*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nghị hòa?” Nguyệt Sát ngẩng đầu thật mạnh.
Năm người bọn họ đơn độc xâm nhập doanh trại địch, là vì tạo ra thời cơ chiến đấu tuyệt diệu cho quân Tây Bắc diệt trừ toàn bộ Ngũ Hồ. Ô Na, Nguyệt Thị, Nhung Nhân ba bộ liên quân đã bị đánh tan tác, Nhị vương tử Đột Cáp của Lặc Đan, đệ nhất dũng sĩ Tô Đan Lạp bị giết, Lặc Đan Vương bệnh nặng, bộ tộc Địch Nhân vương quyền thay đổi, hỗn loạn không thôi. Dân chúng Tây Bắc Đại Hưng chịu Ngũ Hồ quấy rầy sáu trăm năm, lần này chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Ngũ Hồ, bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội! Chiến sự biên quan hiện tại, rõ ràng là Đại Hưng chiếm thế thượng phong, vì sao triều đình lại muốn nghị hòa?
Muốn nghị hòa phải là Ngũ Hồ đề nghị mới đúng!
Bộ Tích Hoan lười biếng nở nụ cười, “Chiếu thư nghị hòa ít ngày nữa sẽ công bố với thiên hạ, nước miếng của dân chúng chắc đủ để trẫm chết đuối.”
Sắc mặt Nguyệt Sát đột nhiên phát lạnh, vì làm ô uế thanh danh của bệ hạ, Nguyên gia không cần để ý dân chúng Tây Bắc?
Chiếu thư nghị hòa ban ra, sứ đoàn nghị hòa sẽ vào kinh, Nguyên Tu thân là chủ soái Tây Bắc quân, chắc chắn phải phụng chỉ về kinh. Nguyên gia muốn Nguyên Tu hồi kinh, chẳng lẽ là chờ không kịp?
“Một thân ô danh của trẫm đã thỏa mãn bọn họ nhiều năm, lần này cũng không ngại để bọn họ vui sướng thêm một hồi.” Bộ Tích Hoan khoanh tay nhìn về phương hướng Thịnh Kinh, miễn cưỡng mỉm cười, như nói là một hồi đàm tiếu nhân gian, nụ cười lại mang theo vẻ ngạo nghễ, “Chỉ là lúc này, rốt cục ai có thể như ý, nắm trọn thế cục thiên hạ.”
Một thân ô danh có là gì? Chẳng qua chỉ là thiên hạ chê cười ta, ta nhìn thiên hạ cười.
Gió bão, sắp nổi lên.
“Trong phòng đừng lưu lại dấu vết gì của trẫm, ngày mai Nguyên Tu sẽ trở về.” Bộ Tích Hoan nói một tiếng, Nguyệt Sát xác nhận, khi ngẩng đầu, người đã ở gió tây giữa tháng, đi xa.
*
Sáng sớm khi Mộ Thanh tỉnh lại, vén lên màn ngủ quét mắt nhìn trong phòng, đã không có chút dấu vết nào của Bộ Tích Hoan, giống như đêm qua hắn chưa từng tới đây, tất cả chỉ là một giấc mộng khi nàng sinh bệnh. Nhưng cho dù trong phòng không có chút dấu vết nào, trên người nàng lại có ——quần áo của nàng đã được đổi, những chuyện tối hôm qua đều không phải là mộng.
Mộ Thanh mặc quần áo vào, đây vẫn là lần đầu tiên nàng mặc y bào của Trung Lang tướng, áo bào trắng tay áo giáp hồng, mũ quan bạc, giầy đỏ, nàng buộc tóc cao lên, nhưng không đeo mặt nạ, chờ Nguyên Tu đến.
Khi Nguyên Tu đến, Mộ Thanh đang dùng đồ ăn sáng. Đồ ăn của Tây Bắc và Giang Nam có sự khác biệt lớn, nhưng đầu bếp trong phủ Đại tướng quân là người của Nguyên gia Thịnh Kinh, tay nghề không kém ngự trù là bao, đồ ăn sáng là đều là những món quen thuộc: cháo trắng, bánh bao, đậu hoa, đường cao, khẩu vị của Mộ Thanh cũng không tệ, chỉ là đường cao nhiều dầu mỡ, nàng chưa động.
