Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 165: Chương 165: Tình hình dịch bệnh




Đỗ Tiểu Âm vào phòng làm việc của giám đốc Mã, vừa đúng lúc giám đốc Mã vừa bỏ điện thoại xuống.

- Cô ngồi xuống đi…

Giám đốc Mã nói:

- Tôi còn phải gọi 1 cuộc điện thoại nữa.

Đỗ Tiểu Âm gật gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay cầm 1 tờ báo lên xem.

Mấy phút sau, giám đốc mã nói chuyện điện thoại xong, hỏi:

- Tiễn Hiểu Vũđược thông báo chưa?

Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:

- Đã thông báo cho cậu ấy rồi… giám đốc Mã, rốt cuộc là nhiệm vụ gì, đột nhiên lại điều 1 kỹ thuật viên như cậu ta đi làm?

Giám đốc Mã cầm 1 tập báo cáo trên bàn lên, đưa cho Đỗ Tiểu Âm, nói:

- Cô xem tập báo cáo này trước, xem xong tôi nói nhiệm vụ cho cô sau.

Đỗ Tiểu Âm nhận báo cáo, sau khi nhìn lướt qua, trong lòng đột nhiên kinh ngạc.

Nội dung báo cáo kỳ thực không có liên quan nhiều đến nhiệm vụ của cảnh sát, nội dung báo cáo đại khái là, trấn Lai Thủy phía đông nam Uyển Lăng đột nhiên phát sinh 1 dịch bệnh, ước chừng mấy chục người bị nhiễm vào chứng bệnh này, sau khi nhận được báo cáo, bộ phòng chống dịch bệnh và các đơn vị có liên quan đã áp dụng hành động khẩn cấp.

Loại dịch bệnh này, nếu là trong phạm vị lớn, để giữ gìn trật tự, phong tỏa khu vực bệnh chống lây truyền ra bên ngoài có sự tham gia của cảnh sát làđiều đương nhiên.

Nhưng đối với tình hình này, Đỗ Tiểu Âm cảm thấy, dịch bệnh phạm vi nhỏ thế này do bộ ngành cùng cảnh sát địa phương tham gia làđủ rồi, huống chi, đại đa số nhân viên trong ngành mình là viên chức, cũng không am hiểu về khía cạnh này lắm, giám đốc Mã gọi mình tới là có ý gì?

Sau khi xem báo cáo xong, Đỗ Tiểu Âm nói:

- Giám đốc Mã, từ nội dung báo cáo mà nói, hình như cái này không có liên quan đến cơ quan Thất Xử gì cả.

Giám đốc Mã nói:

- Sao lại không liên quân? Tiễn Hiểu Vũ là chuyên gia bệnh lý xuất sắc, lãnh đạo bộ phòng chống dịch bệnh vừa gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu cậu ta tham gia công tác phòng chống dịch bệnh lần này.

Nhiệm vụ chủ yếu của Tiễn Hiểu Vũ ở Thất Xử là công tác chẩn đoán bệnh, bằng cách kiểm tra tế bào mô, và khám nghiệm tử thi, cung cấp chẩn đoán bệnh lý chính xác, xác định tính chất bệnh tật, điều tra rõ nguyên nhân tử vong.

Do là công tác đằng phía sau, đại đa số thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, ở Thất Xử vai trò Tiễn Hiểu Vũ cũng rất mờ nhạt, nhưng công tác thực tế và bản lĩnh lý luận xuất sắc của cậu ta cùng với máy bài luận văn lần lượt phát biểu khiến cho cậu ta trong lĩnh vực bệnh lý học cũng gây được tiếng vang lớn, được cho là tuổi trẻ nhân tài xuất chúng.

Trên thực tế, từng có nhiều cơ quan bệnh viện trong và ngoài tỉnh mời cậu ta đến làm việc với mức lương cao, nhưng cậu ta vẫn không để ýđến.

