Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 204: Chương 204: Kiếp nạn của tu sĩ




Vừa nghĩ tới tối hôm qua bị Mạc Ngôn làm cho mất tri giác, trong nội tâm nàng còn có chút buồn nói không nên lời.

Từ sau khi được Nhan Phương nhận nuôi, nhân sinh của nàng có thể nói thuận buồm xuôi gió, rất nhanh liền đặt chân lên đỉnh núi cao đại đa số người vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt tới, nói là thiên chi kiêu nữ cũng không đủ.

Cái này cũng dưỡng thành tính kiêu ngạo trong lòng nàng, thái độ chẳng thèm ngó tới đối với nam nhân. Nhưng từ sau khi gặp gỡ Mạc Ngôn, lại giống như gặp phải mục tiêu khắc tinh, không chỉ có chưa bao giờ vượt được, thậm chí còn bị khinh bỉ là 'Đại chân dài" cùng với mê giai “Giữa ban ngày ban mặt nằm mơ”, điều này thật sự là khiến nàng phát điên...

Mạch Tuệ cũng không biết những gì tối hôm qua Tô Cận gặp được, thấy nàng yên lặng, ngạc nhiên nói:

- Ồ, làm sao cô lại đổi tính thế , đây không phải là phong cách của cô mà!

Tô Cận không hề tức giận, nói:

- Người đàn ông của cô đang đứng bên cô mà, tôi là một nữ tử yếu đuối, dám không ăn nói khép nép sao?

Mạch Tuệ càng thêm kinh ngạc nói:

- Oa, ngày hôm nay mặt trời là mọc từ phía tây sao? Phượng hoàng lửa không ai bì nổi, lại có thể tự xưng nữ tử yếu đuối?

Tô Cận oán hận dậm chân một chút, nói :

- Mạch Tuệ, rốt cuộc cô có đi hay không, không đi tôi đi đây!

Mạch Tuệ cười nói:

- Tôi cũng không giống như cô, đến chỗ nào cũng có bảo tiêu và trợ lý... Cô xem, trên người của tôi mặc vẫn là lễ phục tối hôm qua, sao có thể chạy bộ sáng sớm với cô được!

Nói xong, Cừu Vãn Tình cũng đi ra, cười nói:

- Sáng sớm liền nghe các cô líu ríu không ngừng, thật sự là không có tâm...

Đến khi thấy Mạc Ngôn, liền nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, lại nói:

- Thế nào, tối hôm qua có thu hoạch không vậy?

Mạc Ngôn cười nói:

- Tính là có chút thu hoạch đi... Đúng rồi, các cô cũng không nên ở chỗ này lâu , vẫn nên thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.

Cừu Vãn Tình kinh ngạc nói:

- Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra sao?

- Một hai câu nói không rõ, vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi, hiện tại không đi, đợi Tưởng Thiên Hiếu sẽ đích thân đến đuổi các cô đi.

Mạc Ngôn nửa vui đùa nửa nói thật.

Kỳ thật hắn cũng biết, kho vũ khí đạn dược ngầm tồn tại đã hơn nửa thế kỷ, không thể vừa mới phát hiện vào hôm nay liền xảy ra sự cố. Nhưng quân tử không nhịn được việc nhỏ, nếu đã biết tai hoạ ngầm này, đương nhiên là chuồn là thượng sách.

Mười phút sau, một hàng bốn xe cả bảo tiêu của Tô Cận rời Minh Viên.

Trên đường, Mạc Ngôn giản lược nói một lần chuyện kho vũ khí đạn dược ngầm, cả kinh Mạch Tuệ và Cừu Vãn Tình sắc mặt trắng bệch, ngay cả Tô Cận cũng có chút khó tin.

Cừu Vãn Tình kinh ngạc nói:

- Trời ạ, tôi tới Minh Viên không biết đã bao nhiêu lần, nếu biết dưới chân chôn một kho thuốc nổ lớn, đánh chết tôi cũng không tới.

