Người tới không mặc quan bào, nhưng có thể nhìn ra là văn nhân, dáng đi kính cẩn, khi tiến vào trong thần sắc hơi sửng sốt.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, một gã thiếu niên ngồi ở ghế dựa,
mắt hướng ra bên ngoài, Thứ Sử đại nhân ngồi ở bên cạnh bàn phía sau
thiếu niên, ánh nến chiếu rọi khuôn mặt gầy, hơi hồng.
“Đại nhân. . .” Người nọ liếc mắt nhìn Trần Hữu Lương một cái, lại
liếc mắt nhìn về phía Mộ Thanh, không biết là có chuyện gì. Mấy đêm
trước, văn thư Vương Văn Khởi ở Thứ Sử phủ bị giết chết, việc này chấn
kinh tất cả mọi người trong phủ. Thời điểm người bị sát hại là đêm
khuya, vào giờ đó có thể ra vào phủ Thứ Sử phần lớn là người trong phủ,
bởi vậy Thứ Sử đại nhân mới quyết định gọi toàn bộ nha dịch canh trực
đêm đó lên công đường thẩm vấn một lượt, hôm nay lại muốn thẩm tra toàn
bộ lại dịch trong phủ.
Cũng không biết vì sao hôm nay công đường lại biến thành phòng riêng, thiếu niên ngồi chính giữa phòng kia là người phương nào?
“Khụ!” Trần Hữu Lương khẽ ho một tiếng, sắc mặt càng hồng, cúi mắt
nói, “Thân phận của vị công tử này bản quan không tiện tiết lộ, buổi
thẩm vấn đêm nay do hắn chủ vị, ngươi chỉ cần thành thật đáp, coi như
bản quan hỏi là được rồi.”
Trần Hữu Lương hiển nhiên không hay nói lời bịa đặt, nói xong lập tức cúi đầu uống trà, không dám ngẩng đầu nhìn nữa.
A?
Người nọ hơi sững sờ, lại quay sang nhìn Mộ Thanh, thấy thiếu niên
khoác áo bào trắng, nhìn thoáng qua có vẻ bình thường, nhưng để ý kỹ có
thể thấy đầu vai cổ tay áo có họa tiết hoa lan ẩn hiện. Họa tiết mờ
nhạt, nhưng mỗi khi tay áo thiếu niên khẽ nhúc nhích, cành lá kia dường
như theo ánh nến lay động nhẹ nhàng tản ra, tinh xảo kinh diễm, đúng là
vải Vĩ Cẩm quý báu! Vải Vĩ Cẩm là cực phẩm của triều đình, sắc màu vừa
tươi đẹp lại vừa thanh nhã, quý nhất ở hoa văn tinh xảo, chỉ cần chuyển
động cũng có thể khiến người khác như thấy phồn hoa nở rộ, rất là kinh
diễm. Vải này chuyên dùng cho người trong cung và giới quý sĩ tộc, một
lại dịch sử học Lục phẩm như hắn cũng chưa từng được sử dụng.
Người nọ kinh hãi, thấy màu da của Mộ Thanh có chút u ám, nhưng mặt
mày lại thanh quý, khí độ trác tuyệt, giống như công tử dòng dõi sĩ tộc
nhà ai. Thiếu niên chưa đến hai mươi, theo luật lệ Đại Hưng, chưa đến
tuổi sĩ, đêm khuya thẩm vấn riêng tư mệnh quan triều đình đúng là không
hợp lễ chế, nhưng giới sĩ tộc quyền cao chức trọng, cho dù hắn không
mang quan chức trong người, thì một tên quan Lục phẩm như hắn cũng không thể chọc vào. Thứ Sử đại nhân không để lộ ra thân phận, hiển nhiên thân thế của hắn càng cao quý.
Thái độ của người nọ lập tức trở nên kính cẩn, đúng lúc này, Mộ Thanh cũng mở miệng.
“Ngồi đi.” Giọng nói của nàng khàn khàn, giống như giọng nói bình thường của một thiếu niên ở tuổi này.
Người nọ không dám ngồi, khom người cười cười, tư thế rất thấp, “Thứ
Sử đại nhân ở đây, hạ quan vẫn nên đứng trả lời mới hợp đạo.”
“Ngồi.” Thiếu niên lãnh đạm nói, “Khi ta nói chuyện phiếm với người khác thích nhìn thẳng.”
Người nọ giật mình, ngẩng đầu nhìn Trần Hữu Lương, Trần Hữu Lương
cũng giương mắt nhìn lại, sắc mặt hơi khó coi, nhưng vẫn vội vã gật đầu, lại cúi đầu uống trà.
