Bởi có nền tảng võ công nên những vết thương này Hoắc Truy Ân có thể chịu đựng được, nghỉ tạm mấy canh giờ xong liền thăm Tiết mẫu. Tiết mẫu tuy rằng tiều tụy nhưng cũng khôi phục khá nhiều, tâm tình bình tĩnh lại, bà nghe thấy tiếng bước vào, liền gọi tới bên giường. tình huống của lão Chung cho Tiết mẫu biết, thế nhưng lại giấu chi tiết mình có tham dự vào, sau đó”phịch” tiếng, quỳ sụp xuống bên giường: “Mẹ, là lỗi của con… Con cứu nổi phu quân, con có lỗi với Tiết gia“.
Tiết mẫu lập tức vươn tay nắm chặt lấy tay con dâu, nước mắt lã chã tuôn rơi, tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ họng, bà : “Đây là số mệnh, tất cả đều là số mệnh, là ông trời khiến Chung nhi có tai kiếp lần này… Con dâu, hai ngày này con tới làm bạn với Chung nhi , bảo nó đừng lo lắng chuyện trong nhà, có cũng an tâm chút… Chỉ là, chỉ là đáng thương cho con, còn trẻ thế này phải chịu cảnh góa chồng“.
Ánh mắt Hoắc Truy Ân lập lòe , , giọng ngẩn ngơ: “Mẹ yên tâm, con hầu phu quân, nhất định ở bên chàng“.
Vú Trần và Quế Viên lẳng lặng lau nước mắt, gia đình vốn thuận hòa yên ấm, cứ như vậy bị phá hủy chỉ trong chớp mắt. Hoắc Truy Ân trông nom đến khi Tiết mẫu chìm vào giấc ngủ, liền dặn dò Quế Viên cùng vú Trần hầu hạ Tiết mẫu cho cẩn thận, bản thân ra khỏi phòng tìm Thanh Bình.
Thanh Bình hầu hạ Tiết Niệm Chung bao năm, quan hệ chủ tớ thuận hòa, tình cảm vô cùng sâu sắc. Khi tin tức vừa được truyền về, Thanh Bình kích động, vác cuốc lưng muốn cướp ngục, lại bị vú Trần trông thấy. Bà chỉ tay vào mặt gã mắng cho trận nên thân, giờ Tiết gia đủ loạn rồi, lão phu nhân chống đỡ được mà ngã quỵ, tiểu tử nhà ngươi còn biết an phận! Gã tuy rằng kích động thế nhưng cũng biết nặng , sau khi bị mắng cho tỉnh người liền buông cuốc xuống, ôm hết công việc vào người, nhà có hỗn loạn đến thế nào cũng phải có người làm việc.
Hoắc Truy Ân nghĩ giờ đây Thanh Bình là tráng đinh duy nhất trong nhà, phân phó mọi việc, dặn dặn lại gã phải đảm trách nhiều hơn. Thanh Bình luôn miệng thưa vâng, thiếu phu nhân cứ lo việc của gia, cần phân tâm chuyện khác, chỉ mơ hồ cảm thấy thiếu phu nhân có chút kỳ lạ.
Đến tối, Hoắc Truy Ân thổi tắt đèn dầu trong phòng, giả bộ như mình nghỉ sớm, sau đó thay bộ y phục dạ hành, cầm lấy Đoạn Thủy Kiếm hướng về phía nhà lao. Lần này xông vào, mà ỷ vào khinh công lợi dụng sơ hở, tránh thoát đám người An hộ vệ, tiến vào đường hầm trong nhà lao.
Trong nhà lao chỉ có độc đường này, Hoắc Truy Ân khinh công có trác việt thế nào cũng bị đám người Thái bổ đầu canh giữ bên trong phát nhanh chóng. Hai bên giằng co, đám người Dư bổ khoái biết người này là cao thủ, phe mình có năm người cũng mong thắng được, liền muốn hô to cầu cứu, báo cho An hộ vệ ở bên ngoài tiến vào chi viện. ngờ Thái bổ đầu nâng tay lên, ý bảo mọi người giữ yên lặng. Lúc này Hoắc Truy Ân gỡ khăn che xuống, lộ ra gương mặt, mấy người đối diện đều khỏi hít ngược hơi, kinh ngạc vô cùng.
