Lộ Lương trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cậu dùng từ như vậy tôi không đồng ý, nhưng tôi nghĩ cần có con đường này.
Hai người nói chuyện đều không rõ ràng nhưng trong lòng họ thì rõ như lòng bàn tay.
Cái gọi là con đường nói toạc ra chính là một loại hợp tác.
Thời gian này, Mạc Ngôn cẩn thận xem xét phát hiện vụ án Triệu Việt buôn thuốc phiện, những gì chính mình trải qua dường như không thoát khỏi ánh mắt người khác. Đây gọi là cẩn thận mấy cũng có sai sót, trải qua chuyện này sẽ có cái nhìn kĩ lưỡng hơn. Lộ Lương và Trương Chính chính là ví dụ tốt nhất để chứng minh. Vì thế Mạc Ngôn bắt đầu suy nghĩ nếu đã bị chú ý thì cứ cố che đi không bằng thoải mái đứng ra, đem hoài nghi và sợ hãi biến thành trợ lực của mình.
Những cái trước khác không đề cập đến. Chuyện giết người ở đảo hoang và Tống Thanh Viễn khó tránh khỏi bại lộ. Lúc này cần một cách thoát ly khỏi hệ thống pháp luật để hợp lý tội cho mình.
Mạc Ngôn thấy như vậy, Cục quốc thổ đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Còn với cục quốc thổ mà nói, hợp tác với Mạc Ngôn đồng nghĩa với là chuyện tốt. Đừng quên một trong những mục đích Trương Chính và Lộ Lương đến Uyển Lăng đó là thu phục Mạc Ngôn. Đương nhiên là với tình hình trước mắt thì nhiệm vụ này không chỉ không thể hoàn thành mà còn có một chút khờ dại và ngây thơ. Có một sô việc chỉ có thể thông không thể chắc. Có những người chỉ có thể hợp tác không thể thu phục. Từ góc độ này mà nói, nếu có thể cùng Mạc Ngôn xây dựng một con đường thông suốt thì cũng chẳng khác nào gián tiếp bước đầu hoàn thành nhiệm vụ.
Thậm chí Lộ Lương không xin chỉ thị của Trương Chính mà đồng ý ngay với đề nghị của Mạc Ngôn. Bởi vì anh ta biết chỉ cần mình chần chừ thì tên kia sẽ cúp máy ngay lập tức. Ngoài ra anh ta cũng tin rằng Trương cục trưởng sau khi nghe được tin này cũng chỉ gật đầu mà không lắc.
- Bây giờ anh nói vào việc chính đi.
Lộ Lương nói:
- Nói đi, Hồ Húc Đông trêu chọc cậu ở chỗ nào?
Mạc Ngôn nói:
- Nói cho tôi trước, hiểu biết của các anh về y rồi tôi sẽ nói nguyên nhân.
Mạc Ngôn vừa nói vừa khởi động xe đi vào Minh Viên.
Hình như Lộ Lương ở bên kia đang tìm tư liệu nói:
- Hồ Húc Đông là người bình thường, ít nhất trong trí nhớ của tôi cũng không nhớ là Hồ gia có người nào không bình thường không?
Lộ Lương biết rõ Mạc Ngôn đã tìm minh giải thích thì khẳng định chuyện cũng không đơn giản.
1’ đồng hồ sau anh ta mới nói:
- Đọc tư liệu thì không có gì đáng chú ý cả.
Mạc Ngôn nói:
- Tôi phải nói một câu, công tác của các anh triển khai vô cùng không ổn tí nào.
Lộ Lương liếc mắt nói:
- Có phải cậu phát hiện ra cái gì bất thường không?
Mạc Ngôn vừa đi vừa nói chuyện của Khúc Thanh.
Lộ Lương nghe xong cau mày nói:
- Mạc Ngôn, chuyện này cậu có thể khẳng định sao?
Mạc Ngôn nói:
- Trứng cổ này là chính tay tôi lấy ra, anh có thể nói là tôi không khẳng định ư?
