Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 91: Chương 91: Gần mực thì đen




- Cái này không hợp?

Đỗ Tiểu Âm sửng sốt hồi lâu rốt cục cũng nói một câu rồi lại sợ Mạc Ngôn hiểu lầm, cô giải thích:

- À… ý của tôi lá nó quá giá trị.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Đôc Tiểu Âm, Mạc Ngôn nhìn thấy rõ ràng cô hơi cúi đầu biểu cảm bình tĩnh nhưng trên cổ trắng nõn lại ửng đỏ…

Mạc Ngôn cười giải thích:

- Đừng nói là nó giá trị , tôi nhàn rỗi nên làm bùa hộ mệnh, tất cả đều để tặng bạn bè , đây là miếng cuối cùng.

Đã lấy đồ ra rồi thì không có lý do gì mà thu hồi, Mạc Ngôn kiên nhẫn giải thích không hi vọng Đỗ Tiểu Âm hiểu lầm.

- Là sao…

Đỗ Tiểu Âm cười cười có chút không hiểu vốn định đưa miếng ngọc ra

Mạc Ngôn khẽ đặt bùa hộ mệnh lên bàn nói:

- Thực ra là để an ủi tâm lý, theo góc độ tâm lý học mà nói lúc gặp phải chuyện nguy nan sự tồn tại của nó ít nhiều khiến người ta yên tâm hơn. Cái đó giống với người phương Tây đã giải thích về bức tranh Thập Tự Gía vậy…

Hắn khéo léo chuyển đề tài để xua ta không khí xấu hổ lẫn nhau.

Đỗ Tiểu Âm là tội phạm của tâm lý học đương nhiên là hiểu được ý của Mạc Ngôn nó có chút thủ đoạn, cô cười không hề nhăn nhó mà cầm lấy bùa hộ mệnh nói:

- Vậy thì cảm ơn anh…

Cô không có khả năng làm trò trước Mạc Ngôn, cô ngắm nó rồi bỏ vào ngăn kéo.

Mặc Ngôn thấy vậy trong lòng rất thoải mái, nếu món quà này Đỗ Tiểu Âm không nhận hắn sẽ xấu hổ, dù sao cũng không phải người ngoài. Đối với Mạc Ngôn mà nói hắn không muốn cô bé này gặp nguy hiểm, người tốt phải được báo đáp tuy những lời này thực tục nhưng nếu mình có năng lực như thế thí vì cái gì mà không cho nó trong phạm vi của mình, xác minh những lời này?

- Nó rất linh nghiệm…

Mạc Ngôn hay nói đùa:

- Tôi đi tìm người xuất cảnh, lúc xuất cảnh nhớ đeo nó đấy.

Đỗ Tiểu Âm cười nói:

- Anh vẫn tin cài này?

Mạc Ngôn cười haha, không theo đề tài này nói:

- Gần đây có chỗ nào cần tôi hỗ trợ không?

- Có, thực ra anh không nói tôi cũng phải tìm anh…

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Thực ra mấy hôm trước, tôi đã định tìm anh nhưng anh cũng biết tổ điều tra và Cục Quốc thổ vì chủ. Đúng rồi. anh biết tổ điều tra bị hủy bỏ chưa?

Mạc Ngôn cũng không dấu diếm nói:

- Vừa rồi, Đại Lý có nói cho tôi nghe qua rồi.

- Hai người các anh gần nhỉ…

Đỗ Tiểu Âm vừa cười vừa nói thoáng nhìn Mạc Ngôn,trong câu nói có chuyện.

Mạc Ngôn cười cười, đương nhiên là không đón đề tài này, có một số việc không cần vạch trần mọi người tự hiểu là được rồi.

Đỗ Tiểu Âm thấy hắn không nói tiếp, liền tóm lại:

- Sau khi tổ điều tra bị hủy bỏ, Triệu Việt và Từ Đức Phát toàn quyền quyết định, đại thám tử có muốn tham dự hay không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Vậy phải xem có khó khăn gì không đã, khó khăn tôi mới có hứng thú.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Vụ án này cũng coi là tự mình trải qua, anh không cảm thấy có khó khăn sao?

Mạc Ngôn nói:

- Thực ra tôi không thấy có gì khó. Những vấn đề của Triệu Việt mặc dù có khó khăn nhưng chỉ cần đóng đinh y thì sớm hay muộn cũng tìm ra chứng cớ, về phần vụ án của Từ Đức Phát ly kì nhưng trên thực tế chỉ cần vặn ngã Triệu Việt thì vụ án này khác nào tự hóa giải.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Anh nói những điều này tôi cũng biết, chính anh vừa rồi cũng nói, khó khăn chính là ở chỗTừ Đức Phát đã chết manh mối đứt đoạn nếu trước khi gã chết lấy được khẩu cung chúng ra khó mad vặn ngã Triệu Việt. Mặt khác, Triệu Việt là gải dối đa nghi làm việc cũng vô cùng cẩn thận hơn nữa y cùng kinh doanh với A tỉnh nhiều năm như vậy, ô dù rất chắc. Xin hỏi thám tử các hạn hãy nói tôi nên bắt đầu từ đâu đây?

