Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 57: Chương 57: Tháng rộng năm dài (trung)






Tiêu Nhã điện tràn ngập đàn hương êm dịu, nơi đại sảnh hai hàng hoạn quan cúi mặt quy củ, tay đều ôm quạt lông vũ lớn. Phía sau bức bạch ngọc bình phong hiện lên tầng tầng lớp lớp huyết sa rèm, che khuất người tôn quý đang nghỉ ngơi bên trong.

Triệu Tử Đoạn nghiêng một bên trường kỷ, không rõ đã ngủ hay còn thức, giữa mi gian hơi cau lại lộ ra dấu chu sa mềm mại tựa đóa hoa nở muộn. Ngoại trang y mỏng một màu huyền thêu hỏa long, loại họa tiết long mục điểm minh châu sinh động như thật vốn cả Đại Quốc chỉ duy nhất y đặc quyền.

Quỳ bên tả, một Thiếu giám nghiêm cẩn bẩm báo, giọng nói hắn du dương tựa hồ cầm:

- Thái tử hiện tại bề ngoài không có gì là không tốt, tính cách khiêm nhường, cùng đại thần hữu lễ, với kẻ dưới ôn hòa dễ gần...

Triệu Tử Đoạn huyền mâu thoáng hé, làn mi dài rợp bóng che đi biểu tình đáy mắt:

- Không có cốt cách đế vương!

Người kia hơi ngẩng mặt để lộ kinh ngạc, kỳ thực dám phát ngôn như vậy, sợ rằng cả Đại Quốc cũng chỉ có mình Lang Vương.

Triệu Tử Đoạn thoáng nhìn, dung mạo hắn một chút cũng chẳng giống nam nhân, nếu không phải vì trong hệ thống hoạn quan chỉ có năm vị trí Thiếu giám, mỗi năm đều nghiệm thân chặt chẽ, Triệu Tử Đoạn liền nghi ngờ hắn là ngoại nhân trà trộn, nữ cải nam trang.

- Ngươi tên gì?

Hắn hơi ngạc nhiên, đổi dung mỉm cười xán lạn:

- Nô tài Túy Tử! Quê quán Tô Châu, đã hầu hạ cạnh Hoàng đế bảy năm!

Triệu Tử Đoạn nhìn hắn lần nữa, loại nhan sắc này nếu đặt trên người nữ nhân liền có thể khiến cho thành xiêu quách đổ. Vĩnh Thành Đế chính là kiểu người thích thu nhận thủ hạ kỳ dị các loại. Triệu Tử Đoạn thở dài phiền não, y thật sự rời xa kinh sư quá lâu, Hoàng đế bây giờ cũng đã có tâm phúc mới ở bên.

Túy Tử không nao núng bộ dáng, tiếp tục lời bẩm còn dang dở:

- Thái tử hiện tại đang trình tấu ban đất phong cho các Hoàng tử khác, tránh để thiệt thòi!

Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, Dung Quý phi cũng thật nhanh tay, cứ như vậy muốn đuổi cốt nhục Hoàng đế đi xa. Thân Vương có đất phong không thể cứ ở lại Thần Đô, mỗi ngày không lên triều, quyền lực liền thu hẹp đi rất nhiều, không còn khả năng đối đầu với Thái tử.

Triệu Tử Đoạn vắt tay ngang trán, đã bước vào chính trường phải chấp nhận cả đời tranh đấu, không ngày yên lành. Y vốn chẳng còn thuở phong hoa vẫy vùng đất trời thân mang hoài bão, hiện tại nhìn đám hậu bối giống hệt bản thân ngày trước, liền thấy đáy lòng mục nát cũ kỹ.

Triệu Tử Đoạn xoay người nhìn ra hoa viên nhạt nắng, đã lâu mới quay lại Cấm Thành, thật muốn thăm lại mẫu đơn năm cũ. Y lẳng lặng rời điện, bộ bước đến Ngự Hoa viên, Túy Tử nhanh chân theo hầu hạ.

Mẫu đơn chớm nở, hoa đỏ ướm trên nhành xanh.

Bên thủy tạ sóng nước lưu chuyển, sương khói mờ ảo, hiện lên dáng hình uyển chuyển nữ nhân thanh tú đang thong thả tựa người, tay vung từng mớ cánh hồng thả trôi theo dòng chảy.

Túy Tử đoán chừng ánh mắt y không rời người nọ, tỏ ý:

- Điện hạ, người này là Quận chúa Chân thị!

Triệu Tử Đoạn hơi cau mày:

- Chân thị?