Có chút dừng lại, lại nói:

- Lão Tưởng lần này thảm rồi, ít nhất không thể tiếp tục kinh doanh nửa tháng!

Mạc Ngôn cười nói:

- Với thân thế của anh ta, không đến nửa tháng đâu nhỉ?

Cừu Vãn Tình nói :

- Tổn thất về Kinh tế có thể là không cần, nhưng Minh Viên cũng không phải là không có đối thủ cạnh tranh, không tiếp tục kinh doanh nửa tháng, đối thủ của anh ta nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này...

Mạc Ngôn không có hứng thú đối với những việc này, chỉ thuận miệng hỏi.

Xe tới phố Thường Thắng, hắn xuống xe, cùng mọi người nói tạm biệt, sau đó ngồi xe taxi quay trở về tiểu viện 36.

Trước khi đi, Tô Cận ngoắc tay sau lưng Mạch Tuệ và Cừu Vãn Tình, lặng lẽ làm bộ gọi điện thoại, ý bảo hắn nói phải giữ lời.

Mạc Ngôn mỉm cười, cho là không phát hiện.

Chuyện ở Minh Viên phát hịên kho vũ khí đạn dược vào lúc ban đêm thì buổi chiều tin tức truyền cả tỉnh A, ngày hôm sau, không chỉ có là phóng viên bốn phương tám hướng đều hội tụ lại đây, ngay cả đài truyển hình trung ương cũng phái ra một tổ đưa tin quy mô khổng lồ, tính toán trực tiếp ghi lại hiện trường.

Tin tức sở dĩ có tính náo động như thế, là bởi vì nó bao hàm đủ loại nhân tố, chính trị, lịch sử, quân sự, dân tộc, quốc gia, thù hận, quá khứ, hiện tại, tương lai...

Khai quật kho Vũ khí đạn dược, giống như là mở ra một cánh cửa lớn.

Chỉ thời gian một ngày, đã bị làm cho ồn ào huyên náo, các loại chuyên gia học giả, danh nhân công hội, phần tử tinh anh, sôi nổi nhảy ra, phát biểu các loại giải thích cùng ngôn luận.

Còn đối với truyền thông mà nói, đây càng giống như là một bữa tiệc lớn.

Một ngày sau, ngoài các nhà truyền thông trong nước càng lúc càng nhiều, các đại truyền thông quốc tế cũng sôi nổi đuổi tới, đẩy cộng đồng tin tức này tới một cái độ cao mới.

Nếu chỉ là một hố đất chôn mấy chục quả bom vứt đi, tự nhiên sẽ không thành làn sóng như vậy. Nhưng kho vũ khí đạn dược ở dưới Minh Viên này thật sự là rất khổng lồ , bằng gần nửa cái bãi bóng, làm cho mọi người trên toàn bộ thế giới đều bị hù sợ...

Công tác xử lý tiến hành đâu vào đấy, chính như Mạc Ngôn sở liệu, không chỉ có Minh Viên hoàn toàn không thể tiếp tục kinh doanh, ngay cả người dân mấy khu phố phụ cận cũng bị lâm thời di tản. Mà phụ trách Công tác thu dọn là quy tắc là quân nhân và bộ đội địa phương, đối mặt núi vũ khí đạn dược chồng chất như vậy, bọn hắn mới là chuyên gia chân chính. Ngay cả cảnh sát cũng chỉ có thể gõ trống cổ vũ, ở ngoài dây cảnh giới duy trì một chút trật tự.

Lấy ra được vũ khí đạn dược, hệ số an toàn cao trực tiếp bị xe quân dụng lôi đi, mức độ nguy hiểm cao là quy tắc trong tháo dỡ xử lý hiện trường.

Vì thế, thành phố Uyển Lăng thậm chí đặc biệt phái một đường xe chạy chuyên dụng ra ngoài thành, ngoài xe quân dụng, chiếc xe nào cũng không được thông hành.

Vì cố gắng đạt tới ổn thoả, Công tác xử lý tiến hành suốt mười ngày, mới khó khăn lắm tiến vào kết thục.

