Đế Hậu hồi kinh. Cấm Thành xao động.
Tháng ba mưa bụi giăng giăng mặt sông thê lương từng cơn. Khôn Ninh cung rực rỡ lụa hồng che đi sắc ảm đảm cùng hương thuốc đắng nồng đậm.
Phùng Hoàng hậu uể oải thân mình tựa người vào tháp ngọc, Thái y cúi người bắt mạch, ánh mắt lo lắng, thái độ thất thường, chỉ duy Phùng Hoàng hậu bình thản lạ thường. Nàng lặng lẽ dùng thuốc, cũng không chú ý đến đơn dược vừa đổi sang loại khác.
Tẩm cung im lìm, tì nữ không dám mở miệng, Hoàng đế vừa rời đi không lâu, gương mặt nặng nề, chẳng rõ vui buồn, trái lại Phùng Hoàng hậu thanh thản lạ thường. Phùng Hoàng hậu khó nhọc nâng người trở dậy, chậm rãi phân phó:
- Mời An Viễn Hầu đến đây!
Lang Vương phủ. Sáng thanh minh.
Liễu xanh nhuốm mưa xuân ướt át, Vĩnh Thành Đế chậm rãi cảm thụ Long Tĩnh tỏa ra dịu nhẹ, xoa xoa mi tâm. Triệu Tử Đoạn rót óng ánh trà vào ly sứ trắng, như vô tình nói:
- Hoàng thượng không nên cấm túc Nguyên Vương, hắn tuổi trẻ nông nổi, suy nghĩ chưa thấu đáo!
Vĩnh Thành Đế lắc đầu, không cho là phải, phượng mâu thăm thẳm:
- Đã biết tính toán liền không thể coi là tiểu hài tử nữa! Thân Vương vô lễ với trữ quân, cấm túc đã là nhẹ! Vả lại chuyện đại án hắn lập công, có thể lấy công chuộc tội!
Triệu Tử Đoạn ngồi đối diện, nụ cười miễn cưỡng:
- Dù sao cũng là vì đệ hắn mới hành xử như vậy, đệ thấy đau lòng!
Vĩnh Thành Đế thong thả uống trà, lại nói:
- Thuyên Chương đã lấy cớ tuổi nhỏ bồng bột làm việc thiếu suy nghĩ chỉ phải nộp phạt ngân lượng và đến Tông Miếu cầu phúc ba tháng, nay không xử lý Nguyên Vương liền không yên được. Huống hồ chính Thái tử cũng bị tạm giam vì nghi ngờ che giấu án vụ! Trẫm thật đau đầu mà!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, trong lòng có chút cuồng loạn, Hoàng đế hiện tại đã mệt nhọc như vậy nếu biết được Thái tử huyết thống kẻ khác liền sẽ thế nào. Y vốn muốn nói, cuối cùng lại nuốt ngược vào bụng, đành đợi đến thời điểm thích hợp hơn vậy. Bảo y thiên vị Nguyên Vương liền không sai, y thiên vị đích tử Hoàng đế, thật sự rất thiên vị hắn. Nếu đổi trữ quân, y chính là ủng hộ hắn. Nhưng trên hết vẫn là ý của Vĩnh Thành Đế.
- Nguyên Vương có bất ngờ cho đệ, chỉ tiếc đệ phải đợi đến khi án vụ xử lý xong, hắn cũng đã nghiêm túc kiểm điểm!
Triệu Tử Đoạn bật cười, lắc lắc mớ tóc huyền:
- Đệ chỉ cần hắn lần sau đừng liều mạng đơn thương độc mã hồi kinh là được rồi!
Vĩnh Thành Đế đột ngột cau mày, siết ly sứ trong tay nứt thành mảnh nhỏ, Triệu Tử Đoạn vội vàng đoạt lấy:
- Hoàng thượng!
Vĩnh Thành Đế cuối cùng cũng không duy trì được dáng điệu thản nhiên, hơi thở thoang thoảng tịch liêu:
- Trẫm vừa cùng Hỷ nhi trò chuyện rất lâu!
“Hoàng hậu nương nương!”
