giải khác biệt, có thể chắc chắn trước khi chết hoặc sau khi chết bị người ta lột da mặt!

Khi đó nàng suy đoán thi thể kia chính là Tề mỹ nhân đêm nàng đến bị đày vào lãnh cung, người vừa vào lãnh cung đã chết, còn bị lột da mặt, thật sự là chuyện khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Ngụy Trác Chi giỏi về dịch dung, Tề mỹ nhân bị lột da mặt, có phải là do hắn lấy đi làm mặt nạ hay không? Nếu phải, bên trong lãnh cung chắc chắn phải có một Tề mỹ nhân giả. Tề mỹ nhân giả kia, Bộ Tích Hoan tính dùng như thế nào?

Lúc ấy, nàng ở hành trong hành cung từng nghe nói một chuyện —— đế vương hỉ nộ vô thường, có mới nới cũ, ba ngày hai ngày lại có mỹ nhân bị đày vào lãnh cung.

Ngày ấy, ở trong giếng nàng cũng phát hiện một chuyện —— độ sâu của cái giếng đó không hợp lý, như vậy ngoại trừ Tề mỹ nhân, có lẽ còn không ít thi thể.

Như vậy có nên kết luận rằng trong giếng đều là nam phi bị đày vào lãnh cung? Cũng có phải tất cả nam phi bị Bộ Tích Hoan đày vào lãnh cung đều bị lột da mặt, da mặt này được làm thành mặt nạ da người, như thế tất cả những nam phi thất sủng ở lãnh cung đều là giả?

Nam phi trong hành cung nghe nói có một số là Mỹ Nhân Tư bắt đến từ dân gian, có một số là công tử đến từ phủ quan lại hoặc thương nhân. Đám công tử được đưa vào hành cung mục đích dùng sắc làm quân vui chắc chắn có mưu đồ, Bộ Tích Hoan lại đày người vào lãnh cung rồi thay giả, dụng ý này cũng thật khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Dù sao đây cũng là chuyện hoàng quyền tranh chấp.

Mộ Thanh suy nghĩ có chút thất thần, nghe thấy giọng nói Bộ Tích Hoan mới hồi phục tinh thần lại.

“Ồ? Không phải nàng?” Bộ Tích Hoan nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền biết nàng đang nghĩ sang chuyện khác, giúp nàng lau xong một cánh tay mới mở miệng.

Mộ Thanh không trả lời mà duỗi tay sờ sờ mặt mình, giật mình hỏi: “Mặt nạ của ta đâu?”

“Dưới gối.” Bộ Tích Hoan miễn cưỡng nói.

“Ta muốn xem.” Nói đến mặt nạ, Mộ Thanh mới nghĩ đến chuyện dưới địa cung trong lòng đất trán nàng đụng phải rương đồng, mặt nạ chắc chắn bị cắt ra, từ khi tỉnh lại đến giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy. Nguyên Tu hẳn là còn chưa biết nàng tỉnh, nếu như biết chắc chắn sẽ tới hỏi nàng chuyện nữ phẫn nam trang nhập quân doanh.

Bộ Tích Hoan thấy nàng lại thất thần, bất giác thở dài, rốt cuộc nàng không giống nữ tử tầm thường, nữ tử chưa gả trong thiên hạ này, có lẽ cũng chỉ có nàng ở trước mặt nam tử tắm rửa không hề xấu hổ. Không hiện vẻ mặt xấu hổ cũng đành thôi, đằng này còn nhiều lần phân tâm, hắn ở trước mặt nàng, khiến cho nàng không hào hứng như vậy?

Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh trong chốc lát, thấy nàng thật sự nghiêm túc, tức giận nở nụ cười, nhưng vẫn đứng dậy ra khỏi bình phong, đến dưới gối lấy chiếc mặt nạ kia đến cho nàng.

Mộ Thanh tiếp nhận lấy mặt nạ, thấy chỗ thái dương của mặt nạ có vết cắt dài hơn hai tấc, bất giác nhíu mi.

