Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 179: Chương 179: Lương tiêu (đêm đẹp)




Edit: Tình

Beta: Lãnh Dạ

Chiếc lược ngọc nhẹ nhàng chải xuống, một lần nữa ta cột chắc tóc, gió mát phất qua, phá lệ thấm vào ruột gan.

Từ trên đài cao nhìn xuống Lệ Tích hồ mới cảm thấy được hồ này đẹp cỡ nào, giống như một khối ngọc bích trơn bóng trong suốt dưới ánh trăng nhu hòa phát ra sáng bóng mà yên ả.

Một đình nghỉ mát được xây dựng trên đỉnh núi bên cạnh Lệ Tích hồ này có một cái tên rất êm tai – đình Ngọc Ba.

Đứng trên đình Ngọc Ba, không những nhìn được toàn cảnh Lệ Tích hồ còn có thể nhìn đến rừng trúc xanh biếc lay động bên hồ, tuyết phong ở xa xa ẩn bên trong sương mù.

Một cây anh đào màu hồng nhạt nghiêng mình s Ngọc Ba. Khi được gió nhẹ nhàng lay động, vài phiến hoa hồng nhạt bị gió thổi bay, mặc kệ như thế nào, Cửu Trọng Môn đều là nơi cảnh đẹp mê người.

Cảm giác một hơi thở quen thuộc, ta ngồi ở trong đình quay đầu lại, một thân áo trắng, một đầu tóc bạc, nam nhân như từ trong mộng đi ra đã quay trở lại, cầm trong tay một vài quả dại màu đỏ tươi, cho dù cách xa như vậy, ta đều có thể ngửi được mùi hương phát ra từ những quả dại đó.

“Thơm quá!” Ta đã rất đói, trước khi chưa gặp Bộ Phong Trần đã không có ăn uống gì, vừa rồi mới từ trong hồ đi ra chẳng được bao lâu đã bắt đầu đói bụng, ngửi được mùi thơm của các loại trái cây dại này làm sao không bật thốt ra được?

Bộ Phong Trần đặt mấy trái cây dại lên bàn đá, hắn cũng ngồi xuống, nói: “Phụ cận có thể tìm được một ít trái cây dại này thôi, ăn trước một chút giải khát.”

“Vừa mới uống nhiều nước hồ như vậy, một chút cũng không khát.” Ta cười cười, cầm lấy một trái màu hồng tùy tay xoa xoa liền hướng miệng cắn, cắn một miếng, trong miệng tràn ngập mùi thơm tươi mát, chua ngọt ngon miệng, thật đúng là sinh tân chỉ khát (tạo ra chất dịch, giải khát).

“Thế gian luôn luôn có những chuyện không như ý, nếu mọi chuyện đều khiến người hài lòng vậy người đời chẳng phải thiếu đi rất nhiều lạc thú.” Bộ Phong Trần cũng không động thủ, chỉ nhìn ta nói.

Từ từ, Bộ Phong Trần nói lời này là ý tứ gì đây, có nhiều chuyện không như ý?

Ha hả, nam nhân này không lẽ cho rằng vừa rồi ta muốn nhảy xuống hồ tự sát chứ?

Chẳng lẽ vừa rồi hắn nhảy xuống hồ là vì cứu ta?

Thật là, ta cho dù có phải nhảy hồ tự sát, ít nhất cũng sẽ mặc quần áo, không có người nào lại nhảy hồ tự sát mà cởi sạch sẽ, như vậy nhục lắm, ta không tính tự sát, Bộ Phong Trần thật ra thiếu chút nữa làm ta chết chìm ở trong hồ.

Ta cười nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: “Trong cuộc đời, chuyện tình không như ý cũng khá nhiều.”

“Có chuyện gì không như ý, có thể nói ra.” Bộ Phong Trần nói.

Chuyện như vậy làm sao ta có thể nói ra, chẳng lẽ muốn ta chính miệng nói kỳ thật ta và ngươi từng có một thời gian quan hệ, chỉ là ngươi quên mất ta mà thôi.

“Phong cảnh nơi này rất đẹp…” Ta nhìn về đỉnh tuyết phong ở phương xa, tuyết phong cao chót vót mà tráng lệ nhìn không thấy đỉnh, chưa tới giữa sườn núi đã bị tầng tầng mây mù vây quanh, những đám mây mù kia, khi nào mới có thể tan hết, khi nào mới có thể để ta nhìn đến đỉnh tuyết phong đây?

“Thánh Nhân, ta tự tiện xông vào Cửu Trọng Môn, còn chạy tới Lệ Tích hồ, ngươi không tính đem ta ném vào Tứ Trọng Môn sao?” Quay đầu lại nhìn Bộ Phong Trần, ta đứng dậy rời khỏi đình rồi đi xuống, hít sâu một ngụm khí lạnh của đêm.

