Vương Trọng Hỉ cảm thấy hôm nay thật sự không phải là ngày đẹp, khó
khăn lắm mới có một thiếu niên tự tiến cử vào cung, mỹ mạo khó tìm, vốn
nghĩ là ngày lành, nào biết tính tình của hắn cổ quái khó đoán, tên còn
không hề ăn khớp với khuôn mặt!
“Cha ta nói, tên xấu mới dễ nuôi.” Thiếu niên nói.
Dễ nuôi nhưng không dễ nghe, tên này ghi vào danh sách, làm sao dám trình lên làm đục mắt bệ hạ?
Vương Trọng Hỉ nhìn văn điệp thân phận của thiếu niên, dân làng Vĩnh
Ninh huyện Cổ Thủy, là con của một gia đình cũng từng có của cải nhưng
gia cảnh sa sút. . . Có điều, tên này thực sự không giống như nhà có gia thế.
Tuy trong lòng có nghi vấn, nhưng Vương Trọng Hỉ biết chuyện này
không phải chuyện hắn cần lo. Mỹ Nhân tư chỉ có nhiệm vụ thu nhận tuấn
mỹ công tử trong thiên hạ, đăng ký tạo giấy tờ, đưa vào trong cung cho
bệ hạ, như thế mà thôi. Về phần những công tử này có thân phận thân thế
ra sao, không phải chuyện Mỹ Nhân tư cần quan tâm, bệ hạ cũng không để
ý.
Bệ hạ vui giận khó đoán, tính tình phóng đãng không kiềm chế được,
làm việc có chút hoang đường. Mấy năm nay những công tử đưa vào trong
cung, chưa có ai được bệ hạ sủng ái vĩnh viễn, ân điển của đế vương
chẳng qua chỉ trong nhất thời, bệ hạ cảm thấy nhàm chán sẽ không để ý
tới nữa. Những công tử này ở trong cung sống qua ngày, giống như ở trong lãnh cung, đâu còn ai để ý đến thân phận, thân thế của bọn họ? Cho dù
có chết trong hành cung, chẳng qua cũng chỉ có một manh chiếu, tùy tiện
mang ra ngoài cung chôn cất.
Vương Trọng Hỉ nâng mắt đánh giá Mộ Thanh, tên của thiếu niên này,
một khi được trình lên, nhất định có thể khiến đôi mắt bệ hạ mở to! Dung mạo này, có lẽ bệ hạ sẽ cảm thấy kinh diễm, tính tình này. . . có thể
sẽ khiến bệ hạ cảm thấy thú vị.
Còn chuyện hứng thú này có thể kéo dài bao lâu, còn phải chờ xem tạo
hóa của hắn. Theo như đánh giá của Vương Trọng Hỉ, thiếu niên này chắc
chắn có thể được thánh thượng sủng ái một thời gian.
Vương Trọng Hỉ híp mắt nở nụ cười, khép văn điệp thân phận lại, đưa
cho Mộ Thanh, “Tên công tử rất hay, nhất định có thể được bệ hạ ân
sủng!”
Thiếu niên hờ hững đứng thẳng, sắc mặt không vui không buồn.
Vương Trọng Hỉ cười, lúc này không có biểu hiện gì vui vẻ, nhưng đợi
sau này gia đình cùng bản thân có tiền đồ, lúc đó không muốn vui mừng
cũng khó, “Trong Mỹ Nhân tư của chúng còn có mấy vị công tử nữa, đợi
thêm mấy ngày sẽ có họa sĩ đến vẽ chân dung, vài ngày này công tử sẽ
phải ở trong Mỹ Nhân tư. Khi tên tuổi cùng chân dung được tiến cung, nếu bệ hạ muốn gặp công tử, trong cung sẽ có người tới đón.”
