Thanh cầu xin của bách tính dưới đài dâng cao, kèm theo những tiếng khóc than liên tiếp, tình cảnh này có thể là long trời lở đất, khiến người lệ rơi.
Đám hộ vệ cảm thấy áp lực vai mình đột nhiên trĩu nặng. Nếu Tiểu vương gia cứ khăng khăng chém người, những thôn dân kia mà kích động xông vào trong bọn họ có chặn đằng trời! Vả lại, cẩn thận ngẫm nghĩ hồi, mọi người có phần cố kỵ thân phân của Tiểu vương gia, nhất định dám động thủ với y, vậy đám hộ vệ như bọn họ chẳng phải vừa khéo trởi thành bia thịt người sao? theo vị chủ tử như Tiểu vương gia dù có chết y cũng chẳng thèm liếc mắt lấy cái, ai lại bằng lòng liều mạng cơ chứ? Thế là đám người khỏi bắt đầu kiêng dè tay chân, thậm chí còn có mấy người gia nhập hàng ngũ cầu tình. Vừa có người dẫn đầu mở lối, những người khác liên tục quỳ xuống xin theo, chỉ hy vọng Tiểu vương gia khai ân, cũng coi như cho chúng thuộc hạcon đường sống.
Cục diện nghiêng hẳn về phía Tiết Niệm Chung khiến Tiểu vương gia vô cùng bực bội, vươn tay rút lệnh bài ra. An Quảng Chính thấy vậy lập tức quỳ xuống: “Xin Tiểu vương gia hãy cân nhắc lại, giờ thu hồi lệnh vẫn còn kịp!”
Tiểu vương gia sắc mặt khó coi, cầm lệnh bài trong tay phe phẩy vài cái. Y còn chưa đến nỗi nhìn ra tình thế, có điều nếu cứ như vậy mà tha cho tiểu huyện quan y lại cam lòng.
An Quảng Chính thấy y dao động, lại khuyên rằng: “Tiểu vương gia, nếu tình tiếp tục làm căng cũng khó ăn với Vương gia bên ấy. Ngài cũng biết từ trước đến giờ Vương gia vốn ưa gì nhân sĩ võ lâm. Giả như biết Tiểu vương gia vì kẻ giang hồ mà chém vị quan tốt, chắc chắn ngài ấy vui”.
‘Lớn mật!” Tiểu vương gia tung cước về phía An Quảng Chính, đá cho gã lăn ra đất, quát: “Ngươi định lôi phụ vương ra dọa ta đấy à?”
An Quảng Chính lại bò dậy, quỳ xuống : “Thuộc hạ dám. Chỉ có điều nếu làm to chuyện để người trong triều biết được, vậy uy tín của Vương gia cũng bị ảnh hưởng”.
Tiểu vương gia hừ lạnh tiếng, y có thể bất chấp tất cả nhưng lại thể làm lơ danh dự của phụ vương y, thế là y ném lệnh bài về chỗ cũ, sau đó quay sang An Quảng Chính gọi tiếng. An Quảng Chính lập tức tiến lại gần, Tiểu vương gia thấp giọng mấy câu bên tai gã, sau đó liền khoát tay bảo gã lui xuống. An Quảng Chính lộ ý cười mặt, lớn tiếng hô rằng: “Tạ ơn Tiểu vương gia khai ân”.
“Mọi người hãy yên lặng!” An Quảng Chính bước tới trước đài, cao giọng , toàn trường yên tĩnh lại chỉ trong giây lát, lắng nghe gã tuyên bố: “Tiểu vương gia đặc xá, miễn cho Tiết Niệm Chung tội chết”.
Lời gã vừa dứt, toàn trường lập tức sục sôi cả lên, tất cả mọi người đồng thanh hô: “Tạ ơn Tiểu vương gia khai ân!”, sau đó lục tục hành lễ tạ ơn.
Hai tay Hoắc Truy Ân tức run bắn, Đoạn Thủy Kiếm rớt xuống đất, nước mắt kìm được mà dâng đầy hốc mắt. Thấy Tiết mẫu được vú Trần và Quế Viên đỡ xuống hành đại lễ, cũng vội vàng khấu đầu hành lễ, cùng hô với mọi người: “Tạ ơn Tiểu vương gia khai ân...”
Tình hình vào vòng kiểm soát, An Quảng Chính tiếp tục rằng: “Tiết Niệm Chung trong lúc đương chức, bởi lẽ trong coi sơ sẩy, khiến trọng phạm trốn thoát, Tiểu vương gia niệm tình y vẫn luôn trung thành tận tụy, miễn cho tội chết. Tuy nhiên vẫn phải cách chức Tiết Niệm Chung, cả đời này được khảo thủ công danh (1) lần nữa, gia sản sung công toàn bộ, tức khắc chấp hành”.