Túy Tử hơi cúi đầu, Lang Vương điện hạ vừa mới hồi kinh, không rõ cũng là đương nhiên:

- Nhị Hoàng tử vừa lập trắc thất, cùng Chân Quận chúa là đường tỉ muội! Chân gia trước không có gì, vừa rồi dẹp hải tặc lập đại công, vị Chân Đại Tướng quân này không xin Hầu tước bản thân, không muốn cáo mệnh cho phu nhân, lại cầu một cái Quận chúa đến đích trưởng nữ Chân Yên Hoan!

Triệu Tử Đoạn lấy làm lạ, trông nàng cũng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu, lại còn chưa gả đi, cứ cho rằng đại môn tính toán cũng đâu thể tính đến một tước hiệu. Vả lại, nữ nhi với tước hiệu không quan trọng bằng trượng phu. Kỳ thật, càng nghĩ y càng khó hiểu.

Túy Tử thấy chủ nhân trầm tư, đồng tử hướng đến thủy tạ:

- Điện hạ có muốn ra gặp người? Nô tài liền bày biện một bàn rượu!

Triệu Tử Đoạn hơi phất tay áo, tiếp tục dạo bước, dẫu sao cũng chỉ là nữ nhân, y không mấy hứng thú, vả lại, chẳng phải y đã dành bảy năm tốt đẹp nhất để bảo bọc nàng hay sao, vừa đoạt được quốc, nàng liền không chút lưu tình.

Triệu Tử Đoạn hơi thở âm lãnh, đến một phong thư Thiên Huyên cũng tiếc rẻ. Ngẫm ra, y nên tin vào lời phụ thân năm xưa, người Thiên tộc chính là cùng một loại.

Vĩnh Thành Đế sắp tổ chức hội săn, lại vì lo lắng Triệu Tử Đoạn chiến chinh mệt nhọc, liền chẳng để y nhúng tay vào, Ngự Quân Đài hiện tại lại chưa bàn giao xong, Triệu Tử Đoạn cứ thế vô cùng rảnh rỗi.

- Buổi sáng Tường Vân thế nào rồi?

Túy Tử chấp tay:

- Điện hạ không cần lo lắng, Mộ Dung Công tử rất tốt, Hoàng đế đã ban thưởng, Hồng Thất Thái y cũng vừa kê thêm dược liệu, châm cứu hằng ngày, mà Mộ Dung Công tử ý chí tốt, kiên cường luyện tập!

Trời hạ vũ.

Mưa rả rích rơi, báo hiệu mùa xuân sắp kết thúc.

Triệu Tử Đoạn trầm tư trong lương đình rộng, Túy Tử vốn là cung nhân ngự tiền giỏi nhất là đoán ý người, liền nhanh nhạy đem đến một lò than nhỏ, trên chứa Kim Quế Tửu năm trước, rồi cẩn thận lui đi. Triệu Tử Đoạn nghe lửa cháy lách tách, sương khí phủ kín thiên địa.

Y trước đó chưa từng si tình, thời gian qua cũng đã đối đãi nàng thực tâm thực dạ, vì cái gì đến cùng nàng lại chẳng hiểu ra. Cả đời y trừ Hoàng đế, đặc biệt lưu tâm chỉ có nàng.

Trong bóng mưa mờ mịt, Chân Yên Hoan gấp gáp chạy vào lương đình, thân người nàng sũng nước, trên tay ôm một tiểu sủng vật, vừa thấy nam tử nhàn nhã nơi đó, nàng luống cuống định ra ngoài.

Triệu Tử Đoạn môi mỏng ngạo tiếu, xiêm y nàng quá mỏng mảnh, cứ thế dính sát thân thể mềm mại yếu nhược:

- Quận chúa không cần hữu lễ, cứ tạm nghỉ ngơi!

Chân Yên Hoan thả lỏng biểu tình, ngại ngần thi lễ rồi ngồi cách xa y, nàng lo lắng ánh mắt đặt bồ câu lên bàn đá, cạnh lò than ấm, dùng cả khăn tay thấm máu cánh chim bị thương.

Triệu Tử Đoạn hời hợt uống rượu, tự nghĩ Vĩnh Thành Đế cũng đã lâu không nạp mỹ nhân nào, hiện tại vô tình một hồng nhan lưu lại, chẳng rõ Hoàng đế có ngụ ý gì.

Chân Yên Hoan hít hà hương thơm quế hoa lan tỏa không khí, nàng dịu dàng ôm bồ câu nhỏ vào lòng, Triệu Tử Đoạn huyền mâu đã điểm hồng, trêu chọc một tiếng xóa đi gượng gạo:

- Quận chúa làm như vậy về sau bồ câu sẽ không bay được nữa!