Người nọ nghĩ sắc mặt Trần Hữu Lương khó chịu là vì mình, nhìn sang
vẫn thấy thần sắc thiếu niên lãnh đạm, lúc này mới kính cẩn ngồi xuống
ghế dựa đối diện Mộ Thanh, mông chỉ dám đặt xuống nửa bên ghế.
“Không cần câu nệ, chỉ là tán gẫu thoải mái mà thôi. Các hạ có chức vụ gì?” Mộ Thanh hỏi.
Người nọ giương mắt, thấy thiếu niên nhìn thẳng hắn, con ngươi cũng
giống như bản thân hắn, nhạt nhẽo, thanh lãnh, nhưng không biết vì sao
có loại cảm giác sạch sẽ trong suốt chiếu thẳng lòng người. Hắn lập tức
cảm thấy bản thân rơi vào thế yếu, kính cẩn đáp lại: “Hạ quan là Lý Quý, là giáo quan về Sử học.”
Mộ Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Mấy đêm trước, văn thư Vương Văn
Khởi bị người giết chết ở trong công phòng, trên người trúng ba đao.
Hung thủ ở trước bàn học đâm một đao vào bụng hắn, hắn hoảng sợ lao ra
cửa phòng muốn chạy đi gọi người cứu giúp, hung thủ lại kéo hắn trở về,
kéo đến bên giá sách, đâm thêm một đao nữa lên ngực. Hung thủ nghĩ hắn
đã chết, nhưng hắn không chết, hắn nâng tay muốn nắm lấy hung thủ, hung
thủ thấy thế thì ngồi xổm người xuống, đâm một nhát cuối cùng lên gáy
hắn. Một đao này cắt trúng mạch máu trên cổ, cũng chính là nhát đao lấy
mạng hắn.”
Thiếu niên giảng giải bình tĩnh thong thả, giống như hắn tận mắt thấy Vương Văn Khởi bị hung thủ giết chết như thế nào, trong ban đêm yên
tĩnh, cửa phòng mở lớn, ánh nến trong phòng lay động, ngữ điệu thiếu
niên chầm chậm, giống như đang kể một câu chuyện xưa. Gió đêm hè từ
ngoài sân thổi vào, rõ ràng ấm áp, lại khiến sau lưng người lạnh toát.
Lý Quý đứng ngồi không yên, trong mắt toát ra thần sắc hoảng sợ.
Nhưng điều khiến hắn càng hoảng sợ hơn chính là sau khi kể xong thiếu niên hỏi một câu:
“Nếu ngươi là hung thủ, sau khi giết người, ngươi sẽ rời đi từ cửa trước sao?”
Lý Quý cả kinh, mông suýt từ trên ghế dựa trượt xuống đất!
Trần Hữu Lương đang uống trà, một ngụm trà nóng trong cổ họng, vừa
vặn nghẹn! Hắn ho mạnh vài tiếng, Mộ Thanh nhíu mày quay đầu, khi hắn
giương mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng, ánh mắt kia như muốn nói
—— ngươi thực ầm ỹ, câm miệng!
Trần Hữu Lương tức giận, Mộ Thanh tiếp tục hỏi.
“Nếu ngươi là hung thủ, sau khi giết người, ngươi sẽ rời đi từ cửa sổ sao?”
“Nếu ngươi là hung thủ, khi ngươi rời đi, sẽ chà lau tất cả vết máu trên mặt đất sao?”
“Nếu ngươi là hung thủ, khi ngươi rời đi, sẽ để lại dấu chân bên đường sao?”
Nàng hỏi một câu, nghỉ một lát, sau đó liên tục hỏi ba câu, Lý Quý
nôn nóng đứng dậy, Trần Hữu Lương thở hồng hộc, uống cạn chén trà, tức
giận không kiềm chế được.
Hồ đồ!
Trò đùa!
Nào có chuyện thẩm án như vậy!
Thẩm vấn một vụ án, trước tiên phải hỏi nghi phạm là người phương
nào, nhà ở chỗ nào, làm nghề nghiệp gì, tiếp theo phải hỏi nghi phạm có
quen biết với người chết hay không, là quan hệ thế nào, là thân hay sơ,
có thù hận hay không. Khi vụ án xảy ra, nghi phạm đang ở nơi nào, có
người chứng kiến hay không. Nếu có, lại truyền nhân chứng hỏi tiếp.
Hắn từ một tri huyện Cửu phẩm đến nay là Thứ Sử Biện Lương, thăng
đường thẩm vấn không dưới mấy trăm lần, cho tới bây giờ đều thẩm vấn như thế, cũng chưa từng gặp qua người nào thẩm vấn theo cách khác. Thẩm án
giống như Mộ Thanh, là lần đầu hắn chứng kiến, căn bản chỉ là trò đùa!
Nàng nghĩ người trong phủ sẽ tự nhận mình là hung thủ sao? Hắn thẩm án
vô số, nếu như hung thủ tự mình nhận tội, chỉ có hai nguyên do —— thứ
nhất, tang chứng vật chứng đầy đủ, thứ hai dùng cực hình.