Tiễn Hiểu Vũ là chuyên gia bệnh lý học xuất sắc, để cho cậu ta tham gia công tác phòng chống tôi có thể hiểu được…

Đỗ Tiểu Âm nhìn giám đốc Mã, nói thẳng:

- Giám đốc, có nhiệm vụ gì ngài cứ trực tiếp giao cho tôi đi, công việc ở Thất Xử nhiều như thế nào ông cũng biết rồi đấy, nếu không có liên quan đến công việc của chúng tôi, tôi nghĩ ngài sẽ không gọi tôi đến đây đâu.

Giám đốc Mã gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, có 1 số việc nói trong điện thoại không tiện, tôi phải đích thân nói với cô.

Hơi ngừng 1 chút, ông ta nói tiếp:

- Là như thế này, nơi phát sinh chủ yếu dịch bệnh làn này là ở thôn Dân Tộc phía đông trấn Lai Thủy, là 1 thôn căn bản là phát triển ngành du lịch, lúc dịch bệnh phát sinh, ngoài dân cư trong thôn ra còn có cả du khách nước ngoài nữa, bọn họ đều là học giả đến từ mọi quốc gia, đến thôn Dân Tộc tham gia hội thảo luận văn hóa, ước chừng khoảng hơn 20 người.

Nghe đến đó, Đỗ Tiểu Âm hơi nhíu mày, nói:

- Giám đốc, đây là do bộ ngoại giao nhận chứ? Liên quan gìđến chúng ta? Hơn nữa…

Nói tới đây, cô muốn nói lại thôi, không tiếp tục nói nữa.

Giám đốc Mã cười nói:

- Có phải cô định nói là tôi cách ly những ngươi ngoại quốc đó ra, đối đãi đặc biệt với bọn họ phải không?

Đỗ Tiểu Âm cười, không nói gì.

Giám đốc Mã giải thích:

- Tôi cố ý nói ra những người ngoại quốc đó là có nguyên nhân… theo tin tức tôi nhận được, thôn Dân Tộc lần này mắc dịch bệnh có khả năng là có liên quan đến lăng mộ, trước khi phát sinh dịch bệnh, xunh quanh thôn Dân Tộc xuất hiện nhiều thi hài, hơn nữa có người đích thân nhìn thấy chó dại cắn xé 1bộ thi hài, bộ phòng chống dịch bệnh nghi ngờ, dịch bệnh chưa biết lần này có liên quan đến huyệt mộ hay là những bộ thi hài kia, ngoài ra, tôi cho người điều tra thân phận những người nước ngoài này, trong đó lai lịch mấy người có điểm nghi vấn, đặc biệt là 1 người Mỹ gốc Trung, đã từng tham gia buôn lậu cổ vật ở Đông Nam Á và có cấu kết với những kẻ đào trộm mộ địa phương.

Nghe đến đó, trong lòng Đỗ Tiểu Âm thoải mái, nói:

- Nói như vậy, nhiệm vụ của Thất Xử chính làđiều tra rõ những người này có liên quan gìđến dịch bệnh lần này hay không, đúng không?

Giám đốc Mã gật đầu, nói:

- Đúng thế, đây là nhiệm vụ của các cô, phối hợp với những người của bộ ngoại giao điều tra làm rõ chân tướng sự việc.

- Trên thực tế, chuyện lần này không thể tránh khỏi nhân tố chính trị, không chỉ là do những người học giả nước ngoài đó, đồng thời còn là do đến nay vẫn chưa điều tra ra dịch bệnh gì, nhưng hễ là chuyện thế này thì đều gây ra phạm vi chú ý lớn, nếu không thể khống chếđược tình hình dịch bệnh và thái độ của công chúng, sẽ gây nên ảnh hưởng lớn.

Chỉ có điều, giám đốc Mã biết Đỗ Tiểu Âm là 1 nhân viên kỹ thuật đơn thuần, cũng không am hiểu xử lý những nguyên nhân chính trị bên trong, cho nên ông ta mới đơn giản hóa nhiệm vụ giao cho Thất Xử là xử lý, để cho Đỗ Tiểu Âm tập trung hết sức ứng phó nhiệm vụ sở trường của cô.