Triệu Tử Đoạn cau mày, nội tâm dâng lên sâu sắc bất an, Hoàng hậu thường ngày ít nhiều đều trốn tránh cùng Hoàng đế tâm tình, hiện tại có thể bày tỏ nỗi lòng, y liền thấy lành ít dữ nhiều.
- Huynh có ổn không?
Vĩnh Thành Đế lắc đầu, lại nói:
- Không! Trẫm hiện tại đã ban tử Giang thị!
Triệu Tử Đoạn nhắm hờ mắt, siết lấy ống tay áo, bất ngờ hành đại lễ:
- Hoàng thượng ban tội! Thần biết mà không báo!
Vĩnh Thành Đế đỡ người dậy, một chút biểu tình cũng không hiện lên, chẳng rõ hỉ nộ:
- Khanh thì có lỗi gì? Nàng ấy...lại vì chuyện này mà sinh áy náy, mới tính toán để ra tay với mẫu tử Giang thị! Trẫm thất vọng! Rất thất vọng!
Triệu Tử Đoạn im lặng, nhìn liễu xanh trước sân dập dờn theo mưa bụi, Hoàng đế không thất vọng vì Thái tử huyết thống, chuyện này rất dễ xác minh, cũng không thất vọng vì ngày đó Hoàng hậu vô tình để Dung Quý phi lợi dụng, càng không thất vọng với một nữ tử tầm thường như Dung Quý khi. Cái khiến bậc cửu ngũ chí tôn thất vọng chính là người kề cận đầu ấp tay gối bên cạnh có thể giấu giếm một chuyện đại sự như vậy trong khoảng thời gian dài đến thế, hay nói cách khác, một đời này, Phùng Hoàng hậu chưa từng mở lòng với Hoàng đế, không chỉ chuyện Thái tử, mà còn vô vàn chuyện khác.
Đồng sàng dị mộng, hai mươi năm yêu một người, hai mươi năm bên cạnh một người, đến khi người đó sắp nhắm mắt xuôi tay, Vĩnh Thành Đế vẫn không hề có được một chút thành tâm nào từ người. Triệu Tử Đoạn không dám nhìn thê lương điệu cười của bậc Đế Vương, chờ đợi hai mươi năm cho một đoạn tình không được đáp lại, trái tim Hoàng đế, đến cuối cùng cứng rắn bao nhiêu.
Vĩnh Thành Đế thở nhẹ một tiếng, mỉm cười qua loa:
- Dù sao nàng cũng không còn bao nhiêu thời gian, Trẫm muốn nàng vui vẻ! Cả đời này bên cạnh Trẫm, đã là ủy khuất nàng rồi!
Triệu Tử Đoạn càng nghe càng thêm đau đớn, Đế Vương nào cũng bạc tình, chỉ có Hoàng đế của y thì không, si tình đến quên thân. Triệu Tử Đoạn đổi trà thành rượu, mặc dù hiện tại nuốt thứ gì cũng cảm thấy chát đắng:
- Hoàng huynh đừng nghĩ nhiều, thần đã cho thuộc hạ đưa người hồi kinh, chỉ cần một lần trích huyết nhận thân liền chắc chắn!
Vĩnh Thành Đế u ám gật đầu, hồi lâu lại nói:
- Chuyện của khanh và Thiên Huyên như thế nào rồi?
Triệu Tử Đoạn thoáng ngạc nhiên, y vốn dùng cả đời này để lo sơn hà xã tắc Đại Quốc, chưa từng nghĩ đến bản thân, hiện tại nghe hỏi liền có chút không biết nên bắt đầu thế nào:
- Hữu duyên tương kiến, thần đệ từ đầu cũng không tính là ý tốt!
Vĩnh Thành Đế bạc môi nâng lên nụ cười, phượng mâu nồng đậm áy náy:
- Khanh có thể không nói, nhưng Trẫm hiểu rất rõ, ý định của khanh chính là hợp nhất Mạt Quốc vào Đại Quốc! Nhưng đó không phải cái Trẫm cần!
Vĩnh Thành Đế ngừng một chút, lại tiếp:
- Tử Đoạn! Khanh có thể coi tình ái như gió thoảng ống tay, nhưng Trẫm không muốn cả đời này khanh cô độc! Trẫm biết khanh cao ngạo, chỉ là đứng trước ái tình, vẫn nên nhún nhường một bậc!
