Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 110: Chương 110: Bọ ngựa bắt ve vành khuyên sau lưng




“Việc ngươi muốn ta làm ta đều làm xong, Vãn Thu đã được chuộc ra, trận đấu cũng xong rồi, chúng ta khi nào thì rời đi?” Bọn người Triệu Thành vừa đi, Bộ Phong Trần lại nhắc tới chuyện rời đi.

Nam nhân này, sao lại vội vã rời đi như thế.

“Làm sao vậy, ở đây thì có chuyện gì, có người làm cho ngươi có cảm giác không được thoải mái hay sao mà phải vội vã rời đi như thế?” Ha hả, ngươi này Bộ Phong Trần, chẳng lẽ sợ ta biết ngươi từng cùng hoàng đế miền Nam có một chân, vì thế liền tự làm chủ không muốn vào Thanh Thành bảo khố sợ bị ta thấy sợi tóc vứt đi của ngươi?

“Chính là không muốn dính vào tranh đoạt quyền thế của lũ phàm nhân kia mà thôi.” Bộ Phong Trần lạnh lùng khinh thường nói. “Ý tứ của Thái tử kia ta đã sớm nhìn ra, hắn muốn mượn sức của ta để lên ngôi hoàng đế, Bộ Phong Trần ta sao có thể bị lũ phàm phu tục tư lợi dụng được chứ.”

Lúc Bộ Phong Trần nói chuyện, ta quay đầu lại nhìn quanh phòng, chỉ có Tam Khâu đạo nhân đứng y chang cây cột, Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong đã sớm bị lão đuổi về, lão ở lại một mình, cho dù nghe được cuộc trò chuyện giữa ta và Bộ Phong Trần cũng vẫn làm như cây khô không hề nhúc nhích.

Hiện tại tốt lắm, mạc danh kỳ diệu thêm được một người hầu, về sau chẳng lẽ phải đem Tam Khâu đạo nhân cùng đi?

“Phải làm sao với hắn bây giờ?” Ta nhẹ giọng nói.

Bộ Phong Trần nhìn Tam Khâu đạo nhân ở phía sau, nói thẳng: “Hơi già một chút, tư chất còn tốt, tu vi cũng không tồi, chỉ là hơi xấu, hơi béo, nếu muốn tăng tiến tu vi xem ra rất khó, hắn ngay cả bước đầu tiên cơ bản nhất của người tu hành là vứt bỏ thất tình lục dục cũng không có đạt tới.”

“Hừ —” Tam Khâu đạo nhân hừ nhẹ một tiếng, thổi râu trừng mắt.

“Người hầu không được đứng ở chỗ này, chướng mắt lắm, đi xuống học hỏi Xuyên Sơn Giáp làm sao trở thành một người hầu tốt đi.” Bộ Phong Trần vừa mới nói xong, Xuyên Sơn Giáp liền xuất hiện.

“Hắc hắc hắc, lão già, đi!” Xuyên Sơn Giáp đi ra.

Tam Khâu đạo nhân lạnh lùng liếc nó, trực tiếp xoay người rời khỏi.

“Ngươi giữ hắn lại làm cái gì?” Có một con Xuyên Sơn Giáp biết nghe lời là được rồi, bây giờ còn thêm Tam Khâu đạo nhân cũng giữ lại, Bộ Phong Trần là muốn tạo thành một đại quân nô bộc hay sao?

“Giữ lại về sau chắc chắn có chỗ hữu dụng.” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng nói một câu.

Trong lúc chờ những người đó đi vào khách điếm còn có chút thời gian, ta vào phòng tắm rửa, tắm thật sạch sẽ thoải mái sau đó cố ý thay bộ quần áo bằng tơ lụa nguyệt sắc, còn có hoa văn màu xanh, thanh nhã lại không mất đi vẻ đẹp đẽ quý phái.

Thật sự là kỳ quái, trước đây Bộ Phong Trần dù không có chuyện gì cũng chạy đến tìm ta, hôm nay thẳng cho đến khi ta tắm rửa xong xuôi vẫn chưa thấy nam nhân kia.

Thật không phải là do ta nhớ hắn đâu, chỉ có chút kỳ quái mà thôi.

Ra khỏi phòng, ta bước dọc theo hành lang, chợt nghe được tiếng đàn du dương từ xa xa truyền đến, ta đi theo tiếng đàn, ngay tại góc sân viện thấy một người nam nhân đang đánh đàn dưới trăng, tóc dài như nước, mỹ nhân như ngọc.