Trên thực tế, ngoài Đỗ Tiểu Âm ra, giám đốc còn có những nhân viên khác đồng thời đi theo phụ trách phối hợp cùng đơn vị ông ta đánh giá tình hình chính sự.

- Tôi hiểu rồi, giám đốc Mã, nhiệm vụ lần này tôi sẽđích thân chỉ huy!

10 phút sau, Đỗ Tiểu Âm về tới văn phòng mình.

Cô thu xếp đồđạc mang theo, gọi điện thoại thông báo cho Đại Lý và Lâm Tú, chuẩn bị lập tức xuất phát.

Thế nhưng, lúc đi đến văn phòng, cô bỗng dưng xoay người lại, nhìn về phía bàn làm việc.

Thoáng do dự, sau khi trở lại bàn làm việc, cô kéo ngăn kéo ra, đeo chiếc bùa mà Mạc Ngôn tặng kia lên cổ.

Mấy ngày này, mọi không gian căn nhà số 36 đều được tận dụng hết, náo nhiệt như 1 khách sạn loại nhỏ.

Mấy ngày trước Mạc Ngôn đã luyện đan xong, hơn nữa mỗi ngày đều cho Mai Thanh Thiển ăn 1 viên.

Công dụng chủ yếu của loại đan này là bổ sung huyết khí vào người Mai Thanh Thiền, khiến cho cô khôi phục lại trạng thái thân thể của người bình thường, thế nhưng loại đan này Mạc Ngôn lần đầu chế, để phòng ngừa nhỡ xảy ra điều gì, cậu bảo Mai Thanh Thiển ở luôn số nhà 36, để mình tiện theo dõi tình hình của cô, nếu như xảy ra chuyện gì, cậu cũng kịp thời ứng cứu.

Mai Thanh Thiển vào ở số nhà 36, Christopher cùng trợ lý Hứa và 1 số nhân viên bảo vệ khác cũng dọn đến ở.

Những người này không chỉ chiếm đại bộ phận phòng trống trong ngôi nhà số 36, hơn nữa lại còn bày đầy đủ các thiết bị trong đó nữa, bất kể ngày dem đều theo dõi tình hình thân thể Mai Thanh Thiển.

Trong mấy người này Christopher là bận rộn nhất, từ sau khi Mai Thanh Thiển uống thuốc, ông ta hầu như không ngủ được, vẫn theo dõi từng thay đổi nhỏ nhất trong bản ghi chép thay đổi của thân thể Mai Thanh Thiển.

Sự thật chứng minh, đan dược Mạc Ngôn không chỉ có công dụng, hơn nữa còn là công dụng kinh người.

Trong dự tính của Mạc Ngôn, Mai Thanh Thiển ít nhất phải uống trên 10 viên đan dược, thân thể mới có những dấu hiệu tốt lên được.

Nhưng trên tực thế, sau khi uống viên thứ nhất dã thấy công hiệu rồi.

Lúc ấy, trong ánh mắt phần nhiều mang nỗi bất an và nghi ngờ, Mai Thanh Thiển uống viên thứ nhất vào rồi chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Ước chừng 3 giờ sau, sắc mặt của cô bắt đầu hồng hào, da thịt cũng bắt đầu giãn ta, trông giống như rau dưa được hơi nước tẩm bổ vậy.

Mà trên số liệu theo dõi thân thể cũng nhích dần lên số liệu của người khỏe mạnh!

Nhìn thấy tình hình này, tất cả mọi người đều vui mừng ủng hộ, còn Christopher thì khoa tay múa chân vui sướng, gần như là điên lên vậy.

Cái gọi là người ngoài nghề nhìn cảnh náo nhiệt, người trong nghề nhìn chuyên môn, theo như mấy người trợ lý Hứa thấy, đơn giản là đan dược của Mạc Ngôn thực sự hữu dụng, thiên kim đại tiểu thư nhà họ Mai có hy vọng trở thành người khở mạnh, nhưng trong mắt của Christopher, cái này hoàn toàn là 1 kỳ tích trong lịch sử y học!