Chân Yên Hoan đối chuyển ánh mắt đến y, vừa kiêng nể vừa xa cách:

- Đa tạ Thiên Tuế gia nhắc nhở, thần nữ tài sơ học thiển!

Triệu Tử Đoạn với tay đem bồ câu đặt một bên, bàn tay mảnh mai tinh tế cẩn trọng sắp xếp xương cánh chim, sau khi bôi thuốc mới cố định băng bó. Hành động này tuy bộc phát, nhưng lại khiến y nhớ đến Mộ Dung Tường Vân. Đoạn đường từ Mạt Quốc hồi Thần Đô, đi nhanh cũng ba, bốn tháng, nếu không được cứu chữa trước, đôi chân hắn đã phải bỏ đi. Hiện tại biến chuyển tốt như vậy, vốn là chuyện đáng mừng, nhưng trong lòng y lại sinh ra loại cảm giác lo lắng mơ hồ. Triệu Tử Đoạn xoa xoa mi tâm, xem ra không điều tra liền không được.

Chân Yên Hoan quan sát biến chuyển trên gương mặt nam tử đối diện, nàng lại cho rằng y vì chăm sóc tiểu bồ câu mà mệt nhọc, liền đứng dậy rót rượu vào ly ngọc.

- Thần nữ đa tạ Thiên Tuế gia!

Triệu Tử Đoạn gật đầu, dung mạo thiên tiên nhuốm hơi men càng thêm diễm lệ:

- Vậy Quận chúa bồi rượu bổn tọa đi!

Chân Yên Hoan khựng tay, nụ cười tuy rằng ái ngại, nhưng vì nàng nghĩ y đang say nên không để lộ biểu tình. Y là Cửu Thiên Tuế tôn quý nhất thiên hạ, một Quận chúa ngoại tộc như nàng có gì để ủy khuất.

Chân Yên Hoan tự rót rượu bản thân, kính cẩn uống hết. Triệu Tử Đoạn cả cười, trước khi gặp Thiên Huyên y vốn không thường cùng nữ nhân thân cận, hiện tại lại ép buộc một Quận chúa xa lạ bồi rượu.

Triệu Tử Đoạn dốc bình ngọc, tự giễu cợt, Hoàn Nhan Phong Nghi thật nói không sai, si tình thường không viên mãn.

Phượng hoàng* rơi đỏ góc hoa viên.

Bên kia Cấm Vệ Ti, Mộ Dung Tường Vân cạnh cửa sổ khẽ tránh né giọt nước tung tóe bắn qua song gỗ. Hắn đã có thể đứng được, tuy rằng rất chậm, cố gắng từng đoạn nhích chân một, tay vịn vào thành ghế.

Hoàng y nữ nhân che ô dưới tán liễu hẹp, mặc kệ bùn đất bám lên làn váy thêu hoa, nàng cảm nhận hơi lạnh thấm qua từng lớp da thịt, cuối cùng vẫn thể không đành lòng quay đi.

Mộ Dung Tường Vân nghe hương thơm nồng nồng lan tràn chóp mũi, Thuyên Chương từ đâu xuất hiện, kéo cánh cửa sổ ướt đẫm kín kẽ gian phòng, sắc vàng trên xiêm áo không thể che lấp gương mặt bệch bạc vô huyết. Mộ Dung Tường Vân ánh mắt vẫn không rời khỏi khung cửa đã đóng kín, Thuyên Chương cũng chẳng mở miệng, nàng cứ thế thẫn thờ một góc.

Sấm chớp rạch ngang thiên địa.

Mộ Dung Tường Vân ho nhẹ, lòng bàn tay vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi lạnh:

- Công chúa, người có thể đi được rồi!

Thuyên Chương bối rối biểu tình, vặn vẹo khăn lụa, thanh âm ấp úng:

- Có thể tha lỗi cho ta được không?

Mộ Dung Tường Vân nhạt môi cười, hơi thở thoảng qua sống mũi cay sè:

- Ta không dám trách cứ gì người, sáng sớm nay Hoàng thượng cũng đã ban thưởng vạn lượng kim ân xuống! Ta làm sao có thể sinh tà tâm!

Hắn không quay lại, Thuyên Chương không thể nhìn rõ gương mặt anh tuấn đó, nàng cố gắng điều hòa hơi thở, lại chẳng dám để hắn biết bản thân đã rơi lệ, vội vã lấy ô rời đi.

Đối diện khoảng sân rộng, hoa lệ y phục An Vinh Hầu lạnh lùng trông theo bóng dáng hoàng y hoa lệ.

____________________

Tachỉmuốnhỏicácnàngcómuốnđổinữchínhkhông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.