Xuân sang gió lộng hàn mai rơi rơi tô điểm phồn hoa tràn ngập Cấm Thành. Trên những đoạn hành lang dài rộng, hồng đăng treo cao, sa rèm thêu kim tuyến tinh tế tung bay. Màu đỏ nổi bật giữa muôn ngàn tuyết trắng mênh mang.
Ngự Thư phòng.
Vĩnh Thành Đế long bào quý hiển ngồi bên cửa sổ, đối diện Lang Vương Triệu Tử Đoạn, cả hai vẫn giằng co một nước cờ. Đã hơn ba năm kể từ khi Phùng Hoàng hậu hoăng thệ, hiện tại cũng chỉ vừa qua khỏi đại tang mấy ngày.
Phượng mâu Vĩnh Thành Đế trong chốc lát tựa hồ như phát sáng, nét cười cao cao tại thượng mang theo thỏa mãn cùng hài lòng:
- Trẫm thắng!
Triệu Tử Đoạn phất phất tay áo rộng, huyền phát có chút rối loạn giữa xuân phong:
- Ba ván huynh thắng hai, đệ không muốn chơi nữa!
Vĩnh Thành Đế cười đến xán lạn, nhấp một ngụm trà ấm:
- Bao nhiêu năm, kỳ thuật của đệ không hề tiến bộ chút nào!
Triệu Tử Đoạn không cho là phải, biểu tình bất mãn lộ ra:
- Không phải là đệ không tiến bộ, mà đệ có cố gắng bao nhiêu cũng không thể vượt qua huynh!
Vĩnh Thành Đế với tay đến hộp gỗ trên bàn, cẩn trọng mở ra, bên trong là một khóa trường mệnh chạm hoàn toàn từ khối hỏa ngọc nguyên chất, không chút vẩn đục:
- Dành cho tiểu bảo bối sắp chào đời!
Triệu Tử Đoạn trong lòng chân thật cảm động, Thiên Huyên hiện tại đã hoài thai tám tháng, tất cả bà đỡ kinh thành đều dự đoán nàng sinh nam hài. Triệu Tử Đoạn vốn không quan trọng nam nữ, chỉ cần là giọt máu của y, y cư nhiên sẽ dành toàn lực bảo vệ, dành toàn lực yêu thương.
- Huynh nên giữ lại, đến khi hài tử ra đời đích thân đeo lên!
Vĩnh Thành Đế nghĩ nghĩ, như nhớ ra điều gì, liền lấy một sổ con đến:
- Trẫm mất rất lâu để chọn ra mấy cái tên này, đệ thấy thế nào?
Triệu Tử Đoạn hiện tại không biết phải bày ra biểu hiện gì cho phải, không rõ năm xưa Hoàn Nhan Phong Nghi ra đời Vĩnh Thành Đế có kích động, nhưng hiện tại, Thiên Huyên còn chưa lâm bồn, Hoàng đế đã chuẩn bị sẵn cả phủ Thế tử.
- Hoàng huynh của đệ! Tiểu hài tử mới sinh nên gọi nhũ danh thôi!
Vĩnh Thành Đế gật gật đầu, có chút trêu chọc:
- Rất tốt! Tiểu Phạn Phạn! Gọi là tiểu Phạn Phạn! Không tệ! Không tệ!
Triệu Tử Đoạn:
- “...”
Bên ngoài lanh canh rèm ngọc vang vang, ngự tiền cung nữ nhẹ chân tiến vào:
- Hoàng thượng, điện hạ, Thái tử cầu kiến!
Triệu Tử Đoạn hơi cau mày, nhìn sang bên cạnh, Vĩnh Thành Đế gương mặt dần dần trầm xuống.
Hoàn Nhan Phong Nghi từ Nguyên Vương thừa tước Đông cung Thái tử đã hơn ba năm. Hoàn Nhan Phong Nghi là đích tử, vốn ngày trước Phùng Hoàng hậu có hạ sinh một đích trưởng tử mất sớm yểu mệnh được phong Thương Vương, cho nên hiện tại trên Phong Nghi không có thứ trưởng tử, hắn được lập thành trữ quân chính là vô cùng hợp tình hợp lý, không có gì để bàn cãi. Thái tử ba năm làm việc thông minh quyết đoán, chưa từng sai phạm, chỉ là trước khi đại tang kết thúc, người dưới trướng hắn, An Viễn Hầu Hoàn Nhan Vũ Minh, phạm phải trọng tội, hiện tại đang bị Hình bộ giam giữ.
Triệu Tử Đoạn thở dài, nếu xử lý không khéo sẽ tạo thành tì vết, khiến con đường lên ngôi của Hoàn Nhan Phong Nghi liền trắc trở. An Vinh Hầu Phùng Việt thừa tước Đô Đốc trấn giữ thủy quân Đông Châu đã nhiều năm, từ trước khi Hoàn Nhan Phong Nghi lên vị trí Thái tử. Cách đây một năm, Hoàn Nhan Phong Nghi đề cử An Viễn Hầu Hoàn Nhan Vũ Minh đến Đông Châu phân chia quyền lực của Phùng Việt.