Không có bằng chứng, cũng không có đau đớn thể xác, có kẻ nào ngốc đến nỗi tự thừa nhận hành hung?
Nàng thẩm vấn như thế, sao có thể hỏi ra hung phạm?
Trần Hữu Lương đem chén trà đập mạnh lên mặt bàn, hắn thừa nhận bản
lĩnh khám nghiệm tử thi của Mộ Thanh khó người sánh được, nhưng thay
quan phủ thẩm vấn, vẫn là khác nghề như cách núi, một ngỗ tác chung quy
vẫn không thể thay thế quan nhân, một nữ tử cuối cùng vẫn không hiểu
chuyện công đường!
“Đại nhân! Hạ quan. . .” Lý Quý run rẩy quỳ sụp xuống.
“Ngươi có thể đi rồi.” Mộ Thanh đột nhiên nói, “Ra khỏi cửa quẹo
phải, ngồi trong sương phòng bên cạnh chờ, không thể ra khỏi viện này.”
Trần Hữu Lương cùng Lý Quý đều sửng sốt.
“Ra ngoài, quẹo phải, chuyện này rất khó hay sao? Cần ta dẫn ngươi đi?” Mộ Thanh nhíu mày nhìn về phía Lý Quý.
Lý Quý kinh sợ, hắn nào dám để Mộ Thanh tự mình đưa hắn ra ngoài? Mặc dù không biết vì sao không hỏi hắn nữa, nhưng những câu hỏi này ít nghe một chút hắn còn có cảm giác có thể sống lâu thêm vài năm, vì thế vội
vàng hành lễ với Trần Hữu Lương, ra cửa theo lời vào sương phòng bên
phải, sau khi cửa đóng lại, nghe thấy giọng nói của Mộ Thanh.
“Gọi người kế tiếp!”
Trần Hữu Lương quay đầu nhìn về phía mành cửa che gian phòng bên
cạnh, bệ hạ chắc chắn cũng nghe thấy được, thẩm vấn như thế quả thật là
hành động hoang đường, không biết có thể ngừng trò khôi hài này hay
không? Nhưng sau mành cửa vẫn lẳng lặng yên tĩnh, không một tiếng động,
một chút ý chỉ cũng không thấy truyền ra, cửa viện mở, lại một người đi
đến.
Người nọ thấy tình hình trong phòng, phản ứng không khác Lý Quý là
bao, Trần Hữu Lương không thấy ý chỉ gì, đành phải mang sắc mặt khó chịu ngồi trở lại, lặp lại một lần những lời nói dối vừa rồi, sau đó bưng
chén trà trống không, giả bộ uống trà.
Nghe Mộ Thanh nói: “Không cần câu nệ, là tán gẫu thoải mái mà thôi. Các hạ có chức vụ gì?”
Chén trà trong tay Trần Hữu Lương suýt chút nữa bị quăng xuống mặt
đất, hắn khó mà tin nổi giương mắt, nàng lại muốn đem những lời hoang
đường vừa rồi hỏi lại một lần sao?
Lần này hắn đoán đúng rồi, Mộ Thanh đem tình tiết vụ án thuật lại một lần, tiếp tục hỏi bốn vấn đề kia. Người nọ cùng giống như Lý Quý, nghe
xong câu “nếu ngươi là hung thủ”, cả kinh không còn ngồi vững, đứng dậy
muốn biện bạch.
“Ngươi có thể đi rồi.” Mộ Thanh lại nói, “Ra ngoài quẹo phải, chờ trong sương phòng bên cạnh, không thể ra viện này.”
Người nọ đi rồi, Mộ Thanh lại truyền, “Kế tiếp!”
Kế tiếp, kế tiếp, từng người từng người bước vào, từng người được
hỏi, rồi sau đó tất cả đều đi sang sương phòng bên cạnh. Những câu hỏi
của Mộ Thanh trước sau lặp lại giống hệt nhau, có người ngay cả bốn câu
còn chưa hỏi xong nàng đã cho rời đi, nhưng không ai có thể làm cho nàng hỏi vượt qua bốn câu.
Mắt thấy quan văn phủ Thứ Sử đều đã tề tụ phần lớn ở trong sương
phòng, Trần Hữu Lương không ngồi yên được nữa, “Công tử định hỏi như thế đến khi nào? Mọi người trong phủ Thứ Sử ta sắp được ngươi hỏi cả rồi!”
“Hỏi cả rồi? Không phải vậy chứ?” Lúc này Mộ Thanh lại không tức giận hắn ầm ỹ, quay đầu nhíu mày, “Dường như, ta không thấy Biệt Giá của phủ Thứ Sử.”