“Đưa cho Ngụy Trác Chi là được, không cần vì thế mà khó chịu.” Bộ Tích Hoan lạnh nhạt nói, “Nếu Nguyên Tu có hỏi nàng mặt nạ từ đâu ra, nàng có thể nói với hắn là vật của Thích Nguyệt môn.”

“Thích Nguyệt môn?”

“Là thân phận giang hồ của Thích Nguyệt bộ. Người giang hồ chỉ biết Thích Nguyệt môn, không biết Thích Nguyệt bộ.”

“…” Việc cơ mật như thế, hắn lại báo cho nàng?

Đang giật mình, chợt thấy Bộ Tích Hoan duỗi tay lại đây, muốn lấy đi mặt nạ trong tay nàng.

Mộ Thanh tỉnh lại, đưa tay tránh né, yên lặng đem mặt nạ dán lên trên mặt, sau đó dùng gương mặt của một thiếu niên lông mày rậm mặt vàng mắt nhỏ đối diện với Bộ Tích Hoan.

Ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt thiếu niên mơ hồ không rõ, cách hơi nước lượn lờ, Bộ Tích Hoan lại thần kỳ đọc hiểu —— nàng đang muốn nói với hắn, khuôn mặt này của nàng không phải khuôn mặt lúc trước khi tiến cung, cho nên nàng không phải mỹ nhân của hắn.

Bộ Tích Hoan cúi đầu, nặng nề nở nụ cười, nàng lại có thể trẻ con như vậy.

“Dung nhan có thể sửa, nhưng không sửa nổi tính cách, chung quy nàng vẫn là nàng.” Cười xong, hắn đem mặt nạ của nàng kéo xuống đặt ở một bên.

Lại không còn chuyện gì để nói, giữa hai người chỉ còn tiếng nước.

Có chuyện nói còn đỡ, không lời nào để nói chỉ cảm thấy ngay cả ánh đèn cũng ôn hòa, mặt nước cũng kiều diễm. Hắn khoác một chiếc áo bào, ống tay áo kéo cao, cánh tay duỗi vào trong nước trong suốt như bạch ngọc. Hắn vì nàng múc nước dội mái tóc đen, vì nàng cầm khăn lau lưng ngọc, huyệt đạo của nàng đã được giải, nhưng nàng ở trong nước lại như bị điểm huyệt không thể động đậy, đến tận khi tay hắn mò đến mắt cá chân của nàng.

Mộ Thanh vội vàng thu chân lại, bọt nước bắn tung tóe. Bộ Tích Hoan không tránh, mặc cho nước bắn làm ướt vạt áo của hắn, hắn cầm mắt cá chân của nàng nâng ra khỏi nước. Chân vừa nhấc lên, cả người nàng bị ngửa ra sau, nước ngập không qua cổ, lộ ra một khuôn mặt thanh lãnh, khuôn mặt kia không biết là do hơi nước nóng hay là bởi vì tư thế ái muội này mà có chút hồng, ngay cả đôi mắt trừng lớn của nàng đều nhiễm hơi nước mênh mông.

Hắn nhìn nàng thật kỹ, nàng lúc này yêu kiều như hoa, nếu tối nay không nhìn kỹ, có lẽ một khoảng thời gian dài nữa sẽ không được nhìn thấy.

Mắt cá chân của nàng linh lung tinh xảo, nước đọng như hạt châu trong suốt, càng làm nổi bật đôi chân tuyết ngọc đáng yêu. Hắn lau dọc theo, khăn trong tay từ đầu gối chậm chạp thăm dò vào bên dưới tiết khố trắng thuần, vừa thăm dò vào, còn chưa chạm đến vùng da thịt mềm nhẵn, nàng đã run mạnh người, thu nhanh chân về!

“Ta có thể tự lau!” Nàng nói, giống như đã quên lời nói lúc trước của hắn, chỉ nhìn hắn chăm chú, đề phòng, phức tạp.