Từ đó về sau, ông ta hầu như không nghỉ ngơi, ghi chép mọi thay đổi nho nhỏ trong thân thể Mai Thanh Thiển lại.

Sau khi nhìn thấy kỳ tích này, Mạc Ngôn trong mắt của Christopher đã như là 1 người được thượng đế phát xuống nhân gian, chính là người mà thượng đế hóa thân vào!

- Mạc, đây là viên thuốc thứ 6 mà Mai tiểu thư uống rồi, ngoài các số liệu thân thể ngày càng tăng lên, tóc cô ấy cũng dần dần chuyển thành màu đen, có vẻ sáng bóng lên nữa…

Trong vườn sau, Christopher ngồi trong đình mộc, nhìn số liệu báo cáo trong tay, hưng phấn nói với Mạc Ngôn:

- Mạc, cậu đã tạo ra 1 kỳ tích, đúng rồi, đúng rồi, tôi biết rồi, những lời này tôi đã nói nhiều rồi, nhưng tôi vẫn phải nói như vậy, đối với kỳ tích thực sự, có khen ngợi nữa thì vẫn là ít!

Sau khi ca ngợi Mạc Ngôn, Christopher lại hỏi:

- Mạc, tôi muốn biết, Mai tiể thư còn phải dùng bao nhiêu viên nữa thì mới coi như là hoàn toàn hồi phục?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đây chỉ là giai đoạn đầu của trị liệu, chưa thể khiến cô ấy khôi phục hoàn toàn được…. Christopher, đây là điểm khác nhau giữa Trung y và Tây y, theo như người Tây Y thấy, sau khi dùng thuốc 1 thời gian dài, người bệnh đã có trạng thái thân thể khỏe mạnh, căn bản là được coi là khỏi bệnh rồi, nhưng theo quan niệm Trung y, đây mới chỉ là giai đoạn đầu của trị bệnh thôi, chưa được coi là khỏi bệnh hoàn toàn…

Kỳ thực bất luận là Trung y hay là Tây y, Mạc Ngôn đều không thể nào hiểu được, nhưng vẫn dùng mấy câu tự biên tự diễn này để giải thích cho ông ta.

Dù sự thật bày ra trước mắt, cậu có là chúa Giê Su, mũi to cũng chỉ có thể nghe theo thôi.

Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói, cậu cũng không phải là tự biên tự diễn, bởi vì cậu lấy sự thật làm cơ sở, nói 1 chút quan niệm của Trung y với Christopher mà thôi.

Hai người nói chuyện, trợ lý Hứa đi tới, nói với Mạc Ngôn:

- Mạc tiên sinh, lão gia chúng tôi vừa gọi điện tới, nói là 3 giờ chiều này sẽ tới Uyển Lăng.

Mạc Ngôn ngẩn ra, nói:

- Mai lão gia tới đây à?

Trợ lý Hứa nói:

- Đúng thế, lão gia nói phải tận mắt xem Mai tiểu thư hồi phục, cho nên ông ấy muốn cậu chuẩn bị 1 phòng cho ông ấy.

Mạc Ngôn cười nói:

- Không thành vấn đề, còn 2 phòng trống nữa, các vị tự đi sắp xếp đi.

Khi nói chuyện, Tô Vũ dẫn Mai Thanh Thiển đi tới hậu viện.

Nghĩ tới Mai Thanh Thiển là 1 cô gái, có 1 số việc mình không tiện trực tiếp hỏi nên Mạc Ngôn gọi Tô Vũ qua đây.

Đối với Tô Vũ, đây cũng được coi là 1 niềm vui nho nhỏ, nói thế nào, ít nhất là lúc ngủ, khoảng cách giường mình với giường ông chủ càng gần thêm 1 bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.