Hoắc Truy Ân vừa đá xong liền hối hận, sao tự nhiên lại vung chân như thế chứ? Chỗ ấy bảo đá là đá được sao? Đau lắm chứ đùa! “Cẩu, cẩu quan… ngươi sao chứ?”
Tiết Niệm Chung quỳ sấp mặt đất, người co rúm thành khối, sau khi hét thảm xong liền cắn chặt khớp hàm, chịu phát ra thanh nào nữa, để tranh làm kinh động đến người nhà. Đau là đương nhiên rồi, chân y vốn tê nhũn cả ra, phu nhân lại cho thêm cước nữa khiến y chỉ còn nước rạp người ra thôi.
“Cẩu quan, cẩu quan.” Hoắc Truy Ân thấy y nằm động đậy, nhất thời nóng ruột, luống cuống tay chân đỡ y lên. Tiết Niệm Chung đau đến đọ tài nào thẳng lưng lên được, dìu thế nào y cũngdậy nổi, đại thiếu gia hối hận thôi, vội vàng để đối phương nằm lưng cõng trở về giường. Đợi đến khi nằm xuống giường rồi, Tiết Niệm Chung lập tức rúc người về phía tường, chỉ để lại cho đại thiếu gia cái bóng lưng, khiến đại thiếu gia vừa ăn năn vừa đau lòng. Nếu đá trả có thể khiến cẩu quan bớt đau chút sẵn lòng đứng đó, muốn đá ra sao cũng được.
Thân thể của Tiết Niệm Chung đau đớn vô cùng, dù vậy ở chỗ nhìn thấy khác còn xót xa hơn. Phu nhân lại cự tuyệt y lần nữa, cự tuyệt thẳng thừng kiên quyết, khiến cả thân thể lẫn tinh thần của y đều bị đả kích trầm trọng. Cùng với đó y còn thấy hơi tức giận nữa, hai người ràng thổ lộ lòng mình rồi, sau phu nhân còn đẩy y ra? Nam tử hán đại trượng phu, máu chảy đầu rơi còn chẳng sợ sao đến cái chuyện cỏn con “chàng thuận em ưng” này lại chối tới chối lui như thế? Đến cả nữ nhân cũng rầy ra đến vậy!
“Cẩu quan, ngươi đáp ta tiếng xem nào, chớ có dọa ta!” Hoắc Truy Ân lay bả vai Tiết Niệm Chung, vẫn thấy đối phương phản ứng gì, vội vàng hỏi: “Có phải ngươi đau lắm ? Có cần ta xoa giúp ngươi ?”, dứt lời, tay liền mò xuống dưới, lại bị Tiết Niệm Chung bắt được hất văng ra. Y tiếp tục co cụm lại, hai tay bảo vệ cho tiểu huynh đệ bị thương. Trong khoảnh khắc ấy, đại thiếu gia cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt rồi, bị bỏ mặc rồi, cẩu quan còn nữa! ấm ức, bi phẫn, đau khổ, thậm chí trong lòng còn dâng lên suy nghĩ cực đoạn, ấy là giết chết cẩu quan sau đó tự sát, vậy chẳng còn buồn phiền gì nữa! Cũng may suy nghĩ đáng sợ đó chỉ vụt qua rồi biến mất, còn chưa ngốc đến mức ấy, kịp hưởng thụ cuộc đời đâu cơ chứ, tìm cái chết thế nào được!
“Cẩu quan, ngươi giận rồi à?” Hoắc Truy Ân giật góc áo của Tiết Niệm Chung, thấy đối phương cứ ngó lơ, liên thô bạo lật hẳn người y lại đối diện với mình, : “Ta muốn đá ngươi đâu, chỉ là vừa kích động liền vung chân ra, ngươi đừng tức giận, ta xoa cho ngươi có được ? Hôn mấy cái cũng được“.
Tiết Niệm Chung yên lặng quay mật ra chỗ khác, trong đầu lại khỏi ra cái cảnh tượng nóng bỏng kia, thấy nhộn nhạo vô cùng.