Triệu Tử Đoạn nhấc chén rượu đầy, không rõ tâm trạng hiện tại, y nghĩ đến Thiên Huyên, cũng đã mấy năm, y không liên lạc, nàng không thăm hỏi, vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, y có thể nói ra chuyện Lý gia y bị ám hại, mà hiện tại y cũng chẳng cần phải nói ra, ngày mai lên công đường, cả Đại Quốc đều biết y bị người hại. Vì sao một khúc mắc nhỏ bé như kim, đến một ngày có thể hóa lớn tựa đao chặt đứt toàn bộ tơ duyên.
Cuối tháng ba, nắng nhạt màu đậu trên ngói đỏ kinh sư. Mẫu đơn rực rỡ hoa viên.
Diệt môn thảm án gắn với ba đại gia tộc Dương gia, Lý gia và Chân gia ảnh hưởng lớn đến trị an Đại Quốc. Bởi thế khi án vụ được điều tra, đích thân Hoàng đế giám sát xử án liền gây chấn kinh thiên hạ.
Trên phố náo loạn bàn tán, chỗ nào có hai người liền nói đến chuyện này. Người kể chuyện đứng giữa đường lớn, trên một cái bàn thấp, mặc kệ ồn ào xung quanh, sang sảng giọng nói:
- ...Lang Vương điện hạ hai mươi năm chịu mang thân phận hoạn quan chỉ để giúp nước vì dân, một lòng quảng đại chúng sanh bách tính. Không những phò trợ Hoàng đế còn là bình định biên cương, trừ diệt loạn thần tặc tử, người có thể hi sinh như vậy, nhân gian hiếm thấy...
Kẻ vây quanh xem rào rào một tràn vỗ tay, người kể chuyện càng thêm hăng hái:
- ...Dương gia đại môn lại làm điều không thiện, cưỡng bức nữ nhân nhà lành hạ sinh hài tử, tên này trưởng thành mang oán hận, một tay sát hại gia tộc, chính trường hắt nước bẩn Lang Vương, than ôi, làm việc ác thanh thiên chín tầng có mắt thấu trông, làm sao thoát khỏi...
Qua đường đám đông cắt ngang:
- Người lão nói là Dương Tướng quân đúng không?
Người kể chuyện gật gù búi tóc bạc:
- Đúng là tên họ Dương nhận bổng lộc triều đình đi ám hại trung lương, sau lưng hạ sát toàn gia, trước mặt áo xô khóc tang!
Cao lâu bên Thần Hà, Triệu Tử Đoạn tiêu diêu một nhã gian vắng vẻ, có thể nghe rõ mồn một âm thanh bên dưới. Cách đây mấy năm, dân chúng còn cho y là loạn thần tặc tử trời tru đất diệt, hiện tại lại ca ngợi y công chính liêm minh, y có chút không quen.
Đại án đã xử cách đây ba ngày, bắt đầu từ đêm Chân gia bị giết hại, toàn gia tất cả già trẻ lớn bé hơn năm mươi mạng người máu chảy thành sông. Nhưng may mắn thay, Chân Kiền Quý - huynh trưởng Chân Quận chúa - đồng thời cũng là Hình bộ Thượng thư lại may mắn thoát nạn. Chân Kiền Quý trốn được vào một mật đạo, lợi dụng Chân phủ bị cháy trong đêm mà thuận lợi nhảy xuống sông. Chân Kiền Quý sau đó được một thuyền nhân giúp đỡ, vì trốn tránh truy sát mà lưu lạc đến biên quan, được người của Mạt Quốc cứu mạng. Mạt Nữ Vương cuối cùng trả người về lại Tô Châu Nguyên Vương.
Chân Kiền Quý sống không chỉ là may mắn của hắn, mà là của Triệu Tử Đoạn. Chân Kiền Quý bản thân đang điều tra đại án dang dở thì bị ám sát, trong tay hắn đã nắm không ít bằng chứng. Hơn hết, Chân Kiền Quý một Hình bộ Thượng thư, là người không thể giả mạo. Nhưng quan trọng nhất, đêm sinh tử đó, Chân Kiền Quý đã đoạt được ngọc bội của Túy Tử - kẻ đem sát thủ ra tay với Chân gia.