Nguyên Tu vẫn chưa thay chiến bào, trở về phủ lập tức đến nơi này, vừa vào trong viện nghe Nguyệt Sát nói Mộ Thanh đã tỉnh. Cửa sổ phía tây được chống lên, ngoài cửa cây già lá khô, bên dưới bệ cửa lá vàng rơi đầy, cô gái ngồi đối diện cửa sổ, bạch bào ngân quan, dung nhan như sương lạnh.
Ngoài cửa sổ gió thu thổi lá cây xào xạc rơi, bên trong cửa thiếu nữ dung nhan như ngọc, liếc mắt một cái là thấy núi xanh nước biếc, liếc mắt là thấy Giang Nam.
Nam tử khoác chiến bào, phong trần mệt mỏi giật mình đứng ở cửa.
“Đại tướng quân đã dùng bữa sáng chưa?” Người nọ đột nhiên mở miệng, cảnh sắc Giang Nam đột ngột tan biến, hiện ra một bàn đồ ăn nóng hôi hổi.
“Vẫn chưa.” Nguyên Tu cúi đầu khẽ ho, che giấu vẻ thất thần vừa rồi.
Quá trưa hôm qua hắn mới gặp được Thánh Thượng, sau khi dùng xong ngọ thiện, lại hỏi đến chuyện địa cung và chiến sự Tây Bắc, đến khi đàm luận xong xuôi đã là chạng vạng, Thánh Thượng ban thưởng bữa tối, giữ hắn ở lại một đêm. Hắn nghĩ đến bệnh của nàng, một đêm khó ngủ, sáng sớm tỉnh dậy thánh giá vẫn chưa dậy, cho nên để lại lời nhắn rồi vội vã trở về đây.
“Vậy cùng nhau ăn đi, nhà bếp làm rất nhiều, một người ăn không hết.” Mộ Thanh đem một bát đậu hoa đặt về phía đối diện.
Bàn tay nàng cầm bát ngọc màu xanh, càng làm nổi bật lên ngón tay thon dài trắng ngần. Nàng đem bát đặt về phía trước sau đó lại cúi đầu ăn cháo, Nguyên Tu nhìn đôi bàn tay kia có chút ngẩn ngơ, cho đến tận khi nàng nâng mặt nhìn lên, hắn mới sực tỉnh, lại xấu hổ ho khan một tiếng, lúc này mới đi tới bên cạnh bàn ngồi.
Nam tử mặc giáp bạc, dựa lưng vào cửa sổ mà ngồi, giống như một pho tượng chiến thần ngồi trong nắng, bệ vệ đường hoàng, hào khí không chút nào che dấu. Trên bàn chỉ có một đôi đũa, hắn cũng không gọi người mang đũa tới, một tay cầm bát ngửa đầu uống đậu hoa[1], giống như uống rượu.
Mộ Thanh đem đĩa bánh bao đẩy về phía Nguyên Tu, cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Nguyên Tu nắm bánh bao bẻ hai ba miếng nhét vào miệng, trong quân xưa nay ăn cơm luôn nhanh như vậy, hắn đã thành thói quen, chỉ là sáng nay ăn lại không ra tư vị như bình thường.
Hai chiếc bánh bao vào bụng, hắn ngừng lại, tay đặt lên bàn, yên tĩnh nhìn người đối diện. Nàng chậm rãi ăn, hắn vẫn định chờ đến khi nàng ăn xong, không ngờ, nàng lại mở miệng trước.
“Đại tướng quân có chuyện cứ hỏi.” Mộ Thanh lạnh nhạt nói, gắp một đũa dưa cải, ăn cùng với cháo.
Nguyên Tu lại đột nhiên không biết nên hỏi từ chỗ nào, nhưng thấy nàng không mang mặt nạ, có lẽ đã sớm biết hắn sẽ đến truy hỏi, cho nên đơn giản đi thẳng vào vấn đề. Xưa nay hắn làm việc không thích lòng vòng, hôm nay đối mặt với nàng lại có chút túng quẫn, cũng không hiểu hắn túng quẫn chuyện gì. Nhưng thân là chủ soái Tây Bắc quân, trong quân lẫn vào nữ tử, hắn vẫn phải hỏi rõ ràng, cho dù nàng đã từng cứu tân quân, đã cứu hắn.
“Ngươi là người phương nào?” Nguyên Tu nhìn Mộ Thanh, không biết nên hỏi từ đâu, lời đến bên miệng cũng chỉ hỏi ra được như thế.