“Này, thế có muốn ?” Hoắc Truy Ân lấy khuỷu tay huých Tiết Niệm Chung, lòng thầm nghĩ đến cả chuyện ấy cũng cần suy xét, phải cẩu quan hết thích rồi đấy chứ?
Tiết Niệm Chung vẫn lên tiếng, hai gò má lại hơi đỏ lên, ra lòng y muốn có lắm, nhưng văn nhân như y sao có thể trắng ra như thế được. Hoắc Truy Ân thấy ngay cả dụ dỗ như thế mà y cũng dao động, nhất thời bị đả kích , nắm lấy cánh tay của Tiết Niệm Chung, : “Đừng giận nữa, … đau đến thế cơ à?“.
Tiết Niệm Chung nghe mà thấy trái tai vô cùng, tâm tình nhộn nhạo lập tức bay bằng sạch. Phu nhân cứ như ám chỉ y chuyện bé xé ra to, nhất thời y thấy bất bình quá đỗi, khách khí mà quát đại thiếu gia: “Có phải ngươi có đâu, hứng đá thử xem thế nào!“.
“Ôi chao, ta…” Hoắc Truy Ân cười hà hà, chợt nín bặt ngay lập tức, mãi lúc sau mới phản ứng lại: “Ngươi ngươi ngươi cái gì? Ta, ta… ta có gì cơ?“.
“Mình có cái gì mà ngươi cũng biết sao? Còn cần ta ?” Tiết Niệm Chung vẫn còn chưa hết giận, giọng điệu thể là ôn hòa được.
“Ta ta ta…” Hoắc Truy Ân giật nảy mình, lùi xuống giường, sững sờ đứng ngây ra đó. Giờ này chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ xem cẩu quan có tức giận hay , suy nghĩ rối tung hết cả. hiểu ý tứ của hai câu ấy lắm, rồi lại cảm thấy có chút manh mối, thế nhưng dám đoán bừa. “Ngươi…” Hoắc Truy Ân luống cuống rồi, hoảng hốt rồi, rối loạn rồi, mà chữ nghĩa cứ ríu cả vào nhau: “Ngươi, ngươi muốn gì?”
Tiết Niệm Chung thấy bộ dạng bị đả kích trầm trọng ấy của đại thiếu gia liền mềm lòng, cảm thấy bản thân nên dùng ngôn ngữ châm chích người khác như vậy: “Thôi bỏ , nghỉ ngơi chút rồi ra dùng cơm vậy”, y xong lại định nằm xuống.
“Mẹ kiếp!” Hoắc Truy Ân lôi cổ đối phương dậy, xách cổ áo lên cao, quát hỏi: “Vương bát đản, có phải ngươi biết rồi ?!“.
Lúc nóng lúc lạnh, khi dịu dàng khi gắt gỏng, Tiết Niệm Chung thấm thía nghĩ rằng, nếu phải bản thân y có sức chịu đựng tốt chắc xuống dưới đó gặp phụ thân từ lâu rồi. “Biết cái gì cơ?”
“Còn dám vờ vịt!” Lúc này hoảng loạn biến thành phẫn nộ, Hoắc Truy Ân cảm thấy bản thân bị lừa, dùng sức túm chặt lấy cổ áo của cẩu quan mà lắc lấy lắc để, phẫn nộ quát: “Ngươi ràng cho lão tử, có phải ngươi biết rồi ?“.
“Phu nhân, phu nhân, khụ khụ… Chờ chút, nàng tới cái gì cơ?” Tiết Niệm Chung sắp bị lắc đến rụng cả người rồi, còn va phải tường mấy lần nữa chứ, phu nhân lại túm chặt quá, khiến ythở nổi.
Hoắc Truy Ân chẳng thấy đau lòng chút nào hết, chỉ hận thể tặng y thêm mấy cái bạt tai, : “Đương nhiên là biết… Biết lão tử có cái kia!“.
Tiết Niệm Chung sợ chết mà hỏi ngược lại: “Cái nào cơ?“.
Hoắc Truy Ân nheo mắt lại, sau đó tóm chặt lấy tiểu huynh đệ của Tiết Niệm Chung, khiến đối phương kinh hoàng xuýt xoa cái, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Cái này“.
