Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 65: Chương 65: Gột rửa bụi trần




Mạc Ngôn cầm ngọc bội, khiêm tốn nói:

- Trước mặt ông chủ Lận tôi đâu dám chỉ bảo, không giấu các vị, về lai lịch 2 miếng ngọc bội này, tôi cũng chỉ biết 1 chút thôi, hơn nữa tôi cũng không dám chắc chắn khẳng định, cần phải kiếm chứng thêm 1 bước nữa.

Lận Thu nói:

- Cậu nói về lai lịch nó trước đi.

Mạc Ngôn gật gật đầu, nói:

- Hai miếng ngọc bội này rốt cục tên là gì, nói thực ra tôi cũng không biết, nhưng nếu như đoán không nhầm, điểm quý báu của nó chính là khả năng dưỡng sinh, nói đơn giản là sau khi đeo nó nhiều ngày có thể tẩm bổ dung nhan, thư giãn đả thông kinh mạch, thậm chí là trì hoãn lão hóa.

Những lời này của cậu 9 phần đúng 1 phần giả, nói đúng về công dụng chính của bùa dưỡng sinh nhưng lại che giấu lai lịch của nó, có 1 số việc vượt khỏi chuyện trần tục, cho dù nói ra sợ là không ai tin, còn về tác dụng dưỡng sinh thì có thể nói ra thoải mái. Trên thị trường bây giờ, sản phẩm có công dụng dưỡng sinh nhiều vô kể, còn về có tác dụng hay không, sợ là chỉ có nhà sản xuất mới có thể nói rõ được, cho nên khi cậu nói về tác dụng của miếng ngọc bội này, không chỉ không có ai ngạc nhiên, mà Trương Tiểu Manh thậm chí còn bĩu môi.

Lận Thu cũng có chút thất vọng, nói:

- Cái này… hình như không có cách nào kiểm chứng được.

Dưỡng sinh khái niệm này quả thực không có số liệu nào có thể chứng minh được, ví dụ như nói những sản phẩm dưỡng sinh trên thị trường, có người nói có tác dụng, có người nói không có tác dụng. Người nói có tác dụng, trong đó đại đa số là tác dụng tâm lý, 1 số nhỏ những người khác khác thì là do nhà sản xuất mua chuộc, nhưng bất kể có tác dụng hay không, công hiệu cuối cùng chỉ có thể cảm nhận được chứ không có 1 tiêu chuẩn chính xác nào có thể đo lường được, ví dụ như 1 số sản phẩm, là hàng giả kém chất lượng, nhưng sau khi dùng, có người lại cảm thấy hiệu quả phi phàm, đến bênh viện kiểm tra các chỉ số cơ thể, số liệu sức khỏe cũng dần khỏe lên, còn có thể do nguyên ngân khác, có thể là do dưới tác dụng của tâm lý, ăn ngon ngủ kĩ, tâm trạng chuyển biến tốt, thêm nữa có chế độ luyện tập thích hợp và nghỉ ngơi điều độ, hiệu quả dần dần, kỳ thực không có liên quan gì với cái gọi là sản phẩm dưỡng sinh .

Thế nhưng, ai có thể dùng phương pháp khoa học để chứng minh những điều này?

Mạc Ngôn cười nói:

- Ông chủ Lận, ông đừng vội, nghe tôi nói xong đã.

Hơi ngừng 1 chút, cậu nói tiếp:

- Tôi biết, bây giờ trên thị trường có rất nhiều sản phẩm dưỡng sinh, ví dụ như nệm từ trường, vòng đeo tay, cốc từ tính,..., có thể nói là vô số kể, còn về có công hiệu hay không, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều rõ, nói thực ra, những thứ này tôi cũng không tin, nhưng thưa các vị, 2 miếng ngọc bội mà chúng ta đang thấy này lại không phải là sản phẩm khoa học nào cả, nói quá lên 1 chút, đây là 1 linh vật do trời đất tạo hóa nên, công hiệu của nó là có thực… thế này đi, các vị, miệng nói tai nghe không bằng kiểm chứng 1 phen, ông chủ Lận có thể giúp tôi chuẩn bị mấy thứ được không.