Thái bổ đầu gỡ chìa khóa thắt bên hông xuống, đưa ra phía trước, thấp giọng : “Tiết phu nhân, chúng thuộc hạ xin chờ ở gian ngoài”, ý muốn gã canh chừng ở cửa, để người ngoài tiến vào. Hoắc Truy Ân nhận lấy chìa khóa, câu đa tạ xong liền bước vào trong. Chúng bổ đầu thấy thế, khỏi rì rầm to , muốn đôi ba câu. Thái bổ đầu quắc mắt lạnh lùng quát: “Kẻ nào còn nhiều lời nữa đừng trách Thái mỗ vô tình“. Mấy người bổ khoái nghe vậy liền vội vàng im miệng lại.
Trong buồng giam có giường cũng chẳng có chăn, chỉ trải tần rơm rạ, vừa giữ ấm vừa chống ẩm. Tiết Niệm Chung ngồi mặt đất, mắt thấy Hoắc Truy Ân mặc thân hắc y bước vào, mở cửa buồng giam ra. Y mừng vui quá đỗi, muốn xông lên ôm lấy phu nhân, khổ nỗi gông xiềng lại khiến y giang tay ra được.
“Lão Chung!” Hoắc Truy Ân khó mà kiềm nén được tâm tình, bước về phía trước ôm lấy Tiết Niệm Chung.
Tiết Niệm Chung cũng cực kỳ kích động, y kề sát bên tai Hoắc Truy Ân luôn miệng gọi phu nhân, khẽ khàng hôn lên mái tóc mềm của . Hoắc Truy Ân tay túm chặt y phục của Tiết Niệm Chung, tay gắt gao nắm Đoạn Thủy Kiếm, hô hấp dồn dập, cơ thể ru lên. Chỉ chớp mắt sau, đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng bắt lấy đôi môi của Tiết Niệm Chung, cắn mút thô bạo.
khắc tiếp theo, Hoắc Truy Ân đẩy Tiết Niệm Chung ra, rút Đoạn Thủy Kiếm ra, “keng” tiếng, chỉ về phía Tiết Niệm Chung. Tiết Niệm Chung giật mình kinh hãi, vội vàng lùi lại, nhất thời loạng choạng, ngã ngồi xuống nền nhà.
“Phu nhân, ngươi làm gì thế?” Tiết Niệm Chung giật lùi ra sau hai, ba bước, hoảng sợ nhìn về phía Hoắc Truy Ân.
Ngay cả bàn tay cầm kiếm của Hoắc Truy Ân cũng run lên bần bật, ánh lệ lấp lóe trong mắt, nghẹn ngào : “Nếu ngươi bị chém đầu, thà để ngươi chết trong tay ta còn hơn, ngươi yên tâm, sau khi ngươi rồi Hoắc Truy Ân này tuyệt đối tạm bợ sống qua ngày!“.
Tiết Niệm Chung kinh hoảng, vội vàng : “Phu nhân, chớ làm vậy, chuyện này thể được!“.
“Lão Chung, là do ta hại ngươi, để ta cùng với ngươi”, xong, Hoắc Truy Ân liền nâng kiếm lên, định đâm tới.
Tiết Niệm Chung lấy hai tay che đầu, chật vật trốn vào trong góc, cuống cuồng la lên: “Phu nhân, ngươi nghe ta trước !“. Hoắc Truy Ân vỗn dĩ cũng xuống tay được, kiếm đâm yếu ớt có lực, giờ lại nghe y bảo có lời muốn , liền lập tức dừng tay, nghe y lên tiếng: “Phu nhân, Tiểu vương gia muốn ta chết vào ngày hôm sau ta thể sớm khắc được. Nếu ta chết trong tay ngươi, tội làm tròn chức trách đổ lên người đám Thái bổ đầu, đến lúc đó… lại hại thêm Thái bổ đầu!“.
Keng! Đoạn Thủy Kiếm rơi xuống đất, thân thể Hoắc Truy Ân mềm nhũn ra, xụi lơ ngồi mặt đất. Tiết Niệm Chung thấy thế thương xót vô cùng, y biết, phu nhân nhất định phải hạ quyết tâm lớn lắm mới làm ra quyết định này, đáng tiếc trời chiều lòng người, đến cả cái chết cũng chẳng nằm trong tay bọn họ.