Mạc Ngôn nghe thấy vậy đang ngẩn ra thì tỉnh ngộ… trước mặt cô gái này mình không giống, cô không phải là thợ săn của công ty Phương Chính mà là đỉnh đầu quốc huy đại diện cho luật phá và chính nghĩa của cảnh sát.

Đối với Mạc Ngôn mà nói chứng minh chuyện này chỉ luận đến thủ đoạn cao thấp những chuyện khác không liên quan. Ví như chuyện hắn cứu Lâm Yến ở Đạm Thủy sơn trang chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng, cứ xông vào còn thủ đoạn này có hợp pháp hay không, có thương tổn gì không thì chỉ cần không hỏ thẹn với bản thân thì hắn sẽ làm.

- Nghe cô nói như thế thì thực sự khó khăn rất lớn, nếu như đi con đường chính quy thì chỉ e vụ án này sẽ khép lại vô thời hạn…

Mạc Ngôn nói:

- Đáng tiếc, bây giờ tôi là cố vấn của Thất Xử, xem như thân phận nửa chính thức, trên con đường chính quy tôi không có cách nào giúp cô.

Hắn không cố ý cường điệu thân phận cố vấn của mình mà như vậy là nói trước đề nghị…

Dừng lại một chút hắn nói tiếp:

- Nhưng tôi có thể cho cô một đề nghị.

Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:

- Mời nói…

Mạc Ngôn cười nói:

- Vì sao lại không tìm đến Phương Chính để trợ giúp?

Tìm Phương Chính giúp?

Đỗ Tiểu Âm khẽ gật đầu trên mặt như vẫn suy nghĩ gì đó, rồi hiểu ý Mạc Ngôn.

Vụ án Triệu Việt khó khăn là ở chứng cớ, cũng không đủ để xác minh rất khó gỡ ở những thương nhân này. Hay là cho dù có được chứng cớ thì cũng phải theo trình tự hợp pháp, nếu không đồng nghĩa với việc bọn ô dù buôn thuốc phiện có thể dùng luật pháp để trả đũa. Nếu như chuyện này phát sinh thật thì đối với người chấp pháp như Đỗ Tiểu Âm mà nói không còn nghi ngờ gì nữa là một loại mỉa mai…

Mà Mạc Ngôn là cố vấn chính thức được Thất Xử mời, lúc này thân phận của hắn cũng được coi như bán chính thức cho nên hắn có lòng hỗ trợ cũng không dùng sức. Nhưng Mạc Ngôn không chỉ là cố vấn của Thất Xử mà còn là nhân viên của Phương Chính, thân phận bán chính thức khiến cho hắn không thể chạy vào vấn đề chính nhưng một thân phận khác thì có thể tránh đi gông cùn xiềng xích này.

Cho nên, hắn cường điệu thân phận của bản thân đồng thời lại đưa ra đề nghị để Đỗ Tiểu Âm tìm đến sự trợ giúp của Phương Chính.

Cánh này chính là đổi áo may ô, ẩn sau thân phận cảnh sát của Thất Xử để trợ giúp.

Căn cứ như vậy, hắn tìm được chứng cớ xác minh dù có hợp với pháp luật hay không thì Thất Xử cũng hoàn toàn lực chọn được. Như vậy cũng tốt so với một tên trộm, sau khi ăn cắp của cải của tham quan bởi vì lương tâm trỗi dậy lại đi tố tham quan. Tình huống như vậy hắn có thể cung cấp cho cảnh sát những chứng cớ có thể dùng được.

Nói tóm lại là cảnh phương có thể tiếp thu chứng cớ của tên trộm này nhưng lại không thể để mình là trộm được.

- Tôi hiểu ý của anh…

Đỗ Tiểu Âm khẽ gật đầu nhưgn đôi mi thanh tú lại chau lại, cô nói:

- Nhưng có một vấn đề, chúng ta là chỗ hợp tác với Phương Chính, nếu trực tiếp đưa ra thỉnh cầu như cầu như vậy thì tương lai của chúng ta sẽ có vấn đề… anh hiểu ý tôi chứ?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đương nhiên là tôi hiểu, như vậy cũng tốt so với cô muốn đại được đồ gì đó. Chính mình trộm làm trái pháp luật mướn người khác đi đồng nghĩa với trái pháp luật.