Lận Thu nói:

- Cần cái gì, cậu cứ nói đi.

Mạc ngôn nói:

- Mấy thứ rất đơn giản thôi, 1 lọ giấm, 1 cái lò than, 1 cái nồi, nồi không cần to lắm đâu, nhỏ nhỏ là được rồi, thế nhưng tốt nhất là đồ gốm sứ.

Lận Thu gật đầu, lập tức gọi nhân viên đến bảo cậu ta chuẩn bị mấy thứ đó.

Nhân lúc đồ chưa có, Mạc Ngôn tiếp tục bịa 1 tràng:

- Sở dĩ tôi biết lai lịch của thứ này là do chuyện hồi nhỏ, năm đó trong nhà 1 vị trưởng bối của tôi cũng có 1 miếng ngọc bội thô như thế này, từ vẻ bên ngoài đến những chấm trên ngọc bội đó cũng giống y hết như 2 miếng này, lúc đó, vị trưởng bối đó cho rằng chỉ là miếng ngọc bội bình thường, cũng không để tâm đến nó, cho đến 1 ngày, 1 đạo sĩ nhờ tá túc, nhân tiện nói ra. Hồi nhỏ tôi ở 1 thôn gần núi, thường thấy những đạo sĩ và hòa thượng tha phương, vị đạo sĩ đó sau khi nhìn thấy miếng ngọc bội này rất kinh ngạc, lúc đó nói ra những lời khi nãy tôi vừa nói, tôi và vị trưởng bối đó cũng không tin, lúc đó đạo sĩ mới nói, linh vật tự cổ thường ẩn thân, nếu không thường gột rửa bụi trần thì linh vật không thể hiện ra ngoài được.

Trương Tiểu Manh nghe đến đó, không nhịn được nói:

Này, thật hay giả đó, sao tôi càng nghe càng thấy mơ hồ thế này.

Mạc Ngôn cười ha ha, nói:

- Đạo sĩ mà, nói chuyện không tránh khỏi những lời huyền ảo, chuyện khoa học từ miệng của họ nói ra đều mang sắc thái thần bí hơn.

Những lời này của cậu cũng là nói ra, 1 là nói với mọi người, tôi kỳ thực là người theo chủ nghĩa vô thần, những lời khi nãy đơn giản là chỉ là thuật lại, chứ không phải là quan điểm của tôi, tiếp nữa, đây cũng là 1 loại ám chỉ tâm lý, nói mơ hồ cho mọi người, chuyện thần bí như thế nào cũng đều có nguyên lý khoa học, sở dĩ chúng ta cảm thấy thần bí, huyền diệu, không thể giải thích được chỉ đơn giản là vì chúng ta không biết mà thôi.

Có nói ám chỉ tâm lý như vậy, đợi mọi người sau khi nhìn thấy sự thần kỳ của 2 miếng ngọc bội này, sẽ càng ngạc nhiên, sẽ tán thưởng những sẽ không liên tưởng quá đáng.

Vì không để dính vào luật nhân quả chỉ cầm 1 trong 2 miếng, Mạc Ngôn cũng coi như phải vắt óc suy nghĩ rồi.

Vì thế, trong lòng cậu cũng bùi ngùi.

Nói ra thì tôi còn quá hiền lành đấy, nếu đổi lại là Tả đạo nhân, chỉ cần phẩy tay áo 1 cái, cả 3 người trước mặt lập tức biến thành tro bụi, làm gì có chuyện phiền phức như vậy.