Của quý rơi vào tay phu nhân, Tiết Niệm Chung cảm thấy nguy hiểm khôn cùng, vội vàng gật đầu lia lịa, khẩn khoản van nài: “Phu nhân, đau“.
Có tức thế chứ tức nữa cũng thể lôi tiểu huynh đệ của đối phương ra trút giận được. Hoắc Truy Ân chậm rãi buông lỏng tay ra, hít vào hơi sâu. “Mẹ kiếp!” Đại thiếu gia lại xông tới nữa, tiếp tục túm chặt lấy Tiết Niệm Chung lắc lấy lắc để, quát ầm lên: “Vương bát đản, biết sao ngươi !“. Hoắc Truy Ân có thể thề, cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân hết mức rồi, nếu đổi thành người khác bị đánh chết từ tám mươi đời. “Làm sao ngươi biết được?!”
Tiết Niệm Chung cảm thấy mình oan quá, ràng phu nhân cho y đấy chứ, giờ lại tới trách móc. “Ta, ta vô tình nhìn thấy…“.
“Lúc nào? Lúc ta thay y phục à?” Hoắc Truy Ân lắc nữa, tin chắc là như thế. biết ngay là có rắc rối mà, quả nhiên cấm có sai!
Tiết Niệm Chung do dự gật đầu, dù sao y cũng thể cho phu nhân biết bản thân phát ra lúc trộm nhìn giải quyết nỗi buồn, đúng nào! Ngón tay thong thả mò lên tay Hoắc Truy Ân, ôn hòa : “Phu nhân, còn hôn nữa hay ?“.
Hoắc Truy Ân biết y ám chỉ cái gì, gương mặt thoáng cái đỏ lựng lên, có điều từ trước đến nay đại thiếu gia là làm, vì chút xấu hổ ngượng ngùng mà nuốt lời. “Hừ!” Đại thiếu gia đẩy người nằm xuống, dạng chân ra ngồi lên đùi Tiết Niệm Chung, cúi xuống cởi bỏ dây lưng của đối phương.
Tiết Niệm Chung khỏi giật mình, tuy rằng y cũng đoán được phu nhân đồng ý, lại vẫn rất khẩn trương. Có điều vì là lần đầu tiên, thái độ dò dẫm chậm chạp của phu nhân quả khiến Tiết Niệm Chung khó chịu lại càng khó chịu hơn. Đến cuối cùng, y lùi ra, Hoắc Truy Ân nhất thời thấy nhõm hơn nhiều, vừa thẳng lưng dậy liền bị đối phương ôm vào lòng. Tiết Niệm Chung gỡ trang sức đầu xuống, xõa búi tóc ra, có phần nôn nóng, lại dám làm bừa, : “ giờ, có được ?“. Bạn đang ?
Trong lòng Hoắc Truy Ân khinh bỉ hết mức, giờ là lúc nào rồi mà còn hỏi mấy câu ngớ ngẩn như thế chứ? Lúc trước lo lắng thân phận bị lộ, giờ còn gì băn khoăn nữa, giả bộ đứng đắn làm gì! Đại thiếu gia cũng thẳng thừng, lật tay cho Tiết Niệm Chung cái bạt tai, lực rất , có phần giống đánh : “Còn muốn ta dạy ngươi làm thế nào chắc?“.
Tiết Niệm Chung cuối cùng cũng được phu nhân đồng ý, khỏi mừng rỡ, ra tay cởi bỏ y phục của Hoắc Truy Ân.
“Nhanh tay chút, lát nữa còn phải ra ăn cơm nữa.” Đại thiếu gia thốt ra câu phá hư khí.
Vốn dĩ quần áo của phu nhân ngay ngắn chỉnh tề, cởi ra rất dễ dàng, Tiết Niệm Chung vừa cởi vừa : “Phu nhân, chúng ta cần ăn cơm cũng được“.
Hoắc Truy Ân lại xuống tay vả miệng Tiết Niệm Chung, : “Gọi tên ta ấy“.
Tiết Niệm Chung cười, kề sát lại hôn lên mặt Hoắc Truy Ân, khẽ khàng gọi tiếng: “Truy Ân“.