Đỗ Tiểu Âm dở khóc dở cười, không thừa nhận thực chuẩn xác.

Mạc Ngôn lại nói:

- Thực ra vấn đề này dễ giải quyết thôi, các cô đã không thể trở thành người thuê nhà của Phương Chính vậy thì để Phương Chính đi tìm khác hộ…

Đỗ Tiểu Âm nghe vậy vỗ là gật đầu nhưng lại nhíu mày nói:

- Đây đúng là cách giải quyết vấn đề tốt, nhưng vấn đề là tôi đi đâu tìm người thêu nhà đây? Anh nên biết, nếu quả thực vặn ngã Triệu Việt như vậy rất có thể người thuê nhà vì chuyện này mà sau đó sẽ gặp hàng loạt vấn đề về pháp luật.

Mạc Ngôn cười nói:

- Yên tâm đi, người thuê nhà tôi đã thay cô tìm rồi.

Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra hỏi:

- Là ai?

Mạc Ngôn thắt nút nói:

- Với sự thông minh của cô cho dù tôi không nói cô cũng có thể đoán được là ai.

Tôi có thể đoán được?

Đỗ Tiểu Âm nghe thấy vậy xoa thái dương thầm nghĩ một chút, đột nhiên tên một người nhảy vào đầu của cô.

Cô tỉnh ngộ, thốt lên:

- Lâm Phi Vũ?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đúng vậy, chính là y… lần trước tôi giao Triệu Việt vào máy tinh cho ông ta mặc dù không nói tỉ mỉ nhưng ông ta là người thông minh đã đoán ra. Nếu như vây giờ tôi đi tìm, nói sẽ có một khoản tiên hoa hồng nhất định ông ta sẽ tận tâm, có một tiểu tử lúc nào cũng ngấp nghe con gái mình, cô nghĩ xem ông ta sẽ làm thế nào?

Đỗ Tiểu Âm cười khổ, nói:

- Ông ta còn có thể làm thế nào nữa? ai cũng biết Triệu Việt đối với Lâm Phi Vũ là một ngọn núi không chuyển dời…nếu tôi là Lâm Phi Vũ tôi nghĩ, căn bản là tôi không có lựa chọn khác.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Đúng vậy, ông ta căn bản là không có lựa chọn nào khác…Nếu như Lâm Phi Vũ nhận đề nghị của tôi, thì thậm chí ông ta không cần đế tin tức của Phương Chính thì đã có thể tìm ra được người có năng lực điều tra Triệu Việt. Đương nhiên nói như vậy ông ta có hơi phiền vớin pháp luật một chút nhưng so với hạnh phúc của con gái, sự tồn vong của gia đình thì ông ta có lựa chọn khác sao?

- Mặt khác, nếu tất cả đều thuận lợi, vì Lâm Phi Vũ đã cố gắng thì Thất Xử sẽ có những chứng cớ xác thực vặn ngã được Triệu Việt. Như vậy, cảnh sát cũng có thể luận đây là công? Cô xem chỉ cần thành lập nhận định nàu hơn nữa thao tác thích hợp thì ông ta hoàn toàn có thể tránh được phiền toái với pháp luật, không phải sao?

Đỗ Tiểu Âm nghe đến đó cười nói:

- Vấn đề cuối cùng…

Mạc Ngôn nói:

- Cô nói đi

Đỗ Tiểu Âm cười nói:

- Thật ra tôi lo lắng nhất không phải là vấn đề Lâm Phi Vũ gặp pháp luật mà là người bị ông ta mời.

Mạc Ngôn cười nói:

- Không cần lo lắng thay cổ nhân… tôi cam đoan, đây chỉ là phiền toái nhỏ với Lâm Phi Vũ, tuyệt đối không liên lụy đến người khác.

Lo lắng thay cổ nhân?

Đỗ Tiểu Âm cắn môi, liếc mắt nhìn Mạc Ngôn…

Nói đến đây, hai người đã bán công khai âm mưu, đương nhiên lần này Mạc Ngôn không hề có áp lực nhưng Đỗ Tiểu Âm khó tránh khỏi có chỗ bất ổn.

Thân là cảnh sát, cô không có thói quen dùng mưu mà không phải mặt ngoài hợp pháp thực tế lại dùng chiêu trò. Nhưng không biêt tại sao khi Mạc Ngôn đưa ra cách này cô lại không hề phản đối, thậm chí sâu trong thâm tâm cố còn mơ hồ mong…

- Trong lòng của mỗi người đều tiềm ẩn sự phạm tội…

Bỗng nhiên trong đầu Mạc Ngôn hiện lên câu này.

Cô nhìn ánh mặt trời đang mỉm cười với mình, trong lòng không khỏi than một tiếng xem như gần mực thì đen?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.