Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 316: Chương 316: Mạc Ngôn giả




Đương nhiên, như tình hình trước mắt mà thấy, đã không cần phải thi hành điều điên khùng cuối cùng trong tưởng tượng của hắn, bởi vì hắn đã đợi đem chìa khoá bấy lâu nay. Vì thế, hắn đã phải trả giá không nhỏ, dường như là trơ mắt đừng nhìn hội trưởng tận tâm dạy dỗ bấy lâu bị người của cục bảo vệ quốc thổ mời đi “ uống trà”….

Có điều tất cả đều là đáng giá, chỉ cần có thể vạch trần tổ tông còn lưu lại liên quan đến nghi đoán về trường sinh. Trừ sinh mệnh ra, tất cả mọi thứ đều có thể bỏ qua.

Nam tử trung niên ngồi tại tàn tháp ước chừng năm sáu phút, đợi tâm tình phấn khích hoàn toàn lắng đọng lại, thả người nhảy lên tầng thứ nhất toà tháp, sau đó đưa tay đáp trụ nơi nào đó gồ lên, đầu ngón chân chạm chút toà tháp, nhẹ nhàng nhảy lên bức tường của đỉnh bộ.

Đứng ở bức tường, hắn không nhịn được quay đầu nhìn lại vườn trường trong thoáng mắt, ánh mắt mang một tia nhớ nhung.

Hắn từ trước tới nay đều không cảm thấy sau khi tiến vào pháp trận, đợi chờ mình nhất định chính là đường bằng phẳng. Trên thực tế, theo hắn thấy, khả năng an toàn quay lại như này không vượt quá ba phần. Nhưng là con đường đấu tranh, lại gian nàng, muốn biết được Trường Sinh huyền bí, nhất định cần trả giá rất lớn, mà chuyện này đã bao gồm cả giá về mạng sống!

Ngoài ra, trong pháp trận cuối cùng ẩn giấu cái gì, vẫn là con số chưa biết. gọi là trường sinh, cuối cùng chỉ là đoán….

Trong bóng đêm, hắn từ từ thu lại ánh mắt. Hít vào một hơi thật sâu. Sau đó dứt khoát nhảy vào đáy tàn tháp!

Ngay sau đó, hắn đã trải qua cùng Mạc Ngôn, Hắc Miêu hủ tư cảnh ngộ.

Chỉ có điều so với Mạc Ngôn và Hắc Miêu, biểu hiện của hắn hiển nhiên là kém hơn nhiều.

Mạc Ngôn là kẻ tài cao gan lớn, căn bản chính là không gian cảnh tượng quỷ dị trước mắt. Mà Hắc Miêu lại kiến thức rộng lớn, biết nơi quỷ dị này, dời đi chính là lựa chọn tốt nhất, lại không hề vì vậy mà sợ hãi.

So sánh với Mạc Ngôn và Hắc Miêu, nam tử trung niên nhìn thấy một màn trước mắt, kinh hãi thiếu chút nữa đặt mông ngã xuống đất.

Hắn liền lùi mất bước, nếu không phải tàn tháp phía sau lưng, e rằng thực sự ngồi xuống đất mất rồi.

Trong kinh hãi, hắn vô thức đưa tay đưa tay sờ tàn tháp phía sau, chờ đợi cảm nhận được chỗ đầu ngón tay truyền đến kiên cố cùng thô cứng, thần sắc trong mắt hắn lại thêm hoảng sợ!

- Chẳng lẽ là ảo giác?

Hắn bỗng quay người, một quyền đánh phía tàn tháp, cố gắng đánh vỡ màn huyền hoặc trước mắt.

- Bịch!

Sau một tiếng vang, gạch đá sặc sỡ bị đánh rới tả tơi, mảnh vụn rơi xuống, lộ ra một lỗ thủng lớn nhỏ.

Nhìn thấy hiện tượng chân thực vô cùng lý lẽ, hắn thậm chí còn quên cả cảm giác đau đớn từ tay truyền đến, máu tươi chầm chậm tràn ra…

Nghiêm khắc mà nói, trước mắt và thế giới chân thực hoàn toàn cảnh sắc tương đồng. Kì thực không có gì doạ người. Hắn tốt xấu cũng là một tu sĩ, hơn nữa là tu sĩ trải qua sống chết. Ngoài ra, trước khi vào đây, hắn đã làm tốt chuẩn bị tâm lí. Theo lí mà nói, hắn không nên linh sợ như này. Nhưng chính như cái miêu tả trước, ngô trường trước mắt mặc dù so với trong thực tế giống nhau như đúc, nhìn lại có vẻ như không có bất kì nguy hiểm nào, nhưng thực tế, nơi này thiếu đi cái cơ bản chân thực của thế giới thực, cái hơi thở thường thấy nhất….hơi người!

Nơi này có hoa có cỏ, nhìn như sinh khí bừng bừng, nhưng thực tế đây là một loại sức sống không có luật động. Thực sự làm người kinh hãi.