Lộ Lương nói:
- Vậy thì cậu định là thế nào?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tạm thời thì vẫn không xác định nhưng tôi là người thích ăn miếng trả miếng, đối với Hồ Húc Đông kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không đẹp.
Lộn Lương nói:
- Vậy cậu cần những thứ gì?
Đối với Lộ Lương có một số việc một khi đã khẳng định thì nhất định phải xử lý. Còn vụ án có liên quan đến bối cảnh và thân phận thì đương nhiên có người ra mặt đi lo.
Mạc Ngôn nói:
- Tôi chỉ gọi điện thông báo với anh một tiếng thôi, còn anh phải làm những gì đấy là chuyện của anh tự mình đi lo liệu đi.
Nói xong hắn lập tức cúp máy sau đó vội chạy qua bảo vệ hỏi:
- Anh bạn, chạy nhanh như vậy có phải phía trước xảy ra chuyện gì không?
Trước khi cúp điện thoại hắn thấy có mấy người bảo vệ vội vàng qua Minh Viên.
Người bảo vệ thở gấp nói:
- Có người làm loạn, mười mấy anh em chúng tôi phải vội vàng đến giúp.
Mạc Ngôn nói:
- Là ai mà vậy?
Người bảo vệ cười khổ nói:
- Tôi cũng không những người này, nào dám động thủ nhưng người ta lại không kiêng dè, nghe nói đã có hai anh em bị ói ra máu, xe cấp cứu đang vào.
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày nói:
- Không báo cảnh sát sao?
Lúc này ông chủ Tưởng đang đau đầu không thôi.
Sau khi nhận được điện thoại của Mạc Ngôn, hắn cũng không được nghĩ nhiều, lập tức liền cho trợ thủ của mình đi qua xem đến tột cùng có chuyện gì. Gặp loại chuyện này, luận công hay tư, hắn đều được xử lý. Về công, hắn là ông chủ của Minh Viên kiêm cổ đông lớn nhất, bảo đảm an toàn cho mỗi một người khách nơi này là trách nhiệm hắn không thể chối từ. Về tư, khách đến nơi đây vị tất đều là phú hào quyền quý, nhưng đều cũng có mối quan hệ của chính mình trong vòng, bất kỳ một người nào nhìn như không đáng vào mắt phía sau có lẽ đều đứng một cây đại thụ. Thân là ông chủ của Minh Viên, hắn cũng không muốn làm cho mình bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà bị vây động...
Suy nghĩ đến đối phương là người của Hồ gia, Tưởng Thiên Hiếu rất sáng suốt không để cho bảo vệ trị an ra mặt, mà cho phụ tá của mình tự mình đi xem xét.
Hắn nghĩ, đối phương hơn phân nửa là bởi vì hưng phấn quá độ, mà đùa quá một cái, chỉ cần nhắc nhở thích hợp một chút là được.
Hắn thậm chí đã nghĩ, nếu người bằng hữu của Mạc Ngôn vì vậy mà bị thương tổn thân thể cùng trên tinh thần, chỉ cần chính mình thay thế Hồ gia cho tiền bồi thường thích hợp. Như vậy, cho dù thé nào, trong chuyện này, có thể nói tất cả đều vui vẻ. Còn về ân oán theo lời Mạc Ngôn, chính mình coi như là không nghe thấy, vả lại cứ cho chính bọn họ đi xử lý.
Thân làm một người làm ăn, Tưởng Thiên Hiếu xử lý như vậy, phải nói là rất khéo. Minh Viên tuy lớn, hơn nữa xa hoa, nhưng nói chung không có gì khác quán trà khách sạn... Đúng là luôn phải mở miệng cười. Không có lý gì vì một việc nhỏ mà đắc tội khách.
Nhưng hắn không nghĩ tới, trợ lý đã đi hơn mười phút. Liền băng bó một ngón tay ôm mặt, chật vật không chịu nổi chạy trở về. Tên thủ hạ đáng thương này thậm chí cũng chưa tiến vào cửa, đã người của Hồ Húc Đông cho một cái tát thêm.
Có câu là đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, Tưởng Thiên Hiếu thân là bọn rắn độc, cho dù tu dưỡng tính nết, lúc này cũng không chịu nổi mà nổi giận.
