- Cành cây cùng ý thức bản ngã tiếp xúc, trong nháy mắt, liền có một đoạn ý thức vụn vặt truyền vào trong óc Mạc Ngôn.
- Trốn... Chạy mau, trận bắc, ... Sinh môn... Bên cạnh ao liễu...
Dòng tin tức rất là hỗn độn, dồn dập, hơn nữa cường độ cũng rất suy yếu, giống như một người bệnh nặng đang nỉ non.
Tuy rằng hỗn độn, nhưng Mạc Ngôn cũng đã hiểu ý tứ ở trong đó.
Đoạn này tin tức có ý đó là: nhanh chóng trốn hướng phương Bắc, chỗ cây liễu bên hồ nước, đó là sinh môn của pháp trận!
- Trận bắc sinh môn, bên cạnh ao liễu... Hóa ra sinh môn pháp trận là ở hướng bắc ...
Mạc Ngôn khẽ gật đầu, lập tức lựa chọn tin tưởng, bởi vì loại giao lưu ý thức này là rất khó làm giả. Khi mọi người dùng lời của mình thuật lại chuyện gì, thường thường có sự thực và ngụy tạo, hay là thiệt giả pha trộn, thiện ác bất phân, rất khó lập tức nhận ra. Nhưng loại giao lưu ý thức này, lại không thể có bất cứ cái gì giả dối và mượn cớ che đậy, trừ phi cảnh giới hai bên giao lưu một ở đất bằng một ở trên trời.
Thu được tin tức, Mạc Ngôn cũng có thể cảm nhận được thiện ý trong đó, đơn thuần mà chất phác, hơi ngây thơ, cái gọi là tấm lòng son, chính là như thế .
Loại ý niệm này tinh thuần mà chất phác làm cho Mạcậu Ngôn có cảm giác quen thuộc nào đó.
Sau một hồi cân nhắc, hắn liền tỉnh ngộ lại, ý niệm này cùng sự ngây thơ của bản mạng hồn kiếm mới sinh ra ý thức, rất có tương đồng, khó trách sẽ có loại cảm giác quen thuộc...
- Trốn... Chạy mau...
Cổ hòe nói vọng vào ý thức bản ngã của Mạc Ngôn, duy trì liên tục rải vào tin tức, nhưng cường độ cũng lại càng ngày càng yếu.
Mạc Ngôn hiểu rõ trong lòng, đối phương tuy rằng đã gần như sinh ra linh thức nhưng có lẽ là bản thể gầy yếu, hay hoặc là mới sinh không lâu, cảnh giới nhiều nhất cũng chỉ so cao hơn một bậc với bản mạng hồn kiếm ...
- Ngươi không cần lo lắng, nếu ta có thể đi đến trước mặt ngươi, tự nhiên có khả năng ứng đối với nguy hiểm của ngươi ...
Mãi đến lúc này Mạc Ngôn vẫn truyền lại tin tức với cổ hòe trong chân không như trước, vẫn là ẩn sâu trong lưỡng giới thạch. Nhưng điều này cũng không trọng yếu, thời gian với hắn mà nói có thể nói là còn nhiều.
Cảm nhận được hắn truyền lại ý niệm mãnh liệt, cành cổ hòe đột nhiên buông xuống, không còn khẽ run giống vừa rồi.
Mạc Ngôn thấy thế, tiếp tục sử dụng ý thức hỏi:
- Nếu ta không có đoán sai, nơi này hẳn chính là mắt trận của lưỡng giới thập lực trận nhỉ?
Đối phương không trả lời nhưng run rẩy cành, làm như đang gật đầu với Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn lại hỏi:
- Như vậy ngươi là ai hả? Là cây Cổ Hòe trước mắt ta đây, hay là miếng lưỡng giới thạch trong truyền thuyết kia?
- Ta. . . Ta cũng không phải rất hiểu ...
