Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 26: Chương 26: Chỉ lấy ba trăm




Cừu Vãn Tình lần đầu tiên gặp người như Mạc Ngôn.

Nàng thậm chí có thể nhìn ra được, trong mắt Mạc Ngôn có cảm giác cái thản nhiên và chán ghét. Mặc dù phần lớn là bởi vì Trương Trường Thanh, nhưng có một phần là hướng tới chính mình.

Cừu Vãn Tình không biết loại chán ghét này vì sao mà đến, nhưng cũng biết, nếu không phải Mạch Tuệ kiên trì, người đàn ông này chắc chắn sẽ không đứng ra.

Để cho nàng kinh ngạc chính là Mạc Ngôn còn đưa ra phí dịch vụ...

Gặp qua quá nhiều người, nàng tự nhiên nhìn ra được, cái gọi là phí dịch vụ này chỉ là cái bảng quảng cáo. Mạc Ngôn chính là dùng phương thức này mà nói với mình, hắn sở dĩ đứng ra, hoàn toàn là vì thể diện Mạch Tuệ. Sự tình kết thúc mọi người hai bên không thiếu nợ nhau. Nếu có phiền toái gì, cũng đều là tự giải quyết.

Loại hành vi này nhìn như có chút hoang đường, thậm chí có chút vô lễ, nhưng kỳ thật lại là một loại khinh bỉ.

Một loại khinh bỉ do tầng lớp thấp và cao cấp!

Đối mặt khinh bỉ như vậy, nếu như nói trong lòng Cừu Vãn Tình không nổi giận, đây là tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng mà lúc này, nàng thật sự thực cần Mạc Ngôn trợ giúp.

Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, hỏi:

- Cậu nói cái giá đi.

Mạc Ngôn nhìn thoáng qua Mạch Tuệ, cười nói:

- Giá bạn bè, ba trăm.

Cừu Vãn Tình ngẩn ngơ, nàng nghĩ Mạc Ngôn sẽ cố ngoạm lấy, không ngờ cuối cùng khai ra giá phí tổn lại chỉ gần bằng một bữa điểm tâm sáng. Nhưng, nàng rất nhanh liền hiểu được. Nếu như vừa rồi nói phí dịch vụ là vẻ khinh bỉ, như vậy thản nhiên một câu 'Ba trăm' này, chính là trào phúng trần trụi!

Những lời này ý ngầm chính là, ân oán nhà giàu các ngươi này, ở trong mắt ta cũng chỉ giá trị đến ba trăm tệ thôi.

Giá cả đưa ra rồi, mặc dù Cam Lam là người tâm tư đơn thuần nhất mơ hồ cũng phát giác được những thứ gì.

Nàng mờ mịt nhìn Mạc Ngôn, nhìn nhìn lại dì mình, thật sự không rõ ràng, trong lời nói hai người này rốt cuộc bao hàm mấy ý tứ...

Mạch Tuệ cũng có chút mờ mịt, tuy rằng nàng thông minh, nhưng dù sao thiếu kinh nghiệm sống, hơn nữa cũng không có thân thế và bối cảnh như Cừu Vãn Tình, cho nên nàng có thể cảm giác được vài thứ gì, nhưng không giống Cừu Vãn Tình, cảm thụ sâu sắc như vậy. Nàng chỉ loáng thoáng cảm thấy được, Mạc Ngôn thực không ưa đối với những việc gọi là nhà giàu có ân oán này, không chỉ có một loại thản nhiên và chán ghét. Ngay tiếp theo đối với chuyện của Cừu Vãn Tình tựa hồ cũng có chút không thiện cảm.

- Tôi trả ba vạn!

Cừu Vãn Tình nhìn Mạc Ngôn, nói một con số.

Mạc Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, nói :

- Tôi chỉ lấy ba trăm!

Láo xược... Cừu Vãn Tình dở khóc dở cười, thầm nói lão nương chọc ngươi giận rồi sao?

Nàng không biết thân thế Mạc Ngôn, đương nhiên cũng không hiểu được Mạc Ngôn chán ghét đối với cái gọi là thế gia hay nhà giàu có.

Lúc này, Trương Trường Thanh rốt cục nhịn không được, chỉ vào Mạc Ngôn, lắc đầu nói:

- Ngươi … đầu óc tuyệt đối có bệnh, Vãn Tình, em nhìn lại em đi, quen biết những người này à? Được rồi, anh còn có việc, đến đây chấm dứt đi.

Hắn vung tay lên, nói với hai người mặc đồ đen :

- Tôi muốn hắn một tuần không xuống giường được... Mặt khác, giúp hắn gọi một chiếc xe cứu thương.

Hai người kia gật gật đầu, sau đó mặt vô cảm đi đến hướng Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn lại nhìn mà như không thấy, cười cười, nói chuyện với Cừu Vãn Tình:

- Nhớ kỹ, phí dịch vụ của tôi là ba trăm. Mạch Tuệ biết thẻ ngân hàng của tôi, chị có thể chuyển khoản qua ngân hàng...

Tên khốn, ba trăm đồng còn muốn lão nương chuyển khoản?

Lúc này, Cừu Vãn Tình đã sắp nói không nên lời tâm trạng mình là như thế nào ...

Nàng cảm giác mình hẳn là rất giận, nhưng kỳ quái chính là, khi Mạc Ngôn che ở trước người của nàng, lòng của nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Lúc này, trong lòng lo lắng nhất đúng là Mạch Tuệ.

Lòng bàn tay của nàng đã hoàn toàn ướt đẫm, vài lần muốn kéo Mạc Ngôn trở về, không muốn hắn cậy mạnh. Nhưng mỗi lần muốn vươn tay thời gian, lại bất lực hạ xuống. So với bất luận kẻ nào nàng đều hiểu Mạc Ngôn nhất, biết người đàn ông này quyết định chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.