(1). Khảo thí nhằm có tên bảng vàng, được triều đình cho làm quan. Cụm từ này có nghĩa rộng ra là lập được công danh, nghiệp riêng.
Còn gì may hơn thoát chết trở về, Hoắc Truy Ân cảm kích trong lòng, nghĩ thầm muốn sung cồn cứ sung công , dù sao mấy thứ đáng tiền đều bị mang bán hết rồi. An Quảng Chính vừa tuyên bố xong xuôi, Tiểu vương gia liền đứng dậy, phẩy tay áo rời . An hộ vệ và các hộ vệ khác lập tức bám sát theo sau bảo hộ, mọi người cúi đầu, kính cẩn tiễn đưa. Đợi người vừa khuất bóng, bầu khí lặng ngắt như tờ lập tức biến thành reo hò nhảy nhót.
Hoắc Truy Ân xông lên hình đài, vội vàng đỡ Tiết Niệm Chung dậy, muốn cởi dây trói, chỉ tiếc lại buộc quá chặt. “Phu nhâ, đao, đao!” Tiết Niệm Chung nhắc nhở rằng bên cạnh còn đứng lù lù tên đao phủ. Đao phủ hiểu ý, chủ động dâng đại đao lên, Hoắc Truy Ân cầm luôn lấy, vung đao chém xuống, dây trói đứt phựt.
“Phu nhân, Truy Ân!” Tiết Niệm Chung vứt luôn lễ nghi ra sau lưng, ôm lấy Hoắc Truy Ân chặt ngay trước mặt vô số thôn dân.
Hoắc Truy Ân cũng gắt gao ôm lại y, nghẹn ngào : “Lão Chung, lão Chung... Ngươi làm ta sợ muốn chết”. lão Chung chân thực đến thế này khiến nỡ buông ra, rất sợ vừa lòng tay y hóa thành bọt nước.
“Truy Ân, ngươi vất vả rồi.” Tiết Niệm Chung dịu dàng nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền bên má phải.
Hai người nắm tay nhau bước xuống hình đài, Tiết Niệm Chung quỳ xuống trước mặt Tiết mẫu, : “Hài nhi bất hiếu, làm nhục thanh danh của Tiết gia”.
Tiết mẫu run rẩy đỡ nhi tử đứng dậy, nghẹn ngào rằng: “Ta chẳng cầu gì khác, chỉ cần con được bình an”.
Lúc này Phó Tiểu Chu len ra khỏi đám đông, gương mặt đầy ắp ý cười, hướng về phía Tiết Niệm Chung và người nhà, chắp tay vái chào, : “Chúc mừng đại nhân được bình an”. Thái bổ đầu và đám bổ khoái cũng cùng tiến lên, liên tục chúc mừng. Hoắc Truy Ân phát bọn họ người nào kẻ nấy đều trang bị vũ khí đến tận răng.
Tiết Niệm Chung chắp tay vái dài 1 , định cảm tạ bị Hoắc Truy Ân tranh trước: “Cảm tạ Phó tiên sinh và mọi người cứu mạng phu quân ta”.
Phó Tiểu Chu cười đáp: “Tiết phu nhân quá lời rồi, nếu có mấy ngàn lượng bạc đó của Tiết phu nhân chúng tôi cũng thành được việc.”
ra nếu phải Tiểu vương gia muốn chém người càng sớm càng tốt, khiến bọn họ chẳng có cả thời gian viết thư cầu tình cũng cần phải làm phiền mọi người như thế. May mà Tiết Niệm Chung được bách tính tin sâu sắc, có rất nhiều thôn dân đến đây cầu tình là do tự nguyện, có điều để đạt được hiệu quả người đông thế mạnh, bọn họ chi tiền mời thêm ít người, ngay cả Lý què cũng nằm trong số đó. Hai ngày này, những kẻ gây ở vương phủ lâm thời cũng là dùng tiền thuê, cả tên đao phủ và mấy tên hộ vệ quỳ xuống đầu tiên cũng ăn của đút, có điều khoản chi lớn nhất vẫn là ở cửa của An hộ vệ.
Cũng coi như giông tố qua, đoàn người Tiểu vương gia trở về kinh thành. Tiết gia bị tịch biên tài sản, xu hào cũng để lại, người của Tiết gia ở tạm trong quán trọ , tính toán sinh kế sau này.