Người của chính mình ở trên địa bàn của mình bị người ngoài chăn đánh, ngươi còn cho ông chủ như hắn chút thể diện nào không?
Vì thế hắn không nói hai lời, lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ qua xử lý.
Nhưng mãi đến lúc này. Hắn vẫn chưa tự mình ra mặt.
Để tránh cho sự tình càng làm càng lớn, thế cho nên dù muốn ra tay, hắn cũng cố ý không ra mặt, chính là lưu lại cơ hội thương lượng lẫn nhau.
Nhưng, Hồ Húc Đông lại hung hăng càn quấy như trước, không chỉ có cho người đánh người bảo vệ của Tưởng Thiên Hiếu bị cảnh đầu rơi máu chảy, thậm chí còn phát ngôn bừa bãi yêu cầu ông chủ Tưởng lập tức tự mình đi đến xin lỗi ...
Sự tình càng làm càng lớn, lửa giận của Tưởng Thiên Hiếu rốt cục không thể ngăn chặn .
Nhưng vì an toàn suy nghĩ, hắn thực vô lại lựa chọn báo công an, tính toán cho cảnh sát đi xử lý chuyện này trước...
Không có biện pháp, Hồ Húc Đông mang đến mấy người đều là trai tráng, Minh Viên đã phái đi mười mấy bảo vệ lại bị hai ba người của đối phương làm cho khắp nơi bò loạn. Điểm chết người chính là, đối phương xuống tay vô cùng ác độc, hai bảo vệ của Minh Viên thậm chí bị đánh đến nỗi hộc máu đương trường. Tưởng Thiên Hiếu là ông chủ, tự nhiên không chịu đi cho người ta coi mình là bao cát đánh, vì thế liền lựa chọn báo cảnh sát.
Nhưng mà khiến hắn thật không ngờ chính là, thậm chí ngay cả cảnh sát Hồ Húc Đông cũng dám đánh!
Nhưng lúc này đây, cảnh sát bị đánh mang đến một tin tức, những vị khách bên cạnh Hồ Húc Đông nhìn như rất bình thường, lại là công tử nhà thường ủy A tỉnh. Hắn tự mình ra mặt làm chứng với cảnh sát, là bảo vệ minh viên vô cớ gây rối trước. Hồ tiên sinh bất đắc dĩ, mới lựa chọn tự phòng vệ...
Người cảnh sát bị đánh cùng Tưởng Thiên Hiếu đều hiểu được, vị công tử này mặc dù là trợn mắt bịa đặt, nhưng coi như là cho cảnh sát và Tưởng Thiên Hiếu một cái bậc thang, xem ngươi có đi xuống dưới hay không.
Cảnh sát đến Minh Viên làm nhiệm vụ chính là cảnh sát cấp nhỏ, bị công tử nhà thường ủy đánh, ngoài tự nhận không hay ho, tựa hồ cũng không còn đường khác có thể đi.
Nhưng Tưởng Thiên Hiếu lại bất đồng, thân là một ông chủ ở Uyển Lăng, hắn có thể nào nhịn được 'Cái tát' của tiểu bối Hồ gia!
Nhưng làm cho người ta kinh ngạc là, bên cạnh Hồ Húc Đông có một công tử nhà thường ủy, cánh tay Tưởng Thiên Hiếu tiếp tục to, cũng với không quá đùi người ta. Kết quả là, hắn trốn ở trong phòng làm việc của mình, vò đầu bứt tai, trong lúc nhất thời đúng là không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhịn xuống cơn tức này, ba chữ Tưởng Thiên Hiếu kia, ngày mai có thể vứt ra đường cái được rồi.
Không đành lòng? Chẳng lẽ muốn chính mình vì chút chuyện nhỏ, đi cố chấp đối kháng công tử nhà lãnh đạo thường ư?
Thật sự là tai bay vạ gió ...
- Ông chủ, bảo vệ đang bị đuổi quá, bây giờ nên làm gì?
Lúc này, trợ lý mới vừa rồi bị một cái tát tiến vào hội báo.