Đơn giản nói qua mọi chuyện, hắn đứng dậy, tự mình dẫn Mộ Thanh đi
đến chỗ ở. Đám tiểu thái giám phía sau cũng đi theo, bọn họ biết đại tư
giám vì nhìn thấy thiếu niên có thể được Hoàng Thượng ân sủng cho nên
mới nịnh bợ, nếu không sao phải tự mình dẫn đường?
Mộ Thanh theo Vương Trọng Hỉ ra khỏi phòng nghiệm thân, đi qua một
hoa viên, trông thấy một hồ nước lớn. Trong hồ có một chiếc thuyền hoa,
lẳng lặng chờ đợi, Vương Trọng Hỉ mời thiếu niên lên thuyền.
Mộ Thanh nâng mắt nhìn về nơi xa, thấy hai bên bờ cây hợp hoan mọc
thành rừng, hoa nở đỏ một tầng, dưới tầng hoa đỏ là ngàn tầng lá xanh,
ánh nắng sớm chiếu rọi khắp nơi, nhạn trắng bay là là trên ngọn cây,
hoàng oanh hót vang cả vườn, đúng là cảnh phồn thịnh của nhân gian.
Gió nhẹ nắng ấm, thiếu niên khoanh tay đứng ở đầu thuyền, vẻ lạnh
lùng trong trẻo vẫn không tiêu tan, đáy mắt ánh lên sóng nhẹ, tâm sự
nặng nề.
Phủ Thứ Sử không thể tiếp cận, hành cung là sự lựa chọn duy nhất, mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn có một manh mối ở trong cung mà nàng vô tình
quên mất —— vị nương nương đã chết kia.
Người coi nghĩa trang nói, cha vì nhìn thấy xác chết của nương nương
kia mà bị diệt khẩu, nhưng cũng có thể là cha đã phát hiện ra bí mật nào đó mới bị diệt khẩu? Ở mặt ngoài có thể là Nguyên Long đế hạ chỉ giết
cha, nhưng cũng có khả năng là hung thủ giết chết vị nương nương kia gây nên?
Nếu là hung thủ gây nên, tìm được nguyên nhân cái chết của vị nương nương kia, có thể tra ra được hung thủ.
Nếu là Nguyên Long đế gây nên, muốn báo thù cho cha, nàng vẫn phải tiếp cận hắn, chi bằng hiện tại tiến cung!
Thuyền hoa chầm chậm trôi trên hồ, tới bờ bên kia cũng phải mất nửa
canh giờ. Mộ Thanh theo chúng thái giám lên bờ, chuyển quá đường đá,
trước mắt mở rộng một khung cảnh mới. Cung điện bảy tầng nguy nga tráng
lệ, cây hợp hoan trồng kín hai bên đường, đẹp như chốn bồng lai.
Mộ Thanh được dẫn tới điện phía đông. Vương Trọng Hỉ để lại hai gã
tiểu thái giám hầu hạ nàng, nói ba ngày sau sẽ có họa sĩ đến, nếu có
chuyện gì cần thiết thì phái tiểu thái giám tới tìm hắn, sau đó sai
người đo đạc vóc người thân mình của Mộ Thanh, gọi người đem y phục tới, rồi mới dẫn những người còn lại rời đi.
Mộ Thanh ngồi ở trong phòng, nhìn cửa sổ gỗ lê, mành hoa giường gấm
trong phòng, trên bàn trang điểm có đặt một chiếc gương đồng, soi chiếu
một dung nhan xinh đẹp. Mộ Thanh nhìn dung nhan trong kính, nếu không có khuôn mặt này, nàng không thể tiến vào Mỹ Nhân tư, nhưng nếu khuôn mặt
thực sự khiến đế vương lưu luyến, cùng đế vương ở chung một nơi, muốn
giấu giếm thân phận nữ tử thật không dễ dàng, chỉ có thể đợi đến lúc đó
tùy cơ ứng biến.
