Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 151: Chương 151: Cuộc gặp bất ngờ trong núi




Mã cục trưởng ra quyết định như vậy cũng là bất đắc dĩ…

Nhân lúc Trịnh lão dưỡng bệnh, hắn đã đưa Từ trường phòng lên làm trưởng ban Thất Xử, việc này không theo ý tứ của cấp trên. Nhưng sau việc, Từ trưởng phòng “ thần kinh thất thường”, nếu hắn vẫn tự tiện quyết định người được chọn, nhất định sẽ bị cấp trên chỉ trích. Cho nên, hắn thuận theo thủy nhân tình, đem Đỗ Tiểu Âm đề bạt.

Đỗ Tiểu Âm không chỉ là người của Thất Xử, hơn nữa lúc trước cũng là từ tổng thự tới Uyển Lăng, tổng thự xem như người nhà của nàng, vì thế tạm thời để nàng đảm nhiệm công việc lãnh đạo tại Thất Xử, là thích hợp nhất.

- Cục trưởng, tôi sợ quyết định này, có thể vì lý lịch của tôi …

Đỗ Tiểu Âm ngược lại do dự, nàng chỉ là cấp bậc chính khoa, theo năng lực mà nói, nàng tự nhận có thể đảm nhiệm chức vụ này, nhưng chung quy lý lịch lại quá nhỏ bé, khó trách khiến người khác chỉ trích.

Mã cục trưởng hòa ái cười nói:

- Phó trưởng ban tạm thời thay mặt công tác, có gì không thích hợp? việc này, cũng chỉ là tạm thời, chờ Trịnh lão trở về rồi nói.

Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra nói:

- Phó trưởng ban?

Mã Sảnh cười dài nói:

- Đúng vậy, chính là phó trưởng ban, hai ngày trước cũng đã có quyết định. Tiểu Đỗ, cô là trụ cột của Thất Xử, làm việc cho tốt, đừng phụ sự tín nhiệm của cấp trên đối với cô!

Mấy tháng trước, bởi vì một loạt các án kiện được giải quyết, biểu hiện của Thất Xử có thể nói là thập phần đáng khen. Cá nhân công, tập thể công, mấy ngày hôm trước đã muốn đánh giá, Đỗ Tiểu Âm bởi vì một loạt biểu hiện xuất xắc, chức vụ đã được đề thăng một bước, được tấn thăng làm phó trưởng ban.

Có danh hiệu phó ban, nàng có thể danh chính ngôn thuận tạm thời chủ trì công việc Thất Xử, dù ai cũng không cách này chỉ trích.

20 phút sau, trong văn phòng trưởng phòng chỉ còn lại Mạc Ngôn cùng Đỗ Tiểu Âm.

Mạc Ngôn nhìn thấy Đỗ Tiểu Âm, vươn tay. Cười nói:

- Chúc mừng!

Đỗ Tiểu Âm trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Chúc mừng cái đầu quỷ nhà anh, anh có biết vừa rồi rất là nguy hiểm hay không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Cô nghĩ là tôi không nắm chắc chuyện này sao?

Đỗ Tiểu Âm cắn môi nói:

- Tôi biết anh có bản lãnh, nhưng vạn nhất…

Nàng nhẹ nhàng khựng lại, nhìn về phía Mạc Ngôn trong ánh mắt vừa có sự quan tâm, vừa có chút oán trách.

Mạc Ngôn biết nàng đang quan tâm tới mình, dịu dàng nói:

- Yên tâm đi, không có vạn nhất…

Hắn không muốn tiếp tục đề tài này, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy tay Đỗ Tiểu Âm, khoa trương lắc lắc, phe phẩy cười nói:

- Chúc mừng thăng chức. Hai mươi sáu tuổi làm phó ban. Không giám nói trong tỉnh, ít nhất tỉnh sảnh cô là người duy nhất. Chuẩn bị mời khách đi!

Đỗ Tiểu Âm quả nhiên bị hắn đánh lạc hướng, kinh ngạc nói:

- Làm sao anh biết tuổi của tôi?

Mạc Ngôn cười nói:

- Bởi vì tôi lén xem chứng minh thư của cô…

Đỗ Tiểu Âm lườm hắn một cái, rút tay lại, đấm vào bả vai hắn. Nói giọng uy hiếp:

- Không cho anh được nói ra ngoài!

Có chút dừng lại, nàng cảm thấy cử chỉ cùng lời nói của mình có chút thân mật quá mức, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lại nói:

- Mạc Ngôn, cảm ơn anh!