Đài Trung ương trực tiếp ghi hình quá trình xử lý tại hiện trường, ngay khi tất cả mọi người nghĩ sắp kết thúc, bảo tàng sau cửa sắt lại khiến cho mọi người có kinh ngạc mới !

Khi màn hình TV xuất hiện số vàng và đồ cổ giá trị lớn này, thì cơ hồ toàn bộ người xem đều bị số của cải kinh thiên làm cho lạnh người!

Những bức tranh cổ chẳng hạn cũng thôi, dù sao không phải là tất cả mọi người đều là người trong nghề, không thể chuẩn xác đánh giá được giá trị chân chính của chúng. Chân chính làm cho tim người ta tốc hành nhanh hơn chính là đống núi vàng nhỏ kia cùng với mấy thùng châu báu các loại, có thể làm hoa mắt người!

Chứng kiến những hình ảnh này đập vào, người thường cũng chỉ sợ hãi than một chút, sau đó lấy đó là đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu. Nhưng là đối Tưởng Thiên Hiếu mà nói, thiếu chút nữa khiến cho trái tim của hắn phát bệnh.

Mãi đến lúc này hắn mới biết, hóa ra phía dưới cái mông của mình ngồi không chỉ là một đống thuốc nổ lớn, mà lại có một bảo tàng thật lớn...

Bảo tàng này từng cách hắn gần trong gang tấc lúc này lại đã là xa cuối chân trời!

Khi cả thành phố Uyển Lăng đều bị chuyện này làm cho không an bình, người khởi xướng sự kiện, Vương Nhất, hai tên đầu trọc cùng Yagishita Sayoko, tất cả bị bí mật áp giải ra khỏi tỉnh A, hướng đi cụ thể của họ, ngay cả Mã cục trưởng đều không biết.

Mà Mạc Ngôn đối với chuyện này cũng không quan tâm, sau khi rời Minh viên, hắn liên hệ Tôn Minh Viễn, tỏ vẻ cảm tạ đối với số kim cương kia.

Đồng thời, hắn cũng hỏi một chút về chuyện tụ họp. Tính ra thời gian cách ngày giỗ Tôn Ngọc Anh cũng chỉ còn có hai tuần lễ...

Tôn Minh Viễn nói cho hắn biết, ngày giỗ đó, người nên đến một người cũng sẽ không thiếu, chuyện còn lại toàn bộ giao cho Mạc Ngôn .

Vì số kim cương đã giữ lại, Mạc Ngôn không thể không đánh cam đoan với Tôn Minh Viễn cứ việc giao trái tim đặt ở trong bụng rồi chờ xem cuộc vui là được.

Mấy ngày kế tiếp, Mạc Ngôn không lo chuyện khác, đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở thân kiếm hồn trên bổn mạng...

Khí cụ dùng không tốt cũng là toi công.

Sau khi trải qua cuộc mạo hiểm ở trong bình, khiến Mạc Ngôn mơ hồ cảm thấy được, chính mình trên đường tu hành Nhân Kiếp lần đầu tiên có thể đã đến.

Kiếp nạn của Tu sĩ chia làm Nhân Kiếp, thiên địa kiếp, tâm ma kiếp.

Kiếp vô hình, từ người mà ra, là Nhân Kiếp. Mượn thiên địa tai biến mà ra, là thiên địa kiếp. Lấy đủ loại cảm xúc trái ngược của bản tâm mà ra là tâm ma kiếp.

Thời đại Mạt pháp, tu sĩ không còn, Nhân Kiếp tiếp tục lớn, nếu không có vật dẫn cũng là uổng công.

Đối với Mạc Ngôn mà nói, uy hiếp Nhân Kiếp kỳ thật cũng không lớn nhưng cũng không thể khinh thường. Cái gọi là thái độ quyết định thành bại, cho dù đại lộ bình thường, cũng cần phòng ngừa chu đáo. Như thế, mới có thể tránh lật thuyền trong cống rãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.