“Lão Chung, hay là chúng ta trở về Dật Long sơn trang ?” Hoắc Truy Ân vừa mở miệng liền bị Tiết Niệm Chung cự tuyệt ngay, lập tức thêm: “Có trở về sơn trang cũng phải bảo ngươi ở rể!”.
Tiết Niệm Chung đồng ý, Hoắc Truy Ân sán lại gần, vùi người trong lòng y, thấy y quay đầu sang chỗ khác, ngó lơ mình, liền cắn lỗ tai y, rằng: “Lại ... ta là con trai trưởng mà, Dật Long sơn trang sớm muộn gì cũng là của ta, ta lại là của ngươi, thế nên sơn trang cũng là của ngươi còn gì...” Giọng càng lúc càng , Hoắc Truy Ân thấy da mặt mình là dày quá đỗi, thấy y vẫn chẳng lung lay, lại dỗ dành thêm: “Nếu ngươi thích chúng ta về ở trong biệt viện, qua lại với người trong sơn trang, chúng ta sống cuộc sống của riêng mình, có được ?”.
Bạn đang ?
Tiết Niệm Chung khi cố chấp gì cũng lọt được tai, Hoắc Truy Ân lay chuyển nổi y, chỉ đành : “Thế... chúng ta trở về lấy ít tiền, sau đó tìm địa phương nào đó mua nhà sống, vậy là được chứ gì?”.
“ được!” Đời nào Tiết Niệm Chung đồng ý, nhạc phụ từng cho y ba ngàn lượng rồi, mặt mũi đâu mà xin nữa bây giờ?
Hoắc Truy Ân gãi đầu gãi tai, thế này được thế kia cũng xong, nếu đổi thành người khác, dám khiêu chiến tính nhẫn nại của thế này ăn vả từ lâu rồi! Vẻ mặt vô cùng khổ sở, than thở rằng: “giờ nhà chẳng có, tiền cũng , cứ cho là chúng ta chịu đựng được , vậy mẹ làm thế nào? Ngươi muốn mẹ ngần ấy tuổi rồi còn phải theo chúng ta phiêu bạt sao?”
Đầu mày Tiết Niệm Chung cau lại, Hoắc Truy Ân thấy tia hy vọng lóe lên, liền truy kích ngay tức khắc: “Nếu ngươi muốn trở về Dật Long sơn trang, vậy chúng ta đưa mẹ tới đó, ở sơn trang mẹ được chăm sóc rất cẩn thận. Còn về phần ngươi, ngươi muốn lang bạt đến đâu ta cũng hầu tới cùng”.
Tiết Niệm Chung thở dài tiếng, biết giờ này mình chẳng được như xưa, bản thân nên cố chấp như vậy. Mẫu thân tuổi cao, hơn nữa thân thể lại được tốt, sao chịu được giày vò. Huống gì ngày đó y từng thề thốt tuyệt đối để phu nhân chịu khổ chịu nhọc, cũng nhẫn tâm để Hoắc Truy Ân phải cùng chịu khổ chỉ vì cái cố chấp của bản thân. “Mọi chuyện đều nghe phu nhân an bài vậy.”
Hoắc Truy Ân mừng lắm, nâng gương mặt của Tiết Niệm Chung lên hôn mấy cái liền, sau đó : “Vậy để ta gửi thư khẩn về sơn trang!”.
Sau khi nhận được thư khẩn, Dật Long sơn trang lập tức phái hai cỗ xe ngựa tới đón người, còn mang theo chút ngân lượng để Hoắc Truy Ân thanh toán tiền nhà trọ. Phó Tiểu Chu, Thái bổ đầu và những người khác biết Tiết gia sắp rời khỏi huyện Cùng, liền lục tục tới tiễn đưa.
“Tiết đại nhân cẩn thận”, Phó Tiểu Chu , bịn rịn thôi. Hai người họ cùng làm việc bao năm, chỉ là quan và thuộc hạ, mà còn là bằng hữu và tri kỷ.
tiếng “đại nhân” này khiến Tiết Niệm Chung muôn vàn cảm khái, cứ như thoáng cái ngược dòng trở lại bốn năm về trước, cười đáp: “Ngươi cứ gọi tên của ta ... Ngày sau bất kể là ai tới quản lý nơi này, ta đều mong các vị có thể hết lòng trợ giúp người ấy, suy nghĩ cho bách tính nhiều hơn”.