Nói là làm, đi là đi, người này vốn là một người đàn ông sống yên vị, nhưng cũng là một loại tôn nghiêm. Nàng sẽ không ngốc đứng ra lúc này, khuyên Mạc Ngôn làm một người nhu nhược.

Đương nhiên, nếu không phải vừa rồi biết Mạc Ngôn còn có thân phận 'Cao thủ', nàng nhất định sẽ đứng ra ngăn cấm, thậm chí là lôi kéo Mạc Ngôn trốn chạy. Chông dù bởi vậy đắc tội Cừu Vãn Tình, nàng cũng sẽ không tiếc. Bất kể nói thế nào, Trương Trường Thanh và Cừu Vãn Tình cũng đã đính hôn, hơn nữa hai nhà đều có thân phận gia tộc, dù làm thế nào, cũng sẽ không xảy ra sự kiện đổ máu. Cho nên, nàng cảm giác mình lôi kéo Mạc Ngôn bứt ra, không có bất kỳ chuyện gì thực có lỗi với Cừu Vãn Tình ...

Hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn bình tĩnh đứng ở nơi đó, hoàn toàn coi như không nhìn thấy.

Cam Lam lúc này hưng phấn nhất, quơ nắm tay, cổ vũ Mạc Ngôn.

Người đàn ông bên tay phải Mạc Ngôn bỗng nhiên nhanh bước hơn, cách Mạc Ngôn ước chừng một mét, chân phải đột bay lên, đá vào mặt Mạc Ngôn.

Đây là một kiểu lên chân rất chuẩn, dồn dập, sắc bén.

Chân trái Mạc Ngôn co rụt lại về sau, lui được 10 cen-ti-mét, lại vừa đúng tránh được một cước này.

Lúc này, người bên trái đã vào vị trí của mình, tay phải hung hăng đánh về phía khuôn mặt Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn bất động như núi, vẫn đợi cho nắm tay đối phương mang theo sức kình phong sắc bén sắp chạm đến mũi, mới hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ ngàng tránh một quyền này.

Hai người mặc đồ đen một cước, một quyền, tốc độ cực nhanh, hơn nữa phối hợp lẫn nhau phóng ra, mang theo một loại tiết tấu độc đáo. Đối mặt loại tấn công kiểu này, mặc dù là cao thủ được huấn luyện đánh nhau nghiêm chỉnh, cũng sẽ có cảm giác trở tay không kịp. Nhưng Mạc Ngôn đứng ở nơi đó cơ hồ không nhúc nhích, liền nhẹ nhàng hóa giải thế công lần đầu tiên của hai người.

Một công một thủ này, hoàn thành trong không trung, ngoài Mạc Ngôn cùng hai người nọ, những người khác ở đây đều không hiểu được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Hai người mặc đồ đen một cước một quyền kia, bọn hắn thấy rất rõ ràng, nhưng Mạc Ngôn làm thế nào tránh thoát được, lại không người nào có thể nói ra căn nguyên.

Ở trong mắt bọn họ, Mạc Ngôn đứng ở đó căn bản là không nhúc nhích, mà quyền cước hai người nọ liền như bị trúng ma pháp, thực quỷ dị rơi vào trong không khí.

Mạc Ngôn đã đứng với cái cọc, luyện qua khí, hiểu được một ít kỹ thuật, nhưng chưa bao giờ chân chính đi nghiên nghiền ngẫm.

Bởi vì đối với người như hắn mà nói, kỹ thuật võ công bình thường đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bản chất kỹ thuật võ nói đến cùng chính là tranh thủ không gian, cùng với tốc độ.

Hai người mặc đồ đen xu thế tiến công, như là một loại khống chế và tranh thủ với không gian, tốc độ của hai người cũng là cực nhanh, siêu việt hơn xa người thường. Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, đây không có bất cứ ý nghĩa gì. Khi ý thức bản ngã bao phủ xuống, tốc độ hai người đó so với ốc sên không hơn bao nhiêu, liền giống như động tác pha quay chậm trong phim. Đối mặt công kích như vậy, hắn thậm chí có thể đợi khi nắm tay đối phương chạm đến lông tơ của mình mới né tránh...

Đây là lần đầu tiên hai người công kích, cũng là một lần công kích cuối cùng.

Một quyền hiện lên bên tay trái, Mạc Ngôn thuận thế tiến lên, tay phải vỗ nhè nhẹ ở dưới xương sườn đối phương, lập tức chân trái đi nhanh về phía trước, vừa mới đối mặt người bên tay phải, sau đó mỉm cười, lại một chưởng vỗ vào dưới xương sườn đối phương...

Không có bất kỳ hiệu quả âm thanh nào, hai người đàn ông đó liền giống như bị chạm phải điện, nháy mắt bay lên, sau đó giống hai cái bao bông cực lớn nhẹ nhàng bay về phía sau, ước chừng bay bốn năm mét, mới bịch một tiếng rơi xuống đất!

Mạc Ngôn phản kích tốc độ cực nhanh, không ai có thể thấy rõ đến tột cùng là hắn làm như thế nào.

Ở trong mắt bọn họ, sau khi hai người đàn ông đều tự chém ra một cước một quyền, liền giống như đột nhiên bị điện giất, vù một tiếng bay đi ra ngoài!

Đang đóng phim sao?

Trương Trường Thanh trợn mắt há hốc mồm, nếu hai người đàn ông không phải là thủ hạ của mình, hắn nhất định sẽ cho rằng đây là trước đó từng diễn tập!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.