“Biện Châu, con gái của ngỗ tác huyện Cổ Thủy Mộ Hoài Sơn, Mộ Thanh.” Sắc mặt nàng vẫn chưa thay đổi, giọng nói lãnh đạm, mắt cũng chưa nâng lên, chỉ ăn đồ ăn sáng.
Phía đối diện có ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu không nói.
Mộ Thanh...
Không phải khuê danh nữ nhi nhiều tình thơ ý họa, lại vô cùng thích hợp với nàng.
Thanh thiên, thanh trúc. Nàng có có khí khái thanh trác giống như trúc xanh, khám nghiệm tử thi xử án như thanh thiên của thế gian, còn ai hợp với một chữ ‘Thanh’ này hơn nàng?
Nguyên Tu nhìn Mộ Thanh, một cái tên khí khái trác tuyệt như vậy, vì sao nàng lại nhẫn tâm lấy cái tên thô tục kia để tòng quân?
“Ngươi là con gái của ngỗ tác?” Nguyên Tu vừa dứt lời, lại cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngu ngốc, khả năng khám nghiệm tử thi xử án của nàng hắn đã tận mắt chứng kiến, khi đó nàng nói nàng là ngỗ tác, nhưng nàng lại là thân nữ nhi, chắc chắn sẽ không phải ngỗ tác thật sự, cha nàng là ngỗ tác thì có thể giải thích khả năng khám nghiệm tử thi của nàng từ đâu mà đến.
Lời ấy, nàng không có bịa đặt, châu huyện đều có danh tính của dân chúng, nếu nàng giả bộ, hắn phái người tra xét một chút sẽ biết.
Nàng thông minh như vậy, sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
“Vì sao phải phẫn nam trang nhập quân doanh?” Theo luật lệ Đại Hưng, trong quân không thể có nữ tử, vài vị tướng quân đã lập gia đình, người thân đều ở trong thành Cát Châu, không tiến vào Quan thành nửa bước. Trong Quan thành đều là doanh trại đại quân, phủ Đại tướng quân và một số quân trang khác, hầu hạ trong các phủ không có lấy một nha hoàn. Nữ tử gia nhập quân đội, theo luật là tội dâm loạn quân doanh, là tội chết! Thân là chủ soái, trong quân xảy ra việc này, hắn nên bắt người nghiêm hình thẩm vấn thể hiện quân uy, nhưng hôm nay đừng nói đến bắt người, người nọ ở trước mặt hắn dùng đồ ăn sáng, ngay cả nghĩ khí của hắn đều bất giác nhẹ đi.
Nguyên Tu nhíu mày, trong lòng phức tạp khôn kể.
“Lập quân công, vào triều đường, thay cha báo thù.” So sánh với tâm tình phức tạp của hắn, thần sắc nàng lại vẫn lạnh lùng, chỉ khi nhắc tới cha, ngón tay cầm đũa mới nắm chặt đến nỗi trắng bệch.
“Thay cha ngươi báo thù?” Nguyên Tu khẽ giật mình, sau đó hai hàng mi nhíu càng chặt, “Cha ngươi...”
Hắn vốn nên hỏi thay cha nàng báo thù và việc một nữ tử tham gia vào quân doanh có gì quan hệ, nhưng không biết vì sao lại buột miệng hỏi đến chuyện cha của nàng.
“Đại tướng quân có biết con gái của Nguyên Thượng Lăng quận thừa, Liễu thị?” Mộ Thanh đột nhiên hỏi.
“Nguyên Thượng Lăng quận thừa?” Nguyên Tu suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, cho dù vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại hơi đổi.
Mộ Thanh nhìn chằm chằm Nguyên Tu, sắc mặt lạnh đi, hỏi: “Đại tướng quân thật sự không biết? Vừa rồi ngươi nghĩ tới chuyện gì?”
Nguyên Tu giương mắt nhìn nàng, lại giật mình. Làm sao nàng biết hắn trong lòng có chuyện?
Thượng Lăng ở Giang Bắc, việc ở Giang Bắc, trong nhà thường có thư gửi cho hắn, hắn vốn nên rõ ràng, nhưng thư này đã nhiều năm hắn không đọc, dù sao cũng chỉ là chuyện triều thần trong kinh.
Thư nhà... Cho tới bây giờ luôn không phải thư nhà.