Người đánh đàn là Vãn Thu; người nghe đàn là Bộ Phong Trần.

Vãn Thu là một tay hảo cầm, dù sao cũng từng là hoa khôi của Thu Hương lâu, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn văn chương có văn chương, nếu không phải hiện tại nghe thấy tiếng đàn này, ta thiếu chút nữa đều đã quên Vãn Thu đã được đưa từ Thu Hương lâu đến đây.

Tuy rằng ta đề nghị chuộc nam nhân này, cũng không hẳn là xuất phát từ chân tâm, thật ra là lợi dụng nam nhân này dẫn đến một vài người khác mà thôi.

Thiện lương sao? Giả nhân giả nghĩa dĩ nhiên không có, ta cũng không kém nhiều lắm.

Cho dù hiện tại so với trước bình tĩnh cùng cởi mở hơn, nhưng rất nhiều lúc giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lạnh lùng cùng với tàn khốc trong ta vẫn như cũ chưa từng biến mất, cho dù giờ đây ta không hề bởi vì giang sơn quyền thế mà mưu tính sâu sa, nhưng cũng vì mục đích của bản thân mà hành động giống như trước kia.

Một khúc đàn vừa dừng, ta vỗ tay, khen tặng: “Đàn thật là hay.”

“Thiên Ca công tử.” Vãn Thu nhanh chóng đứng lên, hướng ta thi lễ “So với cầm khúc của Thiên Ca công tử, Vãn Thu có tính là gì đâu. Thiên Ca công tử nói quá lời.”

Ta cười cười, liếc mắt Bộ Phong Trần ngồi ở trong đình, đối Vãn Thu nói: “Vãn Thu công tử, ngủ có ngon không?”

“Đạ tạ Thiên Ca tiên sinh quan tâm, Vãn Thu nghỉ ngơi tốt lắm.” Vãn Thu cúi đầu mỉm cười, chút phong tình kia cũng thật là đẹp, mơ hồ ở bên trong, nam tử ngẫu nhiên trộm nhìn Bộ Phong Trần.

Được rồi, dù sao vỗn chính là người xấu, cái tên xấu xa này ta đảm đương cũng tốt.

“Nếu Vãn Thu công tử nghỉ ngơi hồi phục rồi, vậy mời Vãn Thu công tử thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.” Ta mỉm cười, nói xong lời này sắc mặt Vãn Thu nhất thời thập phần khó coi “Xe ngựa ta đã chuẩn bị xong, buổi tối ngày hôm nay Vãn Thu công tử có thể rời khỏi Thanh Thành, về phần cửa thành, ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa, có thể trực tiếp đi ra sẽ không ai ngăn cản.”

“Thiên ca tiên sinh…” Vãn Thu nhất thời nghẹn lời, đại khái thật không ngờ một người thoạt nhìn là người tốt như ta, thế nhưng hắn vừa mới đi vào khách điếm chưa lâu đã đuổi hắn đi.

“Thiên Ca tiên sinh hiểu lầm, ta… Ta cùng Bộ tiên sinh không có cái gì, Vãn Thu tự biết xuất thân ti tiện, không dám vọng tưởng” nam tử cười khổ một tiếng, nói lời có chút tức tưởi “Thật ngại quá, là lỗi của Vãn Thu, Vãn Thu bây giờ sẽ đi, không quấy rầy Thiên Ca tiên sinh cùng Bộ tiên sinh.”

Ở Phong Lưu cư có mấy người đơn thuần? CÓ thể từ vị trí tầm thường lên được hoa khôi, lại có mấy người khờ dại đâu?

Vãn Thu có lẽ không xấu, có thể thấy được nam nhân như Bộ Phong Trần làm sao tránh khỏi buông thả, những người ở thanh lâu luôn muốn nam nhân sẽ bị họ thao túng, luôn khát vọng cái gọi là tình yêu.

Ở thế giới mà bọn họ chưa từng thấy qua, có nhiều tàn khốc mà bọn họ không hiểu được.

Vãn Thu nhìn Bộ Phong Trần liếc mắt một cái, Bộ Phong Trần vẫn thản nhiên uống rượu, nam tử không khỏi có chút thương tâm, loạng choạng chạy ra ngoài “Người đã bị ta đuổi đi, ngươi không chê ta phá hưng trí của ngươi chứ?” Đứng trên hành lang, ta nhìn Bộ Phong Trần cười nói. Bộ Phong Trần ngẩng đầu hướng ta mỉm cười, vẫy vẫy tay, nói “Ngồi xuống cùng ta uống một chén không?” “Không cần.” Liếc nam nhân một cái, ta xoay người rời đi, lại tựa hồ nghe tiếng cười nhợt nhạt của Bộ Phong Trần.