Tưởng Thiên Hiếu liếc mắt, tức giận nói :
- Đầu óc ngươi bị nước vào sao? Cảnh sát ra mặt cũng không được, đám bảo vệ này có thể dùng được không? Cho bọn họ nhanh chóng trở lại cương vị, càng nhiều người, xấu mặt lại càng lớn...
Trợ lý nói :
- Ông chủ, oan có đầu, nợ có chủ, ngài cũng nênthay người khác ra mặt... Tôi cảm thấy được, chuyện này còn cần chính người bị hại ra mặt.
Tưởng Thiên Hiếu mặt không chút thay đổi nói :
- Ngươi trốn ở chỗ này cho ta. Thật sự nghĩ ta sợ tên tiểu bối Hồ gia kia à? Ta đây chẳng phải đang phải chịu đựng sao? Chờ xem, thiên cuồng có mưa, người cuồng có họa...
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại cầm tay của hắn bỗng nhiên vang lên.
Nhìn thoáng qua dãy số, cuối cùng Tưởng Thiên Hiếu nhẹ nhàng thở ra, nói với trợ lý:
- Thấy không, chính chủ đã xuất hiện!
- Ông chủ Tưởng, đã làm phiền rồi... Yên tâm đi, việc này là do tôi, đương nhiên cũng phải để tôi giải quyết.
Cúp điện thoại, Mạc Ngôn không khỏi lắc lắc đầu.
Ở trong điện thoại, hắn từ miệng Tưởng Thiên Hiếu biết được chuyện đã xảy ra vừa rồi ở trong Minh viên. Nói thành thật mà nói, hắn thật không hiểu tại sao Hồ Húc Đông hung hăng càn quấy và cuồng vọng.
Lấy thân phận Hồ Húc Đông cùng vị công tử nhà thường ủy kia, một cú điện thoại có thể giải quyết mọi chuyện, làm sao đến nỗi cần đánh cảnh sát?
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, đưa điện thoại di động vào túi, đi đến chỗ Hồ Húc Đông.
- Húc Đông. Việc này tôi chỉ có khả năng giúp đỡ đến đây, chuyện khác... Chính anh xử lý đi.
Chỗ Hồ Húc Đông ở là một tòa biệt thự hai tầng ở nam Minh Viên, lúc này, một người đàn ông ước chừng không đến ba mươi ngồi đối diện với hắn, đang khẽ nhíu mày, trên vầng trán, tựa hồ có chút bất mãn và oán khí.
Tuổi của Hồ Húc Đông cũng chỉ chừng ba mươi, hắn thở dài, nói :
- Gia Minh, lần này đã làm phiền cậu.
Bị hắn gọi là Gia Minh lắc lắc đầu, nói :
- Húc Đông, không phải tôi nói cậu, người bên cạnh cậu cũng nên quản lý cho tốt. Bảo đảm yên ổn còn chưa được, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh. Điều này thật sự là hơi quá đáng. Còn nữa, bạn của hai cô gái kia tên gọi là Khúc Thanh à? Nếu tôi nhớ không lầm, tên Khúc Thanh này cũng không phải người thường, dượng hắn là cục trưởng cục cảnh sát A tỉnh …
Nghe xong lời này, Hồ Húc Đông không khỏi ngẩn ngơ, nói :
- Không thể nào? Tôi biết Khúc Thanh, hắn không nói với tôi có một người dượng làm cục trưởng cảnh sát !
Gia Minh nói :
- Mã cục trưởng là người tôi biết, là một người tác phong rất già dặn, gia giáo tương đối nghiêm. Khúc Thanh không dám khoe danh ông ta ở bên ngoài cũng rất bình thường.
Hồ Húc Đông biến sắc, nói :
- Hỏng!
Gia Minh cau mày nói:
- Làm sao vậy?
Hồ Húc Đông lúc này thật là có chút khổ nói không nên lời, lắc lắc đầu, nói :
- Cũng không có gì, ngày hôm qua lúc nói chuyện có chút bất kính đối với hắn.