“Phu nhân, Truy Ân…” Tiết Niệm Chung nhích tới bên Hoắc Truy Ân, nhìn nước mắt dâng đầy trong hốc mắt phu nhân mà đau đớn khôn cùng, phu nhân cả đời phóng khoáng tiêu dao, khi nào yếu đuối thế này? “Truy Ân, ngươi đừng khóc.” Y vừa vậy, nước mắt của Hoắc Truy Ân lập tức lặng lẽ lăn dài, Tiết Niệm Chung vội vàng vươn tay lau, thế nhưng càng lau nước mắt lại càng nhiều.
“Lão Chung…” Hoắc Truy Ân nỉ non, “Ta để ngươi độc mình đâu, sau nay ta cùng với ngươi“.
Tiết Niệm Chung lại lắc đầu, hai tay nâng tay của Hoắc Truy Ân lên, : “Truy Ân, đừng làm vậy, nếu ngươi cũng rồi ai thay ta chăm sóc mẫu thân đây?“.
Hoắc Truy Ân sửng sốt, lập tức rút tay mình khỏi tay y, giơ tay lên vung bạt tai, mắng chửi: “Mẹ kiếp, ngươi là đồ đốn mạt! Cái tên khốn nạn nhà ngươi, sao ngươi có thể ích kỷ như thế chứ! Nếu có ngươi… có ngươi ta sống có ý nghĩa gì?“. Những phía sau hóa thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tiết Niệm Chung lại nâng bàn tay của Hoắc Truy Ân lên, : “Truy Ân, trừ ngươi ra ta còn có thể phó thác mẫu thân cho ai bây giờ? Đúng, ta ích kỷ,ngươi cứ mắng cứ đánh ta “.
Hoắc Truy Ân sao xuống tay được, cúi đầu trông thấy hai cổ tay bị trầy rách da của Tiết Niệm Chung, nhất thời thấy tim đau như dao cắt. kéo hai tay Tiết Niệm Chung, cúi đầu, nhàng liếm lên mấy miệng vết thương kia.
Đầu mày Tiết Niệm Chung cau lại, y : “Truy Ân, sao đâu“.
Hoắc Truy Ân chẳng thèm để ý tới y, lẳng lặng liếm, làm dịu hai cổ tay kia, đầu lưỡi ấm áp phủ lên, vỗ về mọi vết thương. Đợi đến khi dừng lại, ngẩng đầu lên, Tiết Niệm Chung trông thấy gương mặt đầy nước mắt, cũng khỏi đau đơn khôn cùng, lập tức tiến lại gần, hôn lên đôi mắt , men theo gương mặt ướt nhòe từ từ hôn, xuống dưới cuối cũng hai đôi môi kề chặt lấy nhau.
Hoắc Truy Ân lẳng lặng nhận lấy nụ hôn này, thân thể dần dần dựa vào người Tiết Niệm Chung, cuối cùng biến thành tư thế ngồi hẳn lên người Tiết Niệm Chung. Đôi môi chậm rãi tách ra, ánh mắt đầy ngập nhu tình, vươn tay vuốt ve bên mặt bị đánh cho đỏ lên của Tiết Niệm Chung, : “Lão Chung, ta… ngày mai ta tìm nữ nhân đến cho ngươi có được ? Tốt xấu gì ngươi cũng nên để lại hậu duệ cho Tiết gia“. Lúc bản thân ra câu này, cảm giác được rất ràng trái tim mình máu.
Tiết Niệm Chung lại phen kinh hãi, y dùng tay nâng gáy Hoắc Truy Ân lên, : “Đừng làm mất hứng”, sau đó lại là nụ hôn.
Chuyện gối chăn của hai người diễn ra bao lâu nay, lúc nào cũng vừa kích thích lại vừa viên mãn, lần này mức độ kích thích vượt ngoài năng lực thừa nhận được, lại bị tình cảm biệt ly vấn vít, sau khi kết thúc rồi liền thấy mệt mỏi rã rời gấp mấy lần. Hai người ôm lấy nhau, quấn chặt cùng chỗ, ngả lưng rơm ra hơn nửa canh giờ. Hoắc Truy Ân chẳng nghĩ ngợi gì cả, dù có nghĩ cũng vô dụng, nỗi đau đơn đến cực điểm lại vẫn thể biểu đạt ra ngoài được.
“Truy Ân.” Tiết Niệm Chung và Hoắc Truy Ân kề sát bên nhau, có thể nghe được ràng tiếng tim đập của đối phương, thanh của y khiến tâm tình của Hoắc Truy Ân thả lỏng, tia hy vọng nhen nhóm dấy lên. Y : “Ta còn chưa bỏ cuộc…“.