Tâm ý của Bộ Tích Hoan, trước khi theo quân Tây Bắc, ở trong rừng rậm bên ngoài thành Biện Hà Thành nàng đã biết được. Khi đó nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc, sau cũng phai nhạt dần, không để ở trong lòng. Hắn là đế vương, bất luận tình thế trong triều ra sao, hắn là hôn quân hay minh quân, đều không thay đổi được thân phận tôn quý. Hắn và nàng xa cách như bầu trời và mặt đất, hắn động lòng, hắn hứa hẹn, nàng cho rằng chỉ là hứng trí nhất thời, mà nàng có thù phải báo, hành quân Tây Bắc nàng có rất nhiều chuyện phải làm, làm sao có thời giờ suy nghĩ chuyện cảm tình?

Tình cảm xuất phát từ hai người mới gọi là tình yêu, nếu như chỉ một mình hắn động tâm, lại còn là một chốc một lát, như thế nàng cần gì bận tâm?

Nhưng suy đoán của nàng dường như đã sai lầm, một đường này hắn bảo vệ quan tâm khiến nàng kinh ngạc, động dung.

Ba tháng, hắn ở Giang Nam, nàng ở Tây Bắc, xa cách ngàn dặm, hắn lại giống như vẫn ở bên người nàng. Ám vệ bảo hộ, truyền thư ngàn dặm, vì cứu nàng ở thôn Thượng Du mà không tiếc điều động ám vệ Tây Bắc, sớm đoán được nguy hiểm chồng chất nên đã viết xuống mật lệnh “nếu có nguy hiểm, nàng quan trọng nhất”, ngay cả khi nàng dùng Tam hoa cao cũng có thể nhớ tới hắn.

Mỗi ngày Nguyệt Sát xuất hiện trước mặt nàng, mỗi ngày nàng đều giống như nhìn thấy bóng dáng áo đỏ như mây của người kia. Bóng đỏ kia như đóa mai trong sương tuyết, chậm rãi nở rộ trong thế giới lạnh lẽo của nàng, chậm chạp mà tùy ý, chọc mắt nàng, quấn lấy lòng nàng, nàng không nghĩ ra, bởi có nhiều chuyện phải làm, mỗi khi nhớ tới, chưa hiểu rõ, đã có chuyện phân tâm.

Cho đến tận tối nay, hắn vốn nên ở Giang Nam lại xuất hiện trước giường nàng, hắn quan tâm, trêu đùa, tức giận, hắn đột nhiên tuyên bố và áp sát… Nàng trở tay không kịp, không biết phản ứng như thế nào, cho nên tùy theo hắn đến tận lúc này.

Giờ phút này, tâm nàng loạn như ma, cảm giác quen thuộc kia lại xuất hiện, nàng muốn nghĩ rõ ràng, muốn một người yên lặng một chút.

Mộ Thanh nhìn phía Bộ Tích Hoan, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn đứng lên.

“Tây Bắc ngày lạnh, nước mau nguội, đừng tắm quá lâu.” Bộ Tích Hoan đưa tay khăn khoát lên thành bồn tắm rồi đi ra ngoài.

Chuyện trên đời, tốt quá hoá dở. Tối nay đến đây là được rồi, lại ép nữa nàng sẽ loạn.

Cứ để nàng suy nghĩ! Vô luận có hiểu được hay không, chung quy vẫn nghĩ đến hắn, rồi có một ngày, nàng sẽ hiểu.

Bộ Tích Hoan khoác áo bào ẩm ướt đi đến bên cửa sổ mở ra cánh cửa, vạt áo ẩm ướt, gió tây thổi tới, hơi lạnh tràn vào lồng ngực.

Nguyệt Sát canh giữ ở bên cửa sổ, thấy Bộ Tích Hoan mở cửa, quỳ xuống đất nói: “Chủ nhân.”

“Ừ.” Bộ Tích Hoan thản nhiên mở miệng, ánh mắt phóng xa, nhìn bầu trời đêm Tây Bắc, hỏi: “Thế nào rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.