Ba ngày trước thăng đường, Túy Tử ngay lập tức bị tống giam vào ngục, Triệu Tử Đoạn thỏa mãn tâm trạng, Túy Tử dựa vào bộ dáng tương tự y lấy lòng tin Hoàng đế, cuối cùng lại dám ngả về Thái tử tính toán lợi riêng, đợi sang thu hắn sẽ bị trảm thủ.
Thái tử trong thời gian tạm nắm quyền phạm nhiều trọng tội, tạm thời tước bỏ trữ vị giam lỏng Đông cung, cơ bản chính là bí mật chờ đợi trích huyết nhận thân. Chỉ là kẻ chủ mưu, Dương Quân Nguyệt đã mất tích bí ẩn. Vĩnh Thành Đế phát giận, cấm túc luôn cả Phan Phượng Thuật.
Triệu Tử Đoạn hời hợt nhấp ngụm trà, có gì phải vội vàng, Dương Quân Nguyệt muốn giết y, tất nhiên sẽ tự lộ mặt tìm y, cho nên y không gấp. Cơ bản hôm nay ra ngoài, chính là vì một cái hẹn với Nguyên Vương.
Triệu Tử Đoạn đợi đến khi sương khói đã tan khỏi mặt sông, vẫn chưa thấy người đến y còn đang suy nghĩ có nên dạy cho Nguyên Vương một bài học về quý trọng thời gian không thì từ bên ngoài, một nữ hài tử khoảng ba bốn tuổi lững chững đi vào.
Nữ hài thiên chân xinh đẹp, một bộ dáng dịu ngoan. Nàng mang hài lụa thêu hoa hồng, trên người vận y phục trắng trơn, thắt lưng họa tiết quả đào, lại choàng áo gấm đỏ cổ viền lông thỏ, tròn và ngọt ngào như một viên kẹo đường. Nữ hài không sợ người lạ, đối với vị Lang Vương khí tức bức người càng không sợ, lẫm chẫm đến cạnh, kéo kéo ngọc bội, lại kéo kéo túi hương nơi thắt lưng. Cuối cùng trưng mắt huyền mở to tỏ vẻ ủy khuất!
Triệu Tử Đoạn bật cười, quanh quẩn tìm kiếm một hồi không thấy người thân nữ hài, liền lén lút ôm lên người, thâm tâm y có chút khó nói thành lời, Cửu Thiên Tuế đại danh đỉnh đỉnh đang dỗ dành một tiểu bánh bao, nói ra thật khiến người khác khó tin.
Triệu Tử Đoạn theo hướng chỉ tay của tiểu hài nữ, đẩy cửa nhã gian ra ngoài, y bất ngờ khựng bước chân, huyền mâu vô định sâu thẳm thâm thúy thoáng trầm mặc. Trong xuân phong vần vũ huyết bào loạn bay, y khẽ cười, không rõ bi hay hỷ.
Cố nhân.
Nữ tử đối diện, tà áo vàng nhạt thêu hoàng hoa, tóc vấn cao trâm ngọc đơn giản, nàng tô má hồng, phấn mặc nhạt màu, nhưng trong mắt y, rất rực rỡ. Giống hệt mười mấy năm trước, lần đầu tiên y nhìn thấy nàng, thiếu nữ trong lâm viên Tĩnh gia Nam Châu.
Nữ hài trên tay Triệu Tử Đoạn khe khẽ vỗ tay, lại nhoài người sang bên cạnh, nắm lấy tà áo Thiên Huyên:
- Nương!
Không khí ngưng đọng.
Triệu Tử Đoạn hít một nơi sâu, Vĩnh Thành Đế từng nói đối với ái tình không nên cao ngạo. Y quyết định sẽ gọi tên nàng. Chỉ là lời còn chưa thốt ra khỏi môi, y đã thấy lệ nữ nhân rơi trên ống tay áo.
- Huyên Huyên!
Thiên Huyên bật khóc, nàng ôm lấy nam tử trước mặt, nước mắt nàng thấm qua hai lần áo y mỏng. Triệu Tử Đoạn hít một hơi hương thơm tầm xuân hồng thanh sạch trên tóc nàng.
Cánh đào hoa nào bay vào chung rượu!