Mạc Ngôn cười nói:

- Cô thay Đại Lý cảm ơn tôi?

Đỗ Tiểu Âm gật gật đầu.

Mạc Ngôn nói:

- Đừng quên, tôi cũng là bằng hữu của anh ấy, nếu cần cảm ơn tôi chờ anh ta tự mình nói…

Từ sau khi Từ trưởng phòng bị thần kinh thất thường, chuyện của Đại Lý cũng tự nhiên không có ai giải quyết. Bây giờ Đỗ Tiểu Âm chủ trì công tác tại Thất Xử, chỉ cần đem Đại Lý xửa lý lạnh vài ngày. Không mất bao lâu, hắn lại có thể một lần nữa trở lại Thất Xử.

Dụng tâm của Mạc Ngôn là ở chỗ…

Từ trưởng phòng tạm thời rời cương vị công tác dưỡng bệnh, và việc Từ trường phòng thần kinh thất thường nên tạm thời rời cương vị công tác, trong chuyện này, khác nhau tưởng như không lớn, nhưng kỳ thật là khác biệt một trời. Trước đơn giản là điều chuyển công tác. Sau thì ý nghĩa từ nay về sau con đường công danh coi như vô vọng. Hơn nữa với khuynh hướng của một người từng bị bệnh tâm thần, ai sẽ ngốc đến mức tiếp tục đề bạt hắn?

Một đòn này đối với Từ trưởng phòng, mặc dù đã được Mã cục trưởng bên trong xử lý, nhưng trên đời không có bức tường nào cản được hết gió, không bao lâu, việc này sẽ đồn khắp cả quan trường…

- Đúng rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với báo cáo tăng lương của anh? Có thể nói cho tôi một chút không?

Đỗ Tiểu Âm nhìn về phía Mạc Ngôn, trong miệng hỏi về báo cáo tăng lương. Trên thực tế, việc nàng muốn hỏi chính là chuyện của Từ trưởng phòng!

Mạc Ngôn có thể lừa dối người khác, bởi vì họ không biết nội tình.

Nhưng Đỗ Tiểu Âm đương nhiên không phải “Người khác” hơn nữa nàng đã sớm biết dụng ý của Mạc Ngôn, tự nhiên sẽ không bị qua mặt…

Mạc Ngôn cười nói:

- Có một số việc, chỉ có thể làm, không thể nói, cô nghĩ, tôi sẽ cho cô đáp án sao?

Nói xong, hắn đưa báo cáo tăng lương cho Đỗ Tiểu Âm, nói:

- Đồng chí trưởng phòng, tôi hiện tại trình báo cáo này cho cô, cũng trịnh trọng tuyên bố, tiền lương của tôi cùng với cống hiến của tôi không hợp lý một cách nghiêm trọng!

Thấy đề tài bị lệch khỏi quỹ đạo, Đỗ Tiểu Âm trừng mắt nhìn Mạc Ngôn liếc mắt một cái, đem bao cáo tiếp nhận, phụng phịu nói:

- Báo cáo tôi cần xem cẩn thận, anh có thể đi ra ngoài!

Vừa mới dứt lời, nàng liền nhịn không được bật cười nói:

- Thế nào, có giống khí thế của lão Trịnh không?

Giải quyết xong chuyện Từ trưởng phòng, cuộc sống của Mạc Ngôn lại trở về trạng thái bình thường.

Còn ủy thác của Tôn Minh Viễn, bời vì Ngũ hành tụ linh trận sắp hoàn thành, mà cũng bị Mạc Ngôn rời lại 2 tháng sau.

Tôn Minh Viễn cũng không dị nghị, hắn đã đợi 15 năm, cũng không xoắn gì hai tháng.

Quan trọng nhất nhà, hắn đã bị Mạc Ngôn triệt để thuyết phục, hơn nữa rất tinh, nếu trên đời này ai có thể phá giải vụ án 15 năm trước kia, nhất định là Mạc Ngôn không thể nghi ngờ.

Cho nên, vì có thể làm cho Mạc Ngôn tận tâm tận lực trợ giúp mình, hắn không chỉ không thể nói ra bất kỳ dị nghị gì, mà còn đem dãy số chuyên dụng của mình cho Mạc Ngôn, hắn tỏ ý tứ, mặc cho sự tình thế nào, chỉ cần Mạc Ngôn cần, hắn đều sẽ tương trợ.