Về điểm này, có thể theo một lí luận về người máy bộ mặt biểu cảm. Có người trong thực nghiệm phát hiện ra, bộ măt của người máy biểu hiện càng thực, càng sinh động, càng tiếp cận với nhân loại, đem đến cho người ta cảm giác quỷ dị càng lớn. Lúc bộ mặt của người máy biểu hiện với của con người tương độ đạt tới 99%, quỷ dị liền biến thành kinh hãi, khiến người lông tóc dựng đứng.

- Đây rốt cục là nơi quỷ quái nào? Tại sao lại lớn một hình một dạng?

Nam tử trung niên bàn tay chảy máu, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn cảnh sắc “quen thuộc” trước mắt.

Lúc này, trong mắt hắn vẫn mang một tia hồi hộp, nhưng không có tư tưởng lùi bước nữa.

Hồi hộp chỉ là một loại biểu hiện thể chất phản ứng, không có mang ý rút lui, hắn không dễ dàng gì đến đây, trước khi có thể hoàn toàn vạch trần câu đố, sao có thể dễ dàng bỏ đi?

Hơn nữa với tu sĩ mà nói, cảnh thức này thực tế chính là tâm huyết dâng trào, dự đoán một nguy cơ nào đó sắp đến, lại hoặc là ở phía trước đợi mình…..

Thân là tu sĩ, nam tử trung niên rất rõ điểm này.

Nhìn thấy trước mắt cảnh sắc quen thuộc, hắn biết chính mình hơn hết vẫn là cất bước tói trước, nếu không, phải nuối tiếc cả đời.

- Đã đến rồi, thì hãy chấp nhận….

Hắn hít vào một hơi thật sau, bắt đầu chọn phương hướng phía trước tiến đến.

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một trận âm thanh thê lương rống lên, thanh âm khàn khàn, lại không phải tiếng người, càng không phải tiếng dã thú, rõ ràng vô cùng quỷ dị.

Nam tử trung niên ánh mắt sáng lên, nhất thời nhớ tới mình mang theo cái chìa khoá lúc trước.

Vì thế ngay sau đó, hắn không do dự hướng về phía thanh âm vang lên bước vào!

Đem thời gian lúc trước khuấy trộn lên mấy phút.

Người thứ hai sau khi tiến vào pháp trận gặp một lần nguy hiểm nho nhỏ, cuối cùng tìm được Mạc Ngôn.

- Nơi này thật cổ quái, không biết là huyễn trận hay là sát trận, tôi một chút cũng không nhìn ra.

Sau khi Hắc Miêu gặp được Mạc Ngôn, có vẻ hết sức vui mừng, sôi nổi nhảy nhót theo hướng hắn.

Chỉ có điều Mạc Ngôn như là không có ý đứng đó đợi nàng, mang theo ý cười theo hướng con đường đi tới.

Bước đi của hắn không nhanh không chậm, một mực cùng Hắc Miêu duy trì khoảng cách hơn mười thước.

- Anh đi nhanh như vậy làm gì?

Hắc Miêu rất không hài lòng nói:

- Chậm chút, chậm chút. Nơi này rất quỷ quái, không nên đi nhanh quá.

Mạc Ngôn nghe vậy, quay người cười chỉ chỉ hướng lễ đường, sau đó tiếp tục đi tới trước.

Hắc Miêu nói:

- Lễ đường bên đó có cái gì? Ây, anh nói chuyện đi…nhanh nói chuyện với tôi nào. Sau khi vào đây anh gặp phải những chuyện gì?

Mạc Ngôn vẫn không nói lời nào.

Hắc Miêu căm giận nói:

- Anh sao lại như vậy? Muốn nói chuyện với tôi thì nói, không muốn nói liền làm bộ câm… anh biết không, tôi chán ngươi nhất chính là điểm này.

Hắc Miêu bên oán hận, bên bước nhanh hớn, đuổi theo Mạc Ngôn.

Có điều theo nàng bước nhanh hơn, bước đi của Mạc Ngôn cũng bắt đầu nhanh hơn, duy trì khoảng cách với nàng mười thước.

Lần này Hắc Miêu không còn oán giận nữa mà là mải miết chạy theo.

Từ bên kia đầy đất cột cây rừng tới lễ đường trường học ước chừng cách hơn ba trăm mét.

Một người một mèo rất nhanh đã đến trước lễ đường.

Toà lễ đường này là dựa vào địa thế mà xây dựng, toạ lạc tại một sườn núi bao nhỏ nhỏ, bậc thang trước lễ đường không nhiều không ít, vừa đúng tám mươi bậc.

Toàn bộ bậc đá này đều là do tảng đá luỹ mà thành, rất nặng, lại thêm hai bên lan can đá thực chất khoảng chừng có hơn một trăm mét vuông...

Trên lan can, còn có một vài tượng đá, đều là một vài hình dáng thú vật trong sử sách ghi lại.

Mạc Ngôn đến trước bậc đá, không do dự bước lên.

