Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 285: Chương 285: Lạt mềm buộc chặt




- Ngươi và ta cũng về thăm cô ấy?

Mạc Ngôn hỏi.

Hắc Miêu gật đầu lấy giọng nói:

- Có được không?

Mạc Ngôn nói:

- Không thành vấn đề, cô ấy vốn là người cô độc có ngươi trò chuyện cũng không tồi đâu.

Hắc Miêu hưng phấn nói:

- Bây giờ, chúng ta đi thôi.

Sau khi Hắc Miêu gặp Vân La, một linh một miêu đều rất vui vẻ.

Lúc đầu Vân La chỉ cảm thấy đơn giản là con mèo này rất đáng yêu, sau đó chính cha cô nói nó là một lão yêu tự nhiên cô lại thấy có cảm giác thân thiết. Đây gọi là ngưu tầm ngư mã tầm mã, một linh một miêu tuy không cùng đồng loại nhưng trong thế giới thống trị mà nói chúng hoàn toàn có thể cùng một loài. Bởi vậy một linh một miêu vừa mới gặp mặt dĩ nhiên là chúng cảm thấy thân thiết. Huống hồ Hắc miêu đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Vân La lớn lên từng ngày. Chẳng qua nó tự nghĩ duyên phúc mình mỏng lên không dám hiện thân mà thôi…

Hắc Miêu thì càng thấy vui mừng.

Nó nhìn thấy Vân La ngay cả hình ảnh hư ảo cũng không duy trì trong một thời gian dài, nó sắp trưởng thành ngưng tụ thành một thực thể tồn tại. Không còn nghi ngờ gì nữa nó đã xác định Mạc Ngôn chính là người đại duyên phúc trong truyền thuyết, như lời của tiểu thuyết gia số mệnh của người này chính là số mệnh được định đọat trước.

- Dựa vào cây đại thụ này hóng mát, ta phải nghĩ cách ở lại mới được…

Tuy Hắc Miêu kiêu ngạo nhưng tuyệt đối nó là người của chủ nghĩa thực dụng, ánh mắt nó chớp liên hồi nó đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể ở đại được tiểu viện này.

Nhưng nó cũng biết dục tốc bất đạt, nửa tiếng trước vừa mới từ chối người ta mà bây giờ lại muốn ở lại kẻ ngốc cũng đoán ra đây là chuyện khó làm.

- Có câu lạt mềm buộc chặt, muốn ở lại đầu tiên cũng không nên thái quá tiếp theo là phải ghi điểm với Tiểu Vân La…

Hắc miêu thầm hạ quyết tâm, sau khi nói chuyện với Tiểu Vân La rồi nói tạm biệt với Mạc Ngôn nó nhẹ nhàng lướt đi.

Nó cực kì tự nhiên không có nửa phần lưu luyến khiến cho Tiểu Vân La thấy phiền muộn về vị khách này…

- Chị Sơn Nhuyệt vì sao chị lại không muốn ở lại đây? Chẳng lẽ chị không thích em sao?

Vân La nhớn mày lên vẻ mặt buồn bã.

Mạc Ngôn cũng không bàng quan với cuộc nói chuyện của bọn họ khi nghe thấy vậy hắn không khỏi kinh ngạc nói:

- Con gọi cô ta là gì?

- Chị Sơn Nguyệt ạ.

Vân La nói:

- Cô ấy nói cho con biết, lúc cô ấy sinh ra mặt trăng đang lên đỉnh núi cho nên mới có cái tên này.

Sơn Nguyệt?

Cái tên này trái lại nghe cũng không tồi… Mạc Ngôn gật đầu nhìn Hắc miêu dời đi cười nói:

- Con gái, không cần lo lắng, cha cam đoan, nhiều nhất cũng chỉ một hai ngày nữa là cô ấy sẽ tìm đến chơi đùa với con.

Vân La nói:

- Cha, cha nói thật không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đương nhiên là thật chứ… Cô ấy ngay cả tên mình cũng nói cho con biết, thì chính là đã tính làm bạn với con sao lại không thích con được? hơn nữa cha vẫn chưa đãi ngộ từ con mới biết được tên của cô ấy.

Vân La vui mừng trở lại nói:

- Như vậy thì tốt quá!

Mạc Ngôn cười cười cũng giống như Vân La tìm được bạn chơi vậy.