Gia Minh nói :
- Cũng chỉ là một cục trưởng mà thôi, việc nhỏ không cần để ở trong lòng, anh vẫn nên tính nên xử lý hai cô gái đó như thế nào đi. Húc Đông, cần nói tôi đã nói trước, nếu thật là mất mạng người, tôi nhất định không tham gia …
Vừa dứt lời, một người con gái đi vào phòng khách, cười khanh khách nói :
- Này, Hứa đại công tử, anh vậy cũng quá vô tình nhỉ? Một đêm vợ chồng trăm đêm ân ái, anh đã ở chỗ tôi một buổi tối!
Hứa Gia Minh nhìn người này, trên mặt nhịn không được cũng có chút xấu hổ.
Nói thành thật mà nói, người này so với những phụ nữ hắn biết, hương sắc tối đa cũng chỉ ở trên trung bình, hơn nữa tuổi cũng hơi lớn, đã qua ba mươi. Nhưng người này trời sinh khéo léo, kỹ thuật trên giường càng làm cho người ta điên đảo, đối với người con gái này, Hứa Gia Minh liền giống như hít thuốc phiện mà nghiện, chỉ cần vừa thấy nàng, trong đầu suy nghĩ chính là một chuyện vĩnh viễn là lên giường!
- Cô không thể đứng đắn một chút sao?
Hồ Húc Đông trừng mắt nhìn người kia, sắc mặt xanh mét, nói :
- Theo như cô đã nói rất nhiều lần, làm chuyện gì trước tiên đều phải động não trước! Nhưng cô nói vậy, làm việc thì càng ngày càng không kiêng sợ, càng ngày càng ương bướng. Đánh mấy bảo vệ còn chưa tính, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh...
Người đẹp họ Vu không đợi hắn nói xong, chen vào nói:
- Vậy anh bảo tôi làm sao bây giờ? Cho bọn họ xông tới mang hai cô gái đó đi? Nhờ anh dùng đầu óc ngẫm lại, hai cô gái kia hai ba ngày không được ra, hiện tại cho các cô ấy đi ra ngoài, chờ người khác khiếu cáo anh giam cầm và đánh gây thương tổn phi pháp nặng độ thì sao? Đây còn chưa tính, dù sao anh có tiền, vô luận là đưa ra giải quyết chung hay là giải quyết riêng, luôn có thể bình ổn. Nhưng mấy cô ấy hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu thả đi ra ngoài, chẳng lẽ anh không sợ làm cho người khác hoài nghi?
Hứa Gia Minh nghe xong lời này, cau mày nói:
- Nói điều này, tôi vẫn chưa hỏi anh, hai cô gái kia rốt cuộc là làm sao? Chừng mười phút thôi, liền trở nên khô héo như cái cây khô, có phải các người sử dụng thuốc cấm nào đó đối với các cô ấy hay không?
Hồ Húc Đông cùng người đẹp họ Vu liếc nhau một cái, sắc mặt hai người đều có chút thay đổi...
Hứa Gia Minh thấy hai người không nói lời nào, nói :
- Các người nói đi, bộ dạng hai cô gái kia như hấp hối, tôi nhìn mà trong lòng đều phát lạnh. Tôi nói đây, sẽ không thật sự làm tai nạn chết người chứ?
Hồ Húc Đông khoát tay áo, nói :
- Yên tâm đi, chỉ chơi mạnh quá thôi, nghỉ ngơi hai ba ngày liền khôi phục, sẽ không xảy ra chuyện.
Hắn nói lời này bảy phần thực, ba phần giả, miễn cưỡng xem như lời nói thật.
Chỉ cần xử lý đúng lúc, hai cô gái kia đích xác không có nguy hiểm tánh mạng. Nhưng nếu bỏ mặc, nhiều nhất ngày mai liền trở thành hai cái thây khô.
Hồ Húc Đông lo lắng cũng không phải điều này. Mà là người bị hắn nghĩ lầm là con nhà quan gia bình thường – Khúc Thanh ...
Hắn nhìn về phía người con gái, thấy vẻ mặt nàng bình thản không biết không sợ. Trong lòng nhịn không được còn có chút tức giận.