“Trong lòng Tiểu Chu, Tiết đại nhân vĩnh viễn là đại nhân.” Phó Tiểu Chu chắp tay vái chào, : “Xin đại nhân cứ yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định phụ kỳ vọng của ngài”, xong, gã liền cùng đám người Thái bổ đầu làm lễ bái chào lần cuối.
Tiết Niệm Chung dằn nổi dòng lệ nóng dâng đầy hốc mắt, y nâng từng người từng người dậy , : “Có được các vị, đời này của Tiết mỗ sống uổng rồi”.
Tiết gia từ biệt mọi người, lên xe rời . Tiết mẫu và vú Trần, Quế Viên ngồi xe, Hoắc Truy Ân và Tiết Niệm Chung chung xe. Đường sá xa xôi, hai người sóng vai nằm đó trò chuyện phiếm, tranh thủ động tay động chân.
“Lão Chung, ngày hôm đó ngươi cũng biết liệu Tiểu vương gia có thả mình , ta đúng chứ?”, Hoắc Truy Ân tò mò hỏi, nghe y “Ừm” tiếng, lại hỏi tiếp: “ ra ngươi tính đến trường hợp tồi tệ nhất rồi đúng ? Thế nên mới với ta những lời như thế”. Hơn nữa nếu đám người Thái bổ đầu chỉ lo việc duy trì trật tự việc gì phải chuẩn bị vũ khí sẵn sàng đến vậy?
Tiết Niệm Chung nhìn , : “Đúng thế, trong đám đông co vài người được cho khoản tiền rất lớn. Nếu Tiểu vuong gia hạ lệnh , bọn họ đại náo pháp trường, tạo điều kiện cho ngươi ra tay. Mấy người Thái bổ đầu cũng giả bộ xung đột với đám người, chờ thời cơ giúp chúng ta trốn thoát. Như vậy tuy rằng trở thành tội phạm bỏ trốn, khó mà thoát được tội, thế nhưng ít nhất Tiểu vương gia có cách nào trách cứ đám người Thái bổ đầu, chỉ có điều...”, y dừng lại chút, sau đó tiếp: “Làm vậy khổ cho ngươi, phải cùng ta lưu lạc thiên nhai, chừng còn làm liên lụy tới Dật Long sơn trang, quả thực là vạn bất đắc dĩ mới chọn con đường này. Có điều vị trí của sơn trang khá kín đáo, nếu dọn kịp thời hẳn cũng bảo toàn được”.
“Mẹ kiếp, nếu là thế ta giết tên Tiểu vương gia kia giải hận!”, Hoắc Truy Ân ngang ngược . Bình sinh chưa từng ghét, chưa từng hận ai, Tiểu vương gia tuyệt đối là người duy nhất! “Này, còn nữa, cái biện pháp khó ngửi này có phải do ngươi và Phó Tiểu Chu nghĩ ra ? Nếu yên lành bảo ta tới tìm Phó Tiểu Chu, lại còn cho ta biết ngân phiếu để ở đâu nữa chứ? Ngươi với y cũng có nhiều bí mật gớm nhỉ!”
Tiết Niệm Chung thấy phu nhân lộ vẻ giận hờn, khỏi bật cười, kéo người về phía mình, hết hôn phớt lên trán lại bắt lấy đôi môi. Hoắc Truy Ân hề khách khí, cắn miệng y cái, y bị đau liền tránh ra, hai vòng tay lại giữ chặt lấy vòng eo của Hoắc Truy Ân, nhích sát lại gần mà : “Phu nhân, khó khăn lắm mới được ngồi xe chuyến mà”.
Hoắc Truy Ân vặn vẹo cơ thể, vươn hai tay ra ôm lấy cần cổ Tiết Niệm Chung, hếch cằm lên: “Biết thế rồi còn thần người ra đó? Lại muốn bản thiếu gia chủ động hay sao?”.
Tiết Niệm Chung cười phì tiếng, cúi đầu cắn lấy hầu kết 1 của Hoắc Truy Ân, khiến cho ngửa đầu rên lên tiếng, sau đó hai bàn tay lần mò về phía vạt áo.
(1. Hầu kết: Quả táo adam, hay con gọi là trái cổ, cục hầu, trái khế.)
Xe ngựa phóng như bay, Thanh Bình vung cao roi ngựa, khoái trá ngêu ngao điệu hát dân gian, tiếng ca vui sướng, bay bổng tênh. Đột nhiên gã nghe thấy có tiếng động là lạ vang lên xung quanh, khỏi láo liên đảo mắt hồi, lại phát ra điều gì khác thường cả, liền tiếp tục chuyên tâm giục ngựa đánh xe.