- …
Thoáng trầm mặc, sau đó đối phương hồi đáp mang theo nghi hoặc. Đại khái là bởi vì cành lá buông xuống dưới, nó truyền lại lưu loát hơn rất nhiều so với vừa rồi.
- Nhưng ... nơi ta sinh ra là một không gian rất nhỏ … rất nhỏ, nhưng mênh mông . Nơi này thực yên ổn, ta không ra được chỗ này, chỉ có thể bị động tiếp thu tin tức đến từ ngoại giới. Mà khi ta tiếp thu được những tin tức đó, ta nghĩ... Ta hẳn là chính là lưỡng giới thạch theo như lời ngươi nói. Nhưng ta thật sự không thể xác được ...
Đối phương truyền lại tin tức càng ngày càng rõ ràng, mà còn lưu loát, tựa như một người lâu không có người nói chuyện cùng, khi gặp được một người có thể giao lưu, mồm mép sẽ trở nên càng ngày càng nhạy bén.
Mạc Ngôn gật gật đầu, trong lòng đã xác định thứ mới sinh linh thức này chính là lưỡng giới thạch.
Loại linh vật này sinh ra linh thức cùng nhân loại bất đồng, mới sinh ra, bởi vì chưa được đồng loại hay trưởng bối dạy dỗ, thường thường đều sẽ không rõ ràng lắm chính mình là ai. Trước mắt linh thức này chính là như thế, nó tuy rằng có thể từ ngoại giới thu được một ít tin tức, biết nơi này là một tòa pháp trận, không gian chính mình náu thân tên là lưỡng giới thạch, thậm chí biết một vài đầu mối then chốt trong pháp trận, nhưng đây chính là một loại tin tức bị động tiếp thu, còn chưa hóa thành nhận thức xác thực. Nó không biết mình vì sao mà đến, cũng không biết tương lai mình ở nơi nào...
- Ngươi được tin tức đều là đến từ bên ngoài sao?
Mạc Ngôn hỏi.
- Có những thứ là bẩm sinh đã biết, tỷ như sinh tử chỗ pháp trận này, nó là đầu mối then chốt ...
Lưỡng giới thạch đáp:
- Nhưng đại đa số tin tức đều là những u hồn phiêu đãng đến từ ngoại giới, trước khi chúng trở thành u hồn, đều giống ngươi …
Nó nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, nhưng theo thời gian trôi qua, Mạc Ngôn có thể cảm giác được, nó tựa hồ đã mệt chết đi được.
Mạc Ngôn đang muốn hỏi thêm một vấn đề, lưỡng giới thạch lại bỗng nhiên nói:
- Ta đã mệt, chỉ sợ sắp lâm vào giấc ngủ say , nếu ngươi có thể rời đi khỏi nơi này, có thể đồng thời mang ta rời đi được không ?
Ở cách xa cổ hòe, Hắc miêu ghé vào tảng đá, chán đến chết chơi với cái đuôi của chính mình.
Đại 'Cao nhân' Thập Tam, lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở phía sau Hắc miêu, hai vành mắt hắc đậm quét chung quanh, giống như một hộ vệ kiêm chân chó.
Đây gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, sau khi đã trải qua trò khôi hài vừa rồi, hắn đã rõ ràng nhận thức được, tử vong kỳ thật là không thể nghịch chuyển . Lúc này chính mình chính là một đoạn tàn hồn, cùng cao nhân Thập Tam khi còn sống uy phong lẫm liệt cũng không có quan hệ nhiều lắm. Liên hệ duy nhất giữa hai người chính là ký ức chính mình kế thừa sự sinh động của người Tần, không sợ sinh tử. Ngoài ra, không còn liên quan...
Khi còn sống, Thập Tam vĩnh viễn sẽ không khúm núm nịnh bợ người khác.
Sau khi chết Thập Tam vì không muốn tiếp tục ở chỗ ngồi này giam trong lồng chim trầm luân, giả chết cùng nịnh bợ, cũng đã thành phản xạ có điều kiện đến từ chính bản năng nào đó.