Nếu đổi Hắc miêu là người khác đương nhiên là Mạc Ngôn sẽ đồng ý cho Vân La tiếp xúc nhưng hắn nhìn thấy được thực ra Hắc miêu này ngoài một chút kiêu ngạo ra thì tâm tư nó cũng đơn giản vô cùng. Hoàn toàn mới chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, có chút ngây thơ, còn hơi có âm mưu nữa.

Thực ra với sự không khéo của Mạc Ngôn sao hắn lại không nhìn ra Hắc miêu kia có tâm tư đi nhưng thực ra là muốn ở lại.

Chẳng qua, hắn cũng không biết thực sự mục đích của nó là gì hay chỉ đơn thuần là thích Tiểu Vân La hay là gải vờ cảm giác cô độc.

Đương nhiên là Hăc miêu cũng thích Vân La cũng xuất phát từ sự thật lòng nhưng thiên tính của họ nhà mèo không thể ở đâu trong một thời gian dài được.

Sau khi Hắc miêu dời đi cùng với chuyện của núi Hồ Lô và Vân La đạo cung, co bản là tố cáo một giai đoạn.

Hai ngày sau đó, Đỗ Khuyết, Thích Viễn Sơn và bọn Trương Trường Thanh đã bị phóng thích.

Đỗ Khuyết được thả hoàn toàn là nhờ vào Mạc Ngôn.

Còn sở dĩ Thích Viễn Sơn được thả nhanh như vậy theo sự phán đoán của Mạc Ngôn y và cục quốc thổ có thương lượng nào đó. Còn về phần Trương Trường Thanh hẳn là có quan hệ đến thân phận của y. Dù có nói thế nào thì y cũng đã từng buôn bán với A tỉnh, vô duyên vô cớ biến mất trong nhiều ngày đã thầm gây lên nhiều sóng gió. Nếu không phải là cục quốc thổ đã thông báo với Trương gia bố trí, tin rằng các tạp chí sẽ rất thích đưa tin về chuyện này. Ngoài ra Trương Trường Thanh cũng không phải là tu sĩ liên lụy đến chuyện này cũng bởi vì những nhân tố ngẫu nhiên. Cục quốc thổ thấy không cần phải tiêu tốn sức lực cho người này. Bởi vậy, sau khi y tỉnh đến ngày thứ 3 đã được đưa ra khỏi căn cứ.

Đỗ Khuyết, Trương Trường Thanh, Thích Viễn Sơn đều là những người đầu tiên được phóng thích.

Mạc Ngôn trước tiên phải biết được tin tức này.

Vì thế hắn đã gọi 2 cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho Đỗ Khuyết dặn dò ông ta nghỉ ngơi một chút sau khi tĩnh dưỡng lại tinh thần sẽ nói chuyện. người thứ 2 hắn gọi điện chính là cho Tô Cận đang xuất cảnh cần phải thông báo cho cô ấy biết Thích Viễn Sơn đã được thả.

Tô Cận tỏ vẻ cảm ơn đợi sau khi cô về Uyển Lăng sẽ cùng với Thích Viễn Sơn đến cảm ơn nhưng cô vừa mới nói đã bị Mạc ngôn khước từ…

- Thích lão đầu lần này xem như không ăn trộm được gà lại còn mất nắm gạo, không có được đan thư lại còn bị cục quốc thổ treo hào, coi như phát huy sức lực dư thừa đi…

Sau khi cúp điện thoại,, Mạc Ngôn không khỏi cười khổ.

Chỗ cục quốc thổ cũng không phải là mặc cho người khác tùy tiện ra vào. Hắn tin Thích Viễn Sơn được phóng thích nhanh như vậy nhất định là đã kí thỏa thuận bán mình.

- Tuy vào cửa công môn như biển nhưng có thân ở công mon tu hành thuyết pháp… Thích lão đầu ngươi cứ phát huy nhiệt lượng dư thừa đi vậy xem như là chuộc lại lỗi lầm trước kia.

Mạc Ngôn cũng không có cảm tình gì với Thích Viễn Sơn. Lúc này hắn khó tránh khỏi được cảm giác vui mừng khi người khác gặp tai họa.

- Xuất hiện đi, đừng có né ở nơi đó…

Sau khi Mạc Ngôn đút điện thoại vào túi hắn liền xoay người nhìn về phía phòng khách…

Vừa dứt lời Hắc miêu đã hiện lên trong tầm mắt của hắn.