Hai gã tiểu thái giám hầu hạ Mộ Thanh tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, trong đó một kẻ da mặt trắng nõn tính tình hoạt
bát, thu dọn quần áo xong xuôi liền tiến tới bàn trang điểm nói: “Chúc
mừng công tử đến Đông điện! Mỹ Nhân tư của chúng ta có bảy tầng, những
công tử ở Đông điện là những người đẹp nhất, có tài hoa nhất. Tư giam
đại nhân tiến cống mỹ nhân cho bệ hạ nhiều năm, ánh mắt nhìn người rất
chuẩn, hắn mang công tử đến Đông điện, thì ngày công tử được thánh sủng
không còn bao lâu nữa.”
Mộ Thanh liếc mắt nhìn tiểu thái giám này một cái, chỉ thản nhiên ừ
một tiếng, giương mắt thấy tên còn lại giống như muốn lấy nước hầu hạ
nàng tắm rửa thay quần áo, thì nói: “Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chốc
lát, chuyện tắm rửa thay quần áo đợi buổi chiều đi. Các ngươi đi ra
ngoài, ta không thói quen để người ở trong phòng.”
Hai tiểu thái giám liếc mắt nhìn nhau, thấy tính tình Mộ Thanh thanh
lãnh xa cách, cho nên thức thời không nói lời gì nữa, nhưng khi khom
người lui ra ngoài cửa, bên ngoài lại truyền đến một tiếng người.
“Mới tới sao? Để ta coi xem!” Vừa nói xong, người đã vào đến cửa.
Người đội mũ mạo đính ngọc, mặt thoa phấn, áo bào hoa thắt lưng gấm,
cầm quạt lông trong tay, vừa nhìn có vẻ tuấn tú phong lưu, nhưng để ý kỹ lại có cảm giác loè loẹt, vừa bước vào trong mà phòng đã đầy hương son
phấn, sặc mũi người.
Mộ Thanh nhíu mày, thấy ánh mắt của kẻ này đánh giá nàng vô cùng càn
rỡ, trong lòng càng không vui, giương mắt hỏi hai gã tiểu thái giám,
“Đây là công tử ở Đông điện Mỹ Nhân tư? Mắt đại tư giam của các ngươi bị bệnh tăng nhãn áp đúng không?”
Hai gã tiểu thái giám sửng sốt, không biết bệnh tăng nhãn áp là cái
gì, nhưng mơ hồ cảm thấy. . . dường như là đang nói một loại tật mắt.
“Ách. . .” Tiểu thái giám hoạt bát lộ vẻ mặt xấu hổ, vội vàng giải thích, “Vị này là là Tứ công tử của Tạ gia ở Thượng Hà phủ.”
Mộ Thanh cụp mắt, ra vẻ đã hiểu.
Nam Ngụy bắc Tạ, Ngụy gia là phú thương đệ nhất Giang Nam, còn hiệu
buôn của Tạ gia ở Giang Bắc, thương hộ lớn nhất Đại Hưng không ai khác
chính là hai nhà này.
Kẻ này tiến vào Đông điện bằng cách nào, Mộ Thanh đã hiểu.
Tạ công tử nghe tiểu thái giám nhắc đến Tạ gia, thì lập tức thu lại
ánh mắt kinh diễm đang dán vào người Mộ Thanh, liếc mắt nhìn cẩm bào đã
cũ trên người nàng, đổi thành bộ dạng cao cao tại thượng, cười hỏi:
“Không biết vị công tử mới tới này có thân phận ra sao?”
Đôi mắt hơi cúi của Mộ Thanh bỗng nhiên nâng lên, nhìn đối phương
chốc lát, mặt không chút thay đổi nói: “Thân phận giống như ngươi, nam
sủng.”
“. . .” Tạ công tử ngẩn ra, nụ cười cao cao tại thượng cứng đờ.
Hai gã tiểu thái giám nhìn nhau, những mỹ nhân trong đây đều là nam
tử, dù sao vẫn muốn chút thể diện, chưa bao giờ thấy có người nào nói
trắng ra như vậy.