Tôn Minh Viễn này đem hết toàn lực hứa hẹn, ngay cả Hoàng Lưu Hạ cũng có chút ghen tị.

Nhưng rõ ràng, hứa hẹn lần này đối với Mạc Ngôn mà nói, không có một chút hấp dẫn nào, hắn có vẻ rất lãnh đạm, nhưng…

Thú vị chính là, Mạc Ngôn hờ hững lại làm cho Hoàng Lưu Hạ cảm giác mình có chút mặt mũi. Theo lời lẽ của hắn mà nói, mình ngay cả Tôn Minh Viễn một sợi lông cũng không bằng, cần gì tới một cái hứa hẹn của Tôn Minh Viễn.

Sau khi trở về từ tỉnh sảnh, Mạc Ngôn cũng không có ở trong nhà, mà tới ngay Núi Hồ Lô.

Muốn thành công luyện chế ra Tụ Linh Trận. Nhất định phải để thể xác và tinh thần điều tiết đến trạng thái tốt nhất.

Cái gọi là trạng thái tốt nhất, kỳ thật chính là thể xác và tinh thần hoàn toàn đạt đến một trạng thái linh hoạt kỳ ảo. Chỉ có cả thể xác và tinh thần đạt đến trạng thái như vậy, không có vô ngã, mới có thể lắm chắc Ngũ Hành khí đồng thời vận chuyển khí cân đối, cuối cùng đem nó luyện chế!

Muốn đạt đến trạng thái này, nói khó không khó, nói dễ không dễ…

Có thể trong mưa bước trậm, hay rừng trúc nghe gió, nói không chừng, lúc nào cũng có thể đạt tới loại trạng thái linh hoạt kỳ ảo này.

Mấy ngày nay, Mạc Ngôn ngay cả công khóa cũng đều gác lại. Không có việc gì là liền hướng núi Hồ Lô đi tới. Giống như một người hay đi lang thang trong lúi.

Có đôi khi sáng sớm xuất phát, tới tận tối mới về, có đôi khi lại chỉ dừng ở chân núi nghỉ ngơi nửa giờ, liền xoay người rời đi, hoàn toàn là bằng tâm ý mà định ra. Không theo quy tắc đã định nào cả…

- Chàng trai, sao lại đi lang thang trong núi?

Mạc Ngôn lại vào núi, trên con đường núi hiểm trở, gặp được vị lão nhân người miền núi trong nhà mở quán cơm.

- Vâng ạ, nhàn rỗi không có việc gì, vào núi hít không khí trong lành, mát mẻ. Đại gia, ngài đây là đi hái thuốc đúng không?

Mạc Ngôn cười nói hàn thuyên cùng lão người miền núi.

Lão người miền núi haha cười nói:

- Lần này không phải là đi hái thuốc, là dẫn đường cho người làm tới…

Lão người miền núi ngậm tẩu thuốc. Há mồm cười thì lộ ra hàm răng vàng khè.

Đứng bên cạnh hắn,là một lão giả râu tóc bạc phơ, tuổi chừng sáu mươi, cũng tinh thần quắc thước. Nhìn hắn có một ít trang bị leo núi, thật đúng là tuổi già chí chưa già.

Lão giả hướng Mạc Ngôn cười cười. Cũng không nói lời nào.

Mạc Ngôn mỉm cưởi gật đầu, xem như bắt chuyện qua. Lão nhân 60 tuổi một mình lên núi, tuy rằng không có nhiều, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đừng nói là 60 tuổi, Mai Tam Đỉnh năm nay đã 85 tuổi, nếu hắn ở đây, có thể thoải mái đi dạo khắp cả Núi Hồ Lô này…

Cùng lão người miền núi nói chuyện phiếm hai câu sau, Mạc Ngôn theo sơn đạo, tiếp tục tiến vào những chỗ sâu hơn trong núi.

Hắn đi vô cùng chậm, không bao lâu, lão người miền núi dẫn vị lão giả kia vượt lên.

Nhưng hai người này cũng không theo sơn đạo phía trước, mà vượt qua Mạc Ngôn không bao lâu, thì rẽ vào một cái rừng trúc phía trước.

Mạc Ngôn cũng không quá để ý, nhưng mấy phút đồng hồ sau lại chợt nhớ tới, xuyên qua mấy cái rừng trúc kia, chẳng phải là hướng rãnh Ưng Chủy sao?

Hắn nao nao, nhưng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho là Bạch phát lão giả kia nghe lão người miền núi giới thiệu, đi tìm cái lạ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.