Thư nhà trên danh nghĩ này chỉ hai năm khi mới đến Tây Bắc hắn còn xem vài lần, nhưng từ khi hắn nhậm chức chủ soái Tây Bắc quân, thư nhà không còn viết chuyện trong gia đình nữa, mà phần lớn là chuyện triều đình đảng phái. Hắn xem vài lần, cảm thấy chán nản nên bỏ đi, lại nói đã mấy năm hắn chưa mở thư nhà.
Từ khi ấu đế đăng cơ, cô mẫu của hắn là Thái hoàng thái hậu, phụ thân là phụ chính vương, Nguyên gia trở thành ngoại thích cao quý, phú quý vô kể. Ấu đế đăng cơ khi hắn bảy tuổi, trước khi tòng quân từng ở nhà vài năm, phụ thân bận chuyện triều chính, mẫu thân lo chuyện trong nhà, không phải vào trong cung làm bạn với cô mẫu, thì cũng là ở trong phủ gặp gỡ những phu nhân, trong phủ luôn luôn có thiệp mời qua lại. Ngưỡng của Nguyên gia như có nạm vàng, bên trong bên ngoài đều phồn hoa.
Nhưng trong phủ khi đó đã có không ít chuyện không đứng đắn, hàng năm phụ thân nạp cơ thiếp vào cửa, trong phủ luôn luôn có di nương hầu gái chết không minh bạch, huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng lục đục không ngừng, bên ngoài trông vào Nguyên phủ phồn hoa như gấm, lại thật sự mịt mù xấu xa không chịu nổi.
Khi đó, hắn bảy tuổi, cố tình tránh xa những chuyện thị phi trong phủ, thường cùng đám con cháu trong kinh thành qua lại, vào học đường, học văn võ nghệ, lại nhìn thấy không ít chuyện hoang đường của đám con cháu quý tộc, nghe thấy không ít chuyện lục đục của giới sĩ tộc, huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng không bớt lo, mưu tính khắp nơi, hắn nhìn xem phiền lòng, mười lăm tuổi để lại thư nhà ra khỏi kinh thành đến thẳng Tây Bắc.
Mấy năm đầu mẫu thân còn gửi thư nhớ thương, nhắn hắn ở trong quân chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để binh đao làm bị thương, đừng để chiến mã hất ngã, mùa đông đừng để cảm lạnh... Sau đó, hắn lập chiến công, phụ thân thường gửi thư nói chuyện trong triều đình, mẫu thân cũng dần không nhắc đến chuyện gọi hắn quay về, ngược lại mỗi lần đều cố ý nhắc tới vị tiểu thư nào đó ở trong kinh, từ tướng mạo đến cầm kỳ thư họa đều thông thạo, mặc dù không đề cập tới hôn sự của hắn, lại nhắc đến thứ huynh nào đã kết thân với đích nữ nhà ai, thứ tỷ nào đã gả cho con trai trưởng nhà người ta, hắn không ở kinh thành, lại giống như vẫn ở kinh thành.
Sau đó, thư gửi đến hắn không rảnh xem nữa, dù sao từ sau khi xây dựng phủ Đại tướng quân, trong nhà gửi đầu bếp và nô bộc đến, trong đó người của mẫu thân, trong nhà có chuyện gì, mẫu thân thân thể như thế nào, những người đó sẽ nói với hắn, không cần nhìn thư. Mấy năm nay thư nhà hắn vẫn ở đàng kia, nhiều năm chưa mở.
Mộ Thanh hỏi chuyện của Thượng Lăng quận thừa, tức là nói Thượng Lăng quận có sự thay đổi quan viên, việc này trong thư phụ thân chắc chắn đề cập tới, nhưng hắn không nhìn, cho nên cũng không biết. Chỉ là bởi vì nàng nhắc đến, khiến hắn nhớ tới thư nhà những năm gần đây, nhất thời xúc động mà thôi.
“Chỉ là chút việc trong nhà.” Nguyên Tu không nghĩ nói nhiều, hỏi lại Mộ Thanh, “Liễu thị con gái của Nguyên Thượng Lăng quận thừa có thù với ngươi sao? Cái chết của cha ngươi có liên quan đến nàng?”
“Có. Nàng là Liễu phi mà Thái hoàng thái hậu ban cho bệ hạ, chết ở Biện Hà.”
~*~
[1] Đây là hình ảnh của đậu hoa mà ta tìm kiếm được, có vẻ giống món tào phớ bên mình. Bởi vậy anh Tu mới uống được:))