Cậu thốt ra 1 câu như vậy, nhìn như là ngưỡng mộ Tả đạo nhân, nhưng trên thực tế cậu rất rõ mỗi người đều có con đường riêng của mình, nếu cậu không kiêng nể gì như Tả đạo nhân, con đường Thần Hồn đừng nói là cực kỳ thành công mà chỉ là hơi thành công thôi cũng vĩnh viễn không thể bước vào được, đạo Thần Hồn, huyên diệu vô cùng, không luật lêk, không con đường, thành và không thành, cùng tồn tại trong 1 tâm, nói đơn giản, trong tâm có ác, thì sẽ làm điều ác, không lấy ác làm ác, trong tâm có thiện, sẽ làm việc thiện, không lấy thiện làm thiện. Tóm lại, chỉ cần làm những điều để tâm không phải lo lắng, thì cậu làm thế nào cũng được, lấy 2 miếng ngọc bội trước mặt mà nói, Tả đạo sĩ hành sự không giới hạn, sẽ giết người cướp đồ, Mạc Ngôn thì không làm vậy được, cậu mặc dù không phải là người tốt, nhưng cũng có giới hạn của mình, cho nên cậu chỉ có thể dùng mọi biện pháp để không dính đến luật nhân quả, lấy 1 miếng ngọc bội hơn nữa còn phải làm để tâm vô lo vô nghĩ.

- Quả nhiên là người tốt khó tu hành, tu hành thì không có người tốt… khó trách những nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp đều giết người cướp báu vật!

- Làm người tốt khó, có năng lực lớn mà lựa chọn làm người tốt lại càng khó hơn, Mạc Ngôn ơi la Mạc Ngôn, ngươi đúng là 1 người tốt.

Trong lòng cậu mặc dù tự than, nhưng cũng có chút tự đắc, trong lúc vô ý tự cho mình là 1 người tốt.

Khi nói chuyện, mấy thứ Mạc Ngôn cần, giấm già và bếp than đã mang đến.

Mạc Ngôn cũng không chần chừ, đốt lò than lên, lấy cái nồi ra, sau đó đổ nửa bình giấm già vào.

Lận Thu thấy thế, nói:

- Mạc Ngôn, cậu muốn đun nóng lên à, mùi vị không phải them chút nữa sẽ chua hơn không, sẽ ảnh hưởng đến tranh trong phòng đấy.

Mạc ngôn cười nói:

- Không sao đâu, đun hơi nóng 1 chút thôi mà, không phải lo lắng đâu.

Lận Thu còn định nói cái gì nhưng bị Trương Tiểu Manh kéo tay lại không cho ông ta nói chuyện.

Mạc Ngôn kích thích toàn bộ tính tò mò của cô gái này, đến giờ khắc này, cô ta chỉ muốn được xem cái gọi là thần kỳ đấy thôi.

Đối với cô ta mà nói, nếu thật sự xảy ra chuyện thần kỳ sẽ có được 2 niềm vui 1 niềm vui lớn, 1 niềm vui bé, niềm vui bé là chứng minh được bản thân, có 1 món đồ tốt, đủ để chứng minh con mắt của mình cũng không phải không có điểm nào tốt, còn niềm vui lớn chính là cái mà Mạc Ngôn khoác lác là “tẩm bổ dung nhan, trì hoãn tuổi già”, đối với đại đa số con gái mà nói, dung nhan luôn luôn được đặt ở vị trí hàng đầu, Trương Tiểu Manh cũng không ngoại lệ, cô gái này cũng không xấu, ngũ quan cân đối,cặp mắt cực kỳ linh động, nếu không phải da dẻ hơi xấu 1 chút, mặt còn có những nốt mụn nhỏ, thậm chí còn được gọi là mĩ nữ nữa, nhưng mà đây đúng là điểm mà cô gái này tiếc nhất.

Nếu chuyện thần kỳ mà Mạc Ngôn nói xảy ra, đối với Trương Tiểu Manh thì điều đáng tiếc lớn nhất đã có thể giải quyết dược, sao có thể bảo cô ta không mong chờ được.

Nói theo cách của vị đạo sĩ đó, tiếp theo chính là gột rửa bụi trần.

Mạc Ngôn nhìn thấy khí nóng của giấm hơi hơi bốc lên trong nồi, nhìn về phía Trương Tiểu Manh nói:

- Trương tiểu thư, trước khi cho vào, 2 miếng ngọc bội này mời cô chọn 1 đi.