- Rõ ràng là vừa rồi ngươi không mở ý thức bản ngã, hơn nữa ta cũng đã thu lại hơi thở mà sao ngươi vẫn biết ta ở ngoài cửa?

Hắc miêu nhiêng đầu nhìn với vẻ nghi hoặc.

Mạc Ngôn cười to nói:

- Đúng là con mèo ngốc… nhìn xuống chân của ngươi đi.

Hắc mêi vừa cúi đầu nhìn xuống đã thấy cơ thể mình bị ánh mặt trời chiếu bóng xuống đất, nó xấu hổ hận là không có cái lỗ nào để lao đầu xuống…

Cũng may là Vân La xuất hiện đúng lúc giải trừ cho sự xấu hổ của nó.

- Chị Sơn Nguyệt, quả nhiên là chị đến tìm em…

Vân La chạy ào tới tinh thần rất vui vẻ.

Hắc miêu trừng mắt nhìn nghiêm nghị nói:

- Vừa khéo chị đi qua đây nên tiện thể ghé thăm em một chút…

Nghe xong những câu này, Mạc Ngôn cười lắc đầu Hắc miêu này đúng là vẫn kiêu ngạo.

- Chị Sơn Nguyệt. chúng ta ra hậu viện chơi đi, lần trước cá trong hồ gặp được chị đều sợ đến mức lẩn hết xuông đáy. Em đã giáo huấn cho nó một trận, đảm bảo là lần náy sẽ không như vậy nữa đâu, hừ hừ đứa nào mà còn trốn xuống đáy nữa chúng ta sẽ ăn thịt ngay!

Vân La kéo Hắc miêu cạy ra hậu viện.

Hắc miêu bất đắc dĩ nói:

- Đừng vội, Vân La để chị nói chuyện với cha em mấy câu đã…

Mạc Ngôn cười nói:

- Không có chuyện thì không lên tam bảo, ngươi đến là vì chuyện của Trương Trường Thanh?

Hắc miêu gật đầu nói:

- Y đã ra rồi, ta đặc biệt đến thông báo cho ngươi một tiếng. nhưng nghe khẩu khí của ngươi hẳn là đã biết chuyện này…

Vừa rồi cô ta còn mới nói là đi qua mà giờ lại nói là đặc biệt đến cửa, lời nói trước sau đều mâu thuẫn. nhưng Mạc Ngôn đã sớm hiểu tính tình của cô ta kiêu ngạo hắn cũng lười vạch trần liền gật đầu níu:

- Tiếp theo ngươi định làm gì?

Hắc miêu nói:

- Còn có thể làm sao, đương nhiên là theo dõi y thôi…

Dừng lại một chút nó nói:

- Ta đã gieo ấn kí trên người y, ít nhất là trong vòng một năm y không thể phát hiện ra. Nhưng nhưng linh thức của ta không bằng ý thức bản ngã của ngươi. Ma niệm trong cơ thể y sẽ dần thức tỉnh hơn nữa sẽ phát hiện ra ấn kí. Cho nên ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện…

Mạc Ngôn nói:

- Ngươi là muốn ta dùng ý thức bản ngã thay thế ấn kí của ngươi?

Hắc miêu gật đầu nói:

- Có được không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Không thành vấn đề nhưng ta vẫn nói câu kia ngươi dùng cái gì để cảm tạ ta?

Cuối cùng cũng đợi những câu này của ngươi… Hắc miêu mở trừng hai mắt trong lòng thì đắc ý nhưng ngoài miệng thì lại nói:

- Tiếp cận Trương Trường Thanh chẳng khác nào trú trong liễ đạo kho báu, đây đối với ngươi cũng có lợi! ta thực sự không rõ tất cả mọi người đều là vì chuyện có lợi, ngươi vì cái gì mà không chịu bỏ ra một chút sức lực?

Mạc Ngôn cười nói:

- Nói như vậy, hình như ta có lòng tham không đáy thì phải?

Hắc miêu thở dài nói:

- Bây giờ ngươi mới biết sao?

Đây gọi là chín quá hóa nẫu, cô ta sợ Mạc Ngôn bỗng nhiên đồng ý không hoàn trả vì thế không đợi Mạc Ngôn mở miệng, cô ta đã nói:

- Thôi, thôi, cái gọi là giang sơn dễ đổi, đánh chết không chừa, gặp ngươi như vậy ta còn có thể yêu cầu những thứ gì xa vời đây? Nói đi, lần này là ngươi cần cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.