Tên nam nhân tự kỷ này, chẳng lẽ cho rằng ta bởi vì ghen nên mới đuổi Vãn Thu đi? Bị Bộ Phong Trần hiểu lầm như thế thật là hỏng bét…

Vãn Thu lúc từ Thu Hương lâu đi ra đã thu thập xong hành lý, lúc này cũng không cần phải làm lại lần nữa, cơ hồ dưới sự giục giã của Xuyên Sơn Giáp vội vội vàng vàng đem hành lý lên xe ngựa, ngay cả khẩu khí đều có chút hổn hển, Vãn Thu cũng bị ép phải lên xe ngựa. “Từ từ —- Thiên Ca tiên sinh, có thể cho ta gặp Bộ tiên sinh một lần không?” Hoa khôi này vẫn còn lưu luyến không rời, mắt rưng rưng nức nở động lòng người. Đối với ta không có chút tác dụng, hơn nữa, kỳ thật không lâu sau Vãn Thu có thể nhìn thấy Bộ Phong Trần.

Ta cười đến hòa ái, hướng về phía Vãn Thu phất phất tay: “Vãn Thu, bảo trọng.” Dứt lời liền bảo con Xuyên Sơn Giáp đẩy Vãn Thu lên xe, quất roi, xe ngựa xuất phát, rất nhanh liền rời khỏi khách điếm hướng cửa thành mà đi. “Hừ, thật sự là nam nhân nhẫn tâm, để cho người ta gặp một lần cũng không được.” Tam Khâu đạo nhân ở bên cạnh rầm rì nói “Đường đường là người tu hành mà lại ở đây bàn chuyện này, tư vị có phải hay không không tốt lắm?” Ta nhìn Tam Khâu đạo nhân liếc mắt một cái, cười nói “Nếu thích người ta như vậy, có muốn ta đem nam nhân kia cho ngươi?”

“Ngươi… ngươi…” Tam Khâu đọa nhân nhất thời tức giận đến đỏ mặt, xoay người thở phì phì rời khỏi, trên miệng còn nhắc lại “Thói đời ngày sau, thói đời ngày sau!””Từ từ, ngươi đi đâu, giúp ta tìm một con ngựa đến đây.” Ta hướng Tam Khâu đạo nhân hô lớn “Ngươi muốn ngựa làm cái gì?” Miệng nói lầm bầm, Tam Khâu đạo nhân vẫn không tình nguyện đi tìm một con ngựa cho ta.

Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, nếu ta đoán không lầm, đại khái chờ xe ngựa qua cửa thành sẽ có người gây chuyện với Vãn Thu. Bọ ngựa bắt ve, vành khuyên sau lưng. Ta xoay người lên ngựa: “Giá —“

“Ê, tiểu tử kia ngươi muốn đi đâu!” Tam Khâu đạo nhân ở phía sau lớn tiếng hô.

“Nói với Bộ Phong Trần, uống rượu xong liền đi ra cho ta!”

Rượu thuốc của Bộ Phong Trần quả nhiên công hiệu, chân ta trước kia bị thương gần như phá hủy, hiện giờ không tới một tháng đã hồi phục rất tốt, chân rất bình thường, cưỡi ngựa cũng thoải mái hơn rất nhiều. Theo đường xe ngựa đi, ta đuổi theo. Chạy một lát đã ra tới cửa thành, hướng cửa thành đi ra ngoài một đoạn sẽ thấy được xe ngựa của bọn Vãn Thu, chung quanh một mảnh hỗn độn, bọn Vãn Thu đã sớm không thấy bóng dáng.

Cẩn thận nghe, giống như trong rừng cây phát ra một ít tiếng vang. Ta nhảy xuống ngựa hướng tới rừng cây đi qua, nghe được thanh âm của một nữ nhân “Rạch nát mặt hắn cho ta!” “Không được! Không được — a” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, là Vãn Thu. Ta ở bên cạnh lẳng lặng đợi người mà ta cần xuất hiện, mặc dù có chút lạnh lùng nhưng thời điểm này vẫn chưa đúng lúc cứu người. Lúc này, đột nhiên xuất hiện vài tiếng động kỳ lạ.

“Ai, là ai!” Nữ nhân quát nhẹ một tiếng “Là người đến lấy mạng ngươi, ha hả a…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.