Trương Tiểu Manh ngẩn người ra, nói:

- Sao lại chọn 1 miếng.

Mạc Ngôn khẽ cười:

- Bởi vì 1 miếng trong đó sẽ là thù lao của tôi, vì để chứng minh không nói khoác, sau này tôi định tiếp tục gột rửa nó nữa.

Trương Tiểu Manh không nhịn được cười nói:

- Người này đúng là không khách khí.

Mạc Ngôn cười nói:

- Kỳ thực, cái này không chỉ là thù lao, mà còn là 1 phần thưởng để khích lệ tôi, cô không cảm thấy như thế sao?

Trươn Tiểu Manh không khỏi ngẩn người ra, lập tức gật đầu, nói:

- Anh nói đúng, nếu anh không làm được, 2 miếng ngọc này cũng chẳng có giá trị, đối với tôi mà nói cũng chỉ là 2 cục đá mà thôi, được rồi, tôi tuyên bố ở đây, bất luận kết quả thế nào, 1 trong 2 miếng ngọc bội này sẽ là thù lao tôi trả cho cậu.

Lận Thu cũng gật đầu nói:

- Thế là thỏa đáng rồi.

Mạc Ngôn thấy chuyện xác định như vậy, nói:

- Trương tiểu thử, chọn 1 miếng đi.

Ánh mắt Trương Tiểu Manh cẩn thận tỉ mỉ hồi lâu mới cầm lấy 1 miếng:

- Chính là nó.

Mạc Ngôn cầm lấy ngọc bội, đưa nó vào trong nồi, cười nói:

- khoảng 5, 6 phút sau là được rồi, nói thực ra, bây giờ tôi cũng rất hồi hộp, không biết kết quả sau cùng có giống như tôi đoán hay không, nếu không phải các vị cũng đừng chê cười, coi như xem 1 vở hài kịch đi.

Mọi người nghe xong, không nhịn được đều cười lên.

Trương Tiểu Manh hỏi:

- Dùng dấm chua để thử ngọc bội, đây là nguyên lý gì.

Mạc Ngôn nói:

- Nguyên lý trong đó tôi cũng không rõ lắm, năm đó vị đạo sĩ đó bảo tôi làm như vậy, bây giờ chẳng qua là tôi chỉ đơn giản học theo mà thôi.

Trương Tiểu Manh gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là hồi hộp nhìn chằm chằm vào cái nồi đang bốc khói.

Cô đương nhiên là không hiểu được tất cả mọi thứ, bao gồm cái gọi là linh vật tự mờ đi, gột rửa bụi trần, kỳ thực đều là do Mạc Ngôn thuận miệng bịa ra mà thôi.

2 miếng bùa dưỡng sinh này sở dĩ không phát quầng sáng là bởi vì trải qua hấp thụ không biết bao nhiều nghìn năm, linh khí trong nó đã bão hòa trở nên cứng rắn, thậm chí đã trở thành trầm tích, muốn làm cho nó tỏa sáng, cần phải có ngoại lực khai thông, cái gọi là ngoại lực, không phải ngâm trong giấm, cũng không phải dùng nhiệt độ cao để khai thông, mà phải có đạo sĩ chuyên tu luyện Khổ Hải mở mới có thể có được chân khí.

Đối với Mạc Ngôn mà nói, kỳ thực chỉ cần truyền chân khí vào là 2 miếng bùa này có thể lại thấy ánh mặt trời, tỏa ánh sáng rực rỡ.

Đương nhiên, cậu cũng không thể làm như vậy, ít nhất là không thể làm vậy trước mặt mọi người, nếu không, sự thần kỳ lớn nhất trong ngày hôm nay không phải là 2 miếng ngọc bội này mà lại chính là cậu!

Mấy phút trôi qua trong nháy mắt, Mạc Ngôn tắt lửa đi, sau khi đợi nước nguội dần, tay phải thò vào trong nồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.