- Thật sự là có trời mới biết, sao ta gặp phải hai kẻ mà sức suy nghĩ còn ngu xuẩn hơn so với con lừa ...
Nói đến người đẹp họ Vu, không thể không nói đến thời thiếu niên của Hồ Húc Đông.
Đối với Hồ Húc Đông mà nói, sanh ở Hồ gia là may mắn cũng là bất hạnh. May mắn chính là hắn từ nhỏ được phú quý. Không may, thân là đệ tử Hồ gia, muốn nắm giữ được vận mệnh của mình, cũng cần trả giá rất đắt. Từ trình độ nào đó mà nói, cái giá này thậm chí vượt xa người thường. Nói thí dụ như, khi hắn mười sáu tuổi, để được trưởng bối cho phép, hắn một mình đã đi Nam Cương học hơn trung. Nếu trong lúc này, hắn không thể bằng vào cố gắng của mình thi đỗ đại học ở kinh đô, chẳng khác nào là quên đi quyền thừa kế. Hồ gia có thể nói gia đại nghiệp đại, nhưng chính bởi vì quá lớn, nên càng thêm chú trọng nuôi dưỡng đối với người thừa kế. Đối với con cháu Hồ gia mà nói, nếu như ngay cả bài vở đều không thông qua, người như vậy hiển nhiên là không thể đảm đương trọng trách.
Hồ Húc Đông mười sáu tuổi rời nhà, rời xa cha mẹ, một mình bên ngoài đi học ở trường.
Trong lúc này, hắn chẳng những nhấm nháp được cuộc sống cô độc và phấn đấu học xong, đồng thời cũng có một thời gian thoải mái gặp gỡ người thường.
Lớp 11, trong một lần dạo chơi ngoại thành, hắn gặp một lão nhân sở trường về nuôi cổ, cũng kết được một tình thầy trò.
Về thời gian này, nếu miêu tả hết, không có trăm vạn chữ viết không xong. Tóm lại, sau khi học xong cổ thuật, thành một người tu sĩ, Hồ Húc Đông dựa vào tiện lợi cổ thuật mang đến. Không chỉ có thuận lợi học xong trung học, thi đậu đại học kinh đô, hơn nữa leo lên phía trước, cuối cùng lấy thân phận dòng chính, ngồi trên vị trí người thừa kế Hồ gia.
Rời khỏi Nam Cương, hắn liền không còn có nhìn thấy sư phụ của mình.
Lão đầu kia thích sống một mình, hơn nữa không có chỗ ở cố định, không ở một nơi quá lâu. Hồ Húc Đông tưởng rằng, chính mình chỉ sợ rất khó gặp lại lão đầu này, nhưng không nghĩ tới, nửa năm trước, hai người con gái mang theo thư lão nhân tự tay viết tìm đến hắn.
Hai người này đó là người họ Vu cùng A Nhã.
Xem hết lá thư, Hồ Húc Đông mới biết được, chính mình cũng không phải đồ đệ duy nhất của sư phụ. Hai người con gái này nhìn như chừng ba mươi, tuổi thật cũng đã qua bốn mươi, là sư tỷ đồng xuất một sư môn của hắn.
Lão nhân ở trong thư không có nói nhiều, chỉ nói cho hắn biết, nhìn thấy thư thì chiếu cố tốt hai người này. Ngoài ra, nửa năm sau có một mối cơ duyên, cần ba sư tỷ bọn hắn tề tâm hợp lực.
Từ đó về sau, họ Vu cùng A Nhã liền lưu lại bên Hồ Húc Đông.
Đối với chuyện này, Hồ Húc Đông ban đầu rất cao hứng, đầu tiên ba người là đồng môn, ở trên lợi ích có phù hợp đương nhiên. Tiếp theo, theo thân phận dời đổi, có rất nhiều chuyện hắn đã không tiện tự mình ra tay, bên cạnh có mấy người giúp đỡ.
Mà trên thực tế, nửa năm qua, hai nữ nhân này đúng là giúp hắn rất nhiều, khiến cho đường của hắn đi tới càng ngày càng rộng mở.
Nhưng hai nữ nhân này cũng có một đại khuyết điểm, là hơi thở giang hồ quá nồng, làm việc quá mức kịch liệt.
