Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 22: Chương 22: Không thể không thắng




Ha hả a………

Khá lắm thánh tôn giả, khá lắm Bộ Phong Trần, thật đúng là – đủ tuyệt!

Từ trước đến nay chỉ có Sầu Thiên Ca ta khiến người chạy trong vòng lẩn quẩn, lúc này thế nhưng có người khiến ta tự sa vào bẫy, ta thật muốn nhìn xem, Bộ Phong Trần có thể làm đến cái dạng gì!

Sau mấy ngày Nhất Trọng Môn đoạt ghế chi chiến diễn ra…………

Lần đầu tiên, ta nghĩ tốt nhất là vừa lên võ đài liền nhận thua, Bộ Phong Trần lại đi trước một bước, chính là lúc ta ở trên đài chuẩn bị tự nhận thất bại, đối thủ lại bước ra nói một tiếng “Ta thua!”

Lần thứ hai, có vết xe đổ, chưa lên đến võ đài ta liền hô lớn “Ta nhận thua”, lại nghe nói đối thủ nửa đường trật chân nằm trong nhà, kết quả ta trực tiếp thăng cấp!

Lần thứ ba, ta rõ ràng ngủ thẳng giấc đến trưa không đi tham gia trận đấu, Nhất Trọng Môn lại truyền đến tin tức đối thủ của ta bị thiên lôi oanh đỉnh, cuối cùng ta thế nhưng trực tiếp thắng Nhất Trọng Môn 3 trận!

Lúc này, chỉ sợ người mù đều có thể nhìn ra được người có địa vị không thấp ở Thánh môn đang âm thầm nâng đỡ Sầu Thiên Ca.

Truyền thuyết kia……….chính là thật vậy chăng?

“Phi! Là giả đấy! Tiểu Thảo, như thế nào ngay cả ngươi cũng tin tin đồn hoang đường kia, ta giống như loại người cùng thánh tôn giả có quan hệ thân mật sao?” Tức giận không thôi, ta tức giận không phải vì bên ngoài đồn ta cùng thánh tôn giả có thân mật loại quan hệ này, ta tức giận vì mỗi một lần đối thủ đều có thể đoán được tâm tư của ta.

Đối thủ này là ai, mỗi một lần đều có thể chuẩn xác nhìn rõ ý tưởng trong nội tâm ta, mỗi một lần đều có thể làm cho ta lộ vẻ sầu thảm “bị thua”, là Thánh tôn giả ẩn sâu trong Cửu Trọng Môn, hay vẫn là Bộ Phong Trần kia?

Ta nghĩ không được, ta đoán không ra, lòng ta phi thường khó chịu, cũng có chút cảm giác kỳ quái, thế gian này còn có người có thể nhìn thấu tâm tư ta.

Thánh môn thánh tôn giả, còn có Bộ Phong Trần, còn có Thánh môn cao thủ ẩn giấu, có thể lợi hại đến đâu?

Trong nháy mắt, ta không khỏi bật cười, từng xem bản thân là người duy nhất đứng trên đỉnh núi cao, từng là Sầu Thiên Ca thiên hạ vô địch, hiện giờ mới sáng tỏ, núi này cao còn có núi khác cao hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Sầu Thiên Ca a Sầu Thiên Ca, ngươi làm sao là thiên hạ vô địch, rõ ràng là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc!

“Đích xác một chút cũng không giống, Thánh môn có nhiều mỹ nhân, thánh tôn giả làm sao sẽ thích thượng ngươi một người què vừa già lại hủy dung, tính cách lại kém!” Thanh âm không hài hoa mang theo vài phần vui cười xông ra, nơi nào có Tiểu Thảo là sẽ có Tiểu Hoa, mà nơi Tiểu Hoa đến sẽ có lời nói ác độc của Tiểu Hoa.

Ta trừng mắt nhìn Tiểu Hoa, hừ nói: “Ai biết thánh tôn giả kia có phải hay không vừa già vừa xấu đứt tay què chân, cộng thêm tính cách bệnh thần kinh chỗ thiếu chỗ hụt, ai không xứng với ai còn không biết đâu!’

“Hư hư hư – Sầu đại ca, lời này mà ngươi cũng dám nói, bị người khác nghe được chính là sẽ có phiền toái a!” Tiểu Thảo bị một phen cuồng ngôn của ta dọa, vội không ngừng che miệng ta.

“Phi phi phi, đều là người như nhau cả!” Ta đẩy tay Tiểu Thảo ra, nói trở về, lúc này đây Tiểu Thảo ở Nhất Trọng Môn ghế chi tranh cũng thuận lợi thắng 3 trận.

Tiểu tử này ngày thường thoạt nhìn cộc lốc cùng ngây ngốc, không nghĩ tới còn ẩn dấu chút tài năng, chính là Tiểu Thảo là hàng thật giá thật, ta cũng là mười phần “hàng giả”.

Không được, nếu cứ như vậy mà lặp lại, Bộ Phong Trần còn không thật sự làm cho ta trở thành địch nhân của mọi người trong Nhất Trọng Môn hay sao, sau này ta như thế nào có thể ở Thánh môn đợi ăn chờ chết?

Hiện giờ đi tới bước này, ta cũng không biết ba trận kế tiếp Bộ Phong Trần còn muốn xuất chiêu gì, ngồi chờ chết không bằng chủ động xuất kích trước.

Tùy tiện tìm mấy lý do đem Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa đuổi đi, ta một mình khập khiễng hướng rừng đào đi tới, nhớ rõ Bộ Phong Trần từng nói qua, mỗi ngày lúc chạng vạng đều có thể ở thác nước sau rừng đào tìm được hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.