Cơ bản chỉ riêng chuyện này đã khiến Thái tử và Phùng gia nảy sinh mâu thuẫn, tuy Phùng gia là ngoại thích, nhưng Thái tử một chút kiêng nể cũng không có, trực tiếp muốn đoạt quyền. Ba tháng trước, Đông Châu xuất hiện hải tặc, Phùng Việt hi sinh trong loạn chiến. Vốn dĩ Phùng Việt có thể đánh thắng hải tặc, nhưng không ngờ đêm đó An Viễn Hầu bỏ qua toàn bộ tín hiệu, quyết không đưa quân trợ lực. Việc này nếu nói nhẹ có thể nhẹ, nói nặng cũng có thể nặng, Phùng gia tuy là huân quý thế gia, nhưng mà An Viễn Hầu cũng là người trong hoàng thất.
Triệu Tử Đoạn hướng mắt ra cửa lớn, dễ dàng thấy được Hoàn Nhan Phong Nghi một thân hoàng kim giáp phục quý hiển mang theo khí thế cao ngạo tiến vào, hắn quy củ hành đại lễ, phượng mâu sắc bén không lộ chút biểu tình.
Triệu Tử Đoạn trong lòng mang theo kinh hỷ, Thái tử so với thời hoa niên của Vĩnh Thành Đế cái gì cũng không khác, trừ việc Hoàn Nhan Phong Nghi không để nữ nhân vào mắt, đến Thái tử phi cũng không muốn sách lập.
Vĩnh Thành Đế trầm trầm giọng nói:
- Ngồi đi!
Hoàn Nhan Phong Nghi vẫn đứng về một phía, chăm chú nhìn bàn cờ, môi mỏng ẩn ẩn cười:
- Hoàng thúc chọn quân đen sao?
Triệu Tử Đoạn hời hợt gật đầu, Hoàn Nhan Phong Nghi có ý nới lỏng không khí, y liền giúp đỡ hắn:
- Bổn tọa đã lâu không chơi cờ, không thể thắng được phụ hoàng ngươi!
Hoàn Nhan Phong Nghi cười lớn:
- Phụ hoàng nên nhường hoàng thúc mới phải!
Nói chuyện hơn một canh giờ, Hoàn Nhan Phong Nghi một chút đề cập đến An Viễn Hầu đang bị giam trong ngục cũng không, chỉ xoay quanh những chuyện vui vẻ trong nhà. Cuối buổi, hắn cáo lui hồi cung, thong dong đầy tự tại.
Triệu Tử Đoạn khẽ lắc đầu, nhìn nam tử bên cạnh:
- Đứa nhỏ này quá tính toán! Quá sức bảo vệ người dưới! Liệu có đáng?
Vĩnh Thành Đế tựa đầu lên cánh tay, phượng mâu hỗn độn cảm xúc:
- Trẫm bảo vệ khanh bao nhiêu năm qua liệu có đáng!
Triệu Tử Đoạn môi mỏng mỉm cười, y hiểu rõ lời Hoàng đế, năm xưa, toàn thiên hạ này không nơi nào không căm ghét y. Hiện tại đối với Hoàn Nhan Phong Nghi cũng như vậy, Vũ Minh bên cạnh hắn đã nhiều năm, cả hai còn mang chung một dòng máu, Vũ Minh đối với hắn có bao nhiêu chân thật, bao nhiêu trung thành, chỉ có riêng hắn hiểu rõ. Người ngoài như y, hoặc như chính Hoàng đế, khó có thể đoán định.
- Vậy án của An Viễn Hầu, huynh định thế nào?
Vĩnh Thành Đế gõ gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ đen bóng đến soi rõ dung mạo:
- Bãi bỏ tước hiệu An Viễn Hầu! Không nặng không nhẹ, cũng đủ khiến Phùng gia hài lòng, không để vong linh Hoàng hậu ủy khuất, mà Phong Nghi cũng không phiền não nữa!
Đêm.
Thần Đông thê lương trong mờ mịt sương khí che lấp dáng dấp khách bộ hành.
Hoàn Nhan Phong Nghi đơn độc tiến vào giữa đại lao, đám lính canh vừa thấy Thái tử đến liền lui ra. Hoàn Nhan Phong Nghi âm lãnh phượng mâu trong ánh đuốc nhuộm màu ai oán.
Gian phòng cuối cùng, tử y hoa lệ tựa người vào tường đá lạnh buốt, đôi tay hắn trắng bệch tự ôm lấy thân mình, gió rít từng cơn xuyên qua mái ngói rêu phong. Hoàn Nhan Phong Nghi nhìn người nơi đó, có chút đau lòng. Hắn không mở được cửa ngục, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hoàn Nhan Vũ Minh.