Vì thế, Hồ Húc Đông cũng không ít lần thay hai người chùi đít...
Ngoài ra, họ Vu cùng A Nhã bởi vì nguyên nhân bổn mạng cổ, còn có một khuyết điểm chính là không thoát khỏi đàn ông sức khoẻ dồi dào.
Bổn mạng cổ của hai người tên là Bạch Ngọc âm dương cổ, giỏi về hấp thu dương khí đàn ông, rồi sau đó chuyển làm tinh hoa sinh mạng phụng dưỡng cho chủ nhân, lấy bổ thân. Mà đàn ông bị hấp thu dương khí, trạng thái thân thể sẽ dần dần đi đường xuống dốc, một vài người bách bệnh quấn thân, nghiêm trọng thậm chí sẽ chết sau một năm.
Ngoài ra, trên đời này đàn ông thân thể khỏe mạnh nhìn như có rất nhiều, nhưng được gọi là sức khoẻ dồi dào cũng là trong nghìn chọn một. Cái này cũng làm cho hai nữ nhân chỉ cần thấy mục tiêu thích hợp, sẽ gặp không từ một thủ đoạn nào câu dẫn trên giường. May mắn các nàng là nữ, hơn nữa tư sắc không tồi, lại tinh thông kỹ thuật phòng the, cho nên cho tới nay, cũng không vì vậy mà gây ra tai vạ, duy nhất phải chú ý đúng là một vấn đề cái 'Độ'. Mà được Hồ Húc Đông thường xuyên nhắc nhở, hai nữ nhân cũng rất biết chừng mực, cơ hồ không từng bởi vì quá độ hấp thu dương khí mà trực tiếp lấy đi tánh mạng của người khác. Đương nhiên, loại này chỉ là vì càng thêm bí mật, thực sự không phải là bởi vì tính cách của các nàng. Trên thực tế, những người bị hấp thu dương khí mặc dù không vì vậy mà trực tiếp tử vong, nhưng thống khổ bách bệnh quấn thân cùng với giết bọn họ có cái gì khác nhau chứ?
Nói tóm lại, ba sư đệ tỷ này hợp tác coi như không tệ, phiền toái nhỏ không ít, nhưng đại phiền toái chưa bao giờ gặp phải.
Nhưng lúc này đây có chút bất đồng, mục đích ba người tới Uyển Lăng, là vì cơ duyên nửa năm trước trong thư nhắc tới. Vì bảo đảm chắc chắn lộ trình thuận lợi, họ Vu cùng A Nhã bắt đầu không để ý hậu quả cố tăng tu vi...
Từ kinh đô đến Uyển Lăng, Khúc Thanh cũng không phải mục tiêu thứ nhất bị các nàng không để ý hậu quả hấp thu dương khí, trước đó, chí ít có ba nam nhân bởi vì tham hoan lạc một đêm , một năm sau bước đến tử vong không đường về!
Đối với chuyện này, Hồ Húc Đông mặc dù có chút lo lắng, nhưng vì cơ duyên, lại không khuyên can. Hắn xem ra, chỉ cần hai nữ nhân này không xuống tay với công tử như Hứa Gia Minh, mục tiêu của họ sẽ không xảy ra vấn đề. Dù sao đây chỉ là một loại hấp thu năng lượng vô hình, với trình độ hiện hữu ngành nghiên cứu, dù là ai cũng không cách nào liên hệ các nàng cùng thời gian tử vong một năm sau.
Nhưng hiện tại, Hồ Húc Đông lại chợt phát hiện, hậu quả chính mình dung túng hai nữ nhân dường như đã hiển hiện ra...
Kỳ thật, hắn cũng không phải đặc biệt lo lắng cục trưởng phía sau Khúc Thanh kia, cho dù Khúc Thanh tử vong, ít nhất cũng là chuyện một năm sau đó , ai sẽ liên hệ cái chết của hắn cùng mình chứ?
Hơn nữa, sau khi biết thân phận Khúc Thanh, sự tình chung quy còn có thể dùng các biện pháp xoay chuyển.