Hơn nửa ngày Tạ công tử kia mới lại nặn ra được một nụ cười, lúc này
là xấu hổ, “Công tử nói đúng, chúng ta đều là người phụng dưỡng bệ hạ,
thân phận thế nào cũng không quan trọng. Có điều phụng dưỡng bệ hạ, cũng phải tinh thông chút tài nghệ, tại hạ bất tài, chỉ giỏi âm luật, xin
hỏi công tử có sở trường gì?”
“Cũng am hiểu giống ngươi, làm ấm giường.”
“. . .” Ánh mắt hai gã tiểu thái giám đăm đăm, nụ cười Tạ công tử vỡ nát!
“A!” Lại qua nửa ngày, hắn tiếp tục cười, nhưng lúc này là tức giận,
“Tại hạ đến Mỹ Nhân tư thời gian không lâu, nhưng cũng đã gặp qua mấy vị công tử. Chúng ta lấy sắc hầu hạ người, mỗi người đều có nỗi niềm khó
nói, nhưng thản nhiên giống công tử, đúng là hiếm thấy.”
“Không hiếm thấy, cũng giống như ngươi, da mặt dày.” Mộ Thanh nhìn son phấn trên mặt hắn.
Hai gã tiểu thái giám thương hại liếc mắt nhìn Tạ công tử một cái,
ánh mắt Tạ công tử như có thể đốt cháy mọi vật, hắn vốn là muốn đến nhìn xem nhân vật đến Đông điện hôm nay là người như thế nào, trong cung sắc đẹp không thiếu, đối thủ có thể bớt một người là thêm một phần thắng,
nào biết thiếu niên này vừa mở miệng là có thể giết người, mới ba câu mà hắn đã bị đánh bại!
Tạ công tử còn muốn nói nữa, lại nhất thời không biết nói gì, chỉ biết tức giận hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi!
Gió sớm mùa hạ ấm áp, phất vào cửa sổ, mang theo chút hương son phấn, Mộ Thanh nhíu mày, bổ một đao cuối cùng: “Nam nhân lấy sắc thị uy, so
với nữ nhân còn xấu hơn.”
Từ sau đêm bị son phấn hạ độc ở phủ Thứ Sử, Mộ Thanh không thích hương son phấn nữa!
Trong viện, Tạ công tử lảo đảo một cái, một đao hộc máu.
Hai gã tiểu thái giám yên lặng rời khỏi phòng, thật cẩn đóng cửa lại, cảm thấy mấy ngày này mọi chuyện tốt nhất là răm rắp nghe theo công tử
này, miệng của hắn thật sự rất lợi hại!
Mộ Thanh ngồi ở trong phòng, mày chưa dãn ra, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy cánh hoa rơi đầy vườn, chim hoàng oanh hót vang ngoài cửa sổ, càng thêm ưu phiền.
Nàng tiến cung chỉ vì muốn điều tra ra hung thủ, nên làm thế nào để tránh những chuyện phiền phức đây?
*
Thành Biện Hà, phủ Thứ Sử.
Có người đứng phía trước cửa sổ, nhìn về phía vườn hoa hải đường bên ngoài, trong ánh mắt cũng thần sắc phiền muộn.
“Cô nương này đúng là có bản lĩnh, người trong thành Biện Hà lại tìm
không thấy. Cửa thành, quán trọ, tiệm rượu, hàng trà, phàm những nơi có
thể đặt chân đều đã bố trí người, nhưng vẫn không phát hiện ra chút tung tích nào.” Ngồi chơi cờ bên cạnh bàn trong phòng, Ngụy Trác Chi cười
dài than thở, liếc mắt nhìn bàn cờ một cái, mắt phượng híp lại, “Trốn
chỗ nào đây?”
Phía trước cửa sổ, nam tử khoanh tay nhìn về nơi xa, đáy mắt sâu
thẳm, liếc mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, lại như trông núi sông
thiên hạ.
Nha đầu kia, có thể trốn ở nơi nào. . .