Hoàn Nhan Vũ Minh choàng tỉnh, ánh mắt mơ hồ, mất một lúc lâu mới định hình được:
- Thái tử! Sao điện hạ lại đến đây?
Hoàn Nhan Phong Nghi ngồi bệt xuống mặt đất đầy rơm rạ:
- Không được ư?
Hoàn Nhan Vũ Minh ho nhẹ một tiếng:
- Thần chỉ hơi bất ngờ!
Hoàn Nhan Phong Nghi cởi áo choàng đưa qua khe gỗ:
- Vết thương huynh thế nào rồi?
Hoàn Nhan Vũ Minh tự nhiên quấn áo ngang thân thể:
- Phùng Việt không hổ danh chân truyền của Long Diện Tướng quân, chỉ thiếu nửa phần may mắn có lẽ đã lấy được mạng thần!
Hoàn Nhan Phong Nghi hơi cúi mặt, chuyện hạ sát Phùng Việt ban đầu xuất phát từ mục đích cá nhân hắn, khi đó hắn vì muội muội nên còn có chút thiếu quyết đoán, về sau Phùng Việt dựa vào chức vị Đô Đốc và chỗ dựa vững chắc Phùng gia, trở nên ngang ngược, không chuyện xấu gì không làm.
- Ủy khuất huynh phải ở nơi này...
Hoàn Nhan Vũ Minh nhếch môi kiêu bạc cười:
- Lo lắng sao? Vậy Thái tử điện hạ bồi hoàn thần đi!
Hoàn Nhan Phong Nghi đưa vò rượu trong tay đến nam tử đối diện, không đáp. Hải tặc là do hắn tạo, kẻ giết Phùng Việt đêm đó cũng chính là Hoàn Nhan Vũ Minh. Vốn dĩ chuyện xấu của Phùng Việt có thể đưa ra Hình bộ xử lý, nhưng hơn ai hết, là Thái tử, hắn biết rất rõ loại đại án này giơ cao đánh khẽ, về cơ bản, Phùng Việt nếu nhận án nặng nhất chỉ bị bãi tước. Thay vì thế, hắn quyết một lần lấy mạng, đỡ lằng nhằng về sau.
- Lần này có lẽ huynh bị phế truất đi!
Hoàn Nhan Vũ Minh hít một hơi sâu hương thơm trên áo choàng, như không để tâm đến lời nói vừa rồi, chuyển đề tài:
- Này! Điện hạ vào thanh lâu sao? Áo có mùi hương nồng thế?
Hoàn Nhan Phong Nghi bật cười, đoạt lại vò rượu uống một ngụm lớn:
- Xoay người sang đây, cởi áo, bản Thái tử giúp huynh vận công trị thương! Tuyết còn rơi rất dài!
Hoàn Nhan Vũ Minh đuôi mắt thoáng chốc cau hẹp, miễn cưỡng hừ một tiếng:
- Lần sau đừng vào thiên lao, đây là vượt quyền, đám Ngự sử như diều hâu kia không tha cho điện hạ đâu!
Hoàn Nhan Phong Nghi tập trung nội lực, truyền vào bờ lưng nam tử trước mặt, mồ hôi từng giọt từng giọt trượt dài xuống lồng ngực:
- Triều đình có hai loại quan, Ngự sử và những kẻ còn lại...
Hoàn Nhan Vũ Minh trong lòng tâm niệm điều gì, chính hắn hiểu rõ nhất. Phụ hoàng hắn ngoài phong một tước Hầu, cũng không công nhận thân phận của Hoàn Nhan Vũ Minh. Thân sinh hoàng tộc, nếu không đủ thông minh, không đủ tính toán, không đủ khôn khéo, có thể Hoàn Nhan Vũ Minh sớm đã mất mạng. Người bên ngoài nhìn vào, đều mười phần chắc chắn Hoàn Nhan Vũ Minh một kẻ thâm hiểm lợi dụng quyền lực Thái tử hắn.
Hoàn Nhan Phong Nghi thương tâm cười, hắn tại vị Đông cung, để giữ vững Đông cung, dù cho có phụ hoàng ủng hộ, thì máu vẫn nhuốm vào tay. Chưa bao giờ vị trí trữ quân là dễ dàng, con đường bước lên ngôi cửu ngũ cũng chưa bao giờ là bằng phẳng.
Hoàn Nhan Phong Nghi thu lại nội lực, nhìn vệt máu đen Hoàn Nhan Vũ Minh dây trên lớp rơm rạ phòng giam, trong lòng thoáng an tâm:
- Giữ lấy áo choàng, khi nào ra khỏi thiên lao thì đến Đông cung!
Hắn xoay người bước đi, quay đầu vẫn nhìn thấy ánh mắt Hoàn Nhan Vũ Minh mải miết trông theo. Hoàn Nhan Vũ Minh cả đời này chỉ mong muốn bản thân được lập bài vị phụ thân. Cho dù biết vô cùng khó khăn, nhưng hắn chắc chắn sẽ giúp Hoàn Nhan Vũ Minh thành toàn.