Cho nên, hắn là hắn, ta là ta... Thập Tam giương giương mắt hổ bảo hộ phía sau Hắc miêu, nhưng trong lòng có vô tận thổn thức.
- Này, bộ xương, nói nghe một chút những chuyện về ngươi khi còn sống đi ...
Xa xa cổ hòe bên kia vẫn luôn không thấy động tĩnh, Hắc Miêu nhàm chán quá, rốt cục thì nhớ tới Thập Tam phía sau.
Thập Tam nghe vậy, cung kính nói:
- Đại nhân, ngài muốn nghe những thứ gì?
Hắc miêu nói:
- Đánh đánh giết giết thì không cần nói , nói về phong thổ thời đại của ngươi kia đi...
Thập Tam hơi hơi xoay người, tỏ vẻ cung kính, trầm ngâm một lát, đang chuẩn bị nói lên khi chính mình xuất thân, đã thấy hắc miêu bỗng nhiên trừng mắt to, mãnh liệt đứng lên từ chỗ tảng đá ...
Thập Tam có thể 'Sống' ở tình huống ngủ say và tỉnh tỉnh mê mê đến hiện tại, chính là dựa vào bản năng cảnh giác ẩn sâu nào đó đối với nguy cơ.
Hắc miêu mới vừa rồi có động tĩnh, hắn cũng đã nhận ra một tia nguy cơ và ác ý đến từ phía sau.
Hắn bỗng nhiên xoay người, nắm chặt yêu đao trong tay, một bộ mặt trung thành và tận tâm, thề sống chết hộ chủ.
Nhưng trên thực tế, trong tim của hắn chính là nếu kịch liệt giao phong, nếu người tới thế mạnh, ta thấy không ổn sẽ không xoay người bỏ chạy, mà là ôm chặt đùi tiền bối, cùng đối phương cảm khái?
Trong lòng hắn đang kịch liệt suy nghĩ, Hắc miêu lại không kiên nhẫn nói:
- Tránh ra, không cần cản tầm mắt ta.
Thập Tam biết nghe lời phải, lập tức quay người lại, chạy tới phía sau hắc miêu, tiếp tục giơ đao làm vẻ trung thành và tận tâm. Đồng thời trong lòng mừng thầm, có hắc miêu chắn ở phía trước, hắn cho dù thế nào cũng có thể chuyển vây thành đường sống. Đánh rắn giập đầu, biểu hiện mình anh dũng không sợ gì hộ chủ rồi, nếu lui đi bỏ trốn mất dạng, cũng vì tương lai...
Trong lòng Thập Tam có tiểu tâm tư không đề cập tới, nói đến hắc miêu lúc này, nàng xem xa xa một người chậm rãi đi tới, trong lòng cũng có nhiều nghi hoặc.
Xa xa đi tới là một người đàn ông, tuổi ước chừng năm mươi trở lên, khí chất nho nhã, rất giống là một giáo sư trong trường.
Đây là người thứ nhất hắc miêu gặp được ngoài Mạc Ngôn là con người chân chính về ý nghĩa ...
- Kỳ quái, nơi này lại có con người à?
Hắc miêu hơi hơi híp mắt, cảnh giác nhìn người đàn ông càng ngày càng gần.
Nàng có thể cảm giác được, người này không phải bị pháp trận làm cho phát sinh ảo giác, mà là một người sinh động, chân thật tồn tại. Ngoài ra, người này quần áo cũng không phải cổ trang, mà là một bộ đồ mặc nhà, giày đế mềm để vận động, kẹp khắc trước ngực thậm chí còn có một cái mác thời trang nổi tiếng.
- Có chút thú vị ...
Hắc miêu đánh giá người tới, trong miệng nhẹ giọng nói thầm .
Nàng có thể nhìn ra được, người đàn ông trước mắt này thực lực cũng không mạnh, thậm chí cửa quan Tiên Thiên đều chưa đạp phá được. Nhưng chính là bởi vì như thế, mới có vẻ quỷ dị hơn.