Lúc này, phía sau hắn Hắc Miêu đột nhiên “ ối” một tiếng....

Mạc Ngôn chậm rãi quy người, nghi hoặc nhìn hướng Hắc Miêu...

Hắc Miêu trong mắt mang vẻ kinh hãi, nhìn bên phải một cái, nói:

- Anh có nhìn thấy không, bên đó hình như có người, thân ảnh còn có vẻ rất quen thuộc....

Nói cong, nàng quay người muốn đi, trong miệng nói:

- Anh ở đây đợi tôi một lát, tôi đi xem tới cùng.

Mạc Ngôn nghe vậy, không khỏi khẽ nhíu mày.

Hắc Miêu lúc này bỗng quay người lại, nói:

- Hay là chúng ta cùng đi xem? Tôi gan nhỏ, anh đi theo sau tôi giúp tôi áp trận!

Mạc Ngôn hơi hơi trầm ngâm, liền gật đầu.

Hắc Miêu cao hứng nói:

- Có người theo sau tôi yên tâm rồi... nơi này thật cổ quái, nhất định phải tiếp tục thận trọng.

Nói xong, nàng nhẹ tay nhẹ chân hướng phía trước đi tới, hay vì sợ kinh động đến bóng người lúc nãy, tốc độ của nàng không hề nhanh.

Trong mắt Mạc Ngôn hiện lên một tia khác thường quang mang, sau khi theo sau vài bước, liền dột ngột gia tăng bước chân, đúng là lăng không bay lên, hướng Hắc Miêu hung tợn bổ lên...

Cùng lúc đó, tám mươi bậc lia cũng lặng yên không tung tích theo mặt đất biến mất, trong không trung biến hoá thành tám mươi cái cột đá to thạch mâu, phía sau Mạc Ngôn hình thành một toà khí lạnh thấu xương thạch mâu trận!

Mạc Ngôn nhanh như chớp bổ lên Hắc Miêu. Trên mặt mỉm cười, trong mắt ánh mắt cũng lãnh đạm tới cực điểm, hồn không giống con người.

Hắn tìm ra tay phải, cùng lặng yên không một tiếng động huyễn hoá trôi thành kim khí sáng rực, trên cao nhìn xuống Hắc Miêu hung tợn đâm sau Hắc Miêu...

Nhưng vào lúc này, Hắc Miêu đột nhiên quay đầu, miệng nhỏ vừa há ra, phun ra một sự vật quang hoa dày đặc!

Sự việc này nhìn như vừa hay, tròn căng có vẻ rất đáng yêu, nhưng bên trong quang hoa dày kia lại chứa uy lực đáng sợ!

Mạc Ngôn bất ngờ không kịp phòng ngự, bị vật tròn căng kia trước mặt bắn trúng ấn đường, nhất thời phát ra một âm thanh như không phải tiếng người thê lương thảm kêu!

Hắc Miêu vừa đưa tay ra, lập tức xoay người đêm vật căng tròn kia gọi trở về, nuốt vào trong bụng, sau đó cười nhạo:

- Ngu ngốc giống nhau, giả mạo cái gì không tốt, nếu đã giả mạo cái tên bụng một bồ xâu xa ngươi tưởng bà cô này là ngốc chắc?

Lúc này, bị đánh trúng ấn đường Mạc Ngôn não bộ đã vỡ ra, hoá thành một đám thịt vụn đem sì.

Đám thịt vụn này không có máu tươi, không có óc, nhìn thấy so với máu tươi và óc càng thêm ghê tởm....

Mạc Ngôn này thật sự là Mạc Ngôn giả, từ thời khắc gặp người này, Hắc Miêu đã biết điểm này.

Thân là tu sĩ, Hắc Miêu với hơi thở của Mạc Ngôn quá quen thuộc. Trong mắt nàng, Mạc Ngôn tuy rằng có chút đáng ghét, nhưng hơi thở lại rất dễ ngửi. Không chỉ thuần khiết, lại làm người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Hắc Miêu muốn đi cùng với Mạc Ngôn, ở cùng với Mạc Ngôn một thời gian dài rồi, nàng thậm chí cảm thấy linh thức chính mình cơ hồ có dấu hiệu tăng thêm....

Mà trước mắt Mạc Ngôn giả này, chỉ là có chút hữu hình, không chỉ có Hắc Miêu thích loại hơi thở này, lại càng toát ra một mùi vị làm người khác ghê tởm. Hai người so sánh mãnh liệt, Hắc Miêu thế nào thật giả không phân chứ? Lại hơn nữa Mạc Ngôn là người hà đẳng linh động, bất luận là lời nói hay cử động, đều là một vị khó có thể nói hết, thậm chí là ý nhị, lại có thể nào để Mạc Ngôn giả mạo này giả dạng lừa được?

- Ngu ngốc, không biết ngươi là gì, chịu chết đi!

Cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi, Hắc Miêu sau khi một chiêu đánh, nói lên hai giây sau, lại phun ra vật căng tròn kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.