Đã gặp được người ta muốn gặp, không hy vọng xa vời rằng Bộ Phong Trần có thể lập tức nhớ ra ta, chỉ cần nhìn thấy hắn hoàn hảo là tốt rồi.

Khi chưa thấy nam nhân hoàn toàn khỏe mạnh đứng trước mặt ta, so với việc thật sự hắn đã quên ta thì ta càng lo lắng lúc linh hồn chia lìa hắn có gặp chuyện không may hay không.

Hiện tại, hết thảy đều tốt đẹp thì rất tốt.

“Ngươi biết ta?” Dẫn theo một tia nghi hoặc, thanh âm của Bộ Phong Trần từ phía sau vang lên.

“Ta đương nhiên biết ngươi, chỉ là… Ngươi không biết ta mà thôi.”

“Thánh Nhân, xem ta ta biết ngươi là ai làm ngươi rất kinh ngạc?” Ta cười nói, cũng không có quay đầu lại nhìn hắn.

Bộ Phong Trần tuy rằng không đáp lời, nhưng ta nghĩ giờ phút này hắn nhất định là hơi giương khóe miệng, ai bảo ta đối với hắn quen thuộc như vậy chứ, đều đoán được khi hắn nghe được lời nói như thế nào thì tỏ ra phản ứng gì.

“Ta còn có thể nhìn thấy ngươi sao?” Tay vịn lên tay vịn bằng đá của đình nghỉ mát, ta nhìn tuyết phong ở xa xa nhẹ giọng hỏi.

“Nếu là hữu duyên, tự nhiên có thể gặp lại.” Bộ Phong Trần ôn nhu nói.

Ta cúi đầu cười, đương nhiên, duyên phận của chúng ta còn rất thâm sâu, sao có thể chấm dứt như vậy? Chúng ta đương nhiên còn có thể gặp lại.

“Cảm ơn ngươi.” Quay người lại, ta đi đến bên bàn đá cầm số trái cây dại, cười nói “Ta nghĩ ta phải rời khỏi, yên tâm đi, chúng ta rất nhanh sẽ rời Cửu Trọng Môn.”

Bộ Phong Trần ảm đạm cười, nói: “Đêm đã khuya, ngày mai hãy trở về cũng không muộn, khi đó trên đường sẽ không có ai quấy rầy các ngươi, chỉ cần các ngươi không chạy loạn.”

“Thánh Nhân, đa tạ!” Cúi đầu, ta dán lên vành tai Bộ Phong Trần nhẹ nhàng nói một câu rồi nhanh chóng rời khỏi, cũng không nhìn Bộ Phong Trần lúc này là cái gì biểu tình.

Trước kia, là ngươi ở sau lưng ta truy đuổi ta tới cùng.

Lúc này, có lẽ cũng nên đến phiên ta làm chút gì đó đi?

…….

…….

Xa xa, nam tử tóc đen lẳng lặng nhìn hết thảy, từ lúc hắn đến, vừa vặn nhìn thấy ngụy thánh ôm Sầu Thiên Ca từ trong hồ lên, cho đến khi Sầu Thiên Ca rời đi, nhìn thấy ngụy thánh sững sờ đứng trong đình chốc lát sau mới rời đi.

Chỉ là tò mò thôi, tò mò tên nam nhân Sầu Thiên Ca kia đến tột cùng vì cái gì chạy vào Cửu Trọng Môn, lại chạy tới Lệ Tích hồ, chỉ là ôm tâm tình rãnh rỗi không có việc gì làm đến xem thôi, chỉ là cảm thấy thú vị, nhưng vì sao luôn luôn có chút tâm phiền ý loạn mạc danh kỳ diệu, luôn luôn có cảm giác nghèn nghẹn ở trong ngực không thể biểu đạt ra.

Hít sâu một hơi, Bộ Phong Trần dùng tay xoa mặt làm cho tâm tình dần dần tỉnh táo lại.

Chậm rãi, lẳng lặng, một mình bước đi trong rừng trúc xanh um.

Mỗi khi Bộ Phong Trần đi qua, những cây trúc xanh rì kia giống như có sự sống im lặng vì nam nhân mở lối, con đường này, thủy chung là hắn một mình đi, thủy chung im ắng như vậy, cũng cô đơn như vậy.

Nhiều năm như vậy đến đây, dưới ánh trắng sáng ngời lại cảm nhận được một cảm giác cô đơn, giống như phía sau có một cái bóng thủy chung gắt gao bám theo, từng chút một cắn nuốt hết thảy.

“Vì sao — khó chịu như thế?” Dừng bước, tay vịn trên thân trúc, từng lá trúc giống như lưỡi dao rơi xuống, rơi trên người Bộ Phong Trần, rơi vào trong lòng hắn.

“A —” từng đợt từng đợt đau đớn đột nhiên đánh úp lại, nam nhân khó chịu nhăn chặt mày, nhẹ nhàng đỡ trán, Bộ Phong Trần cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, hắn đã cố gắng hết sức, nhưng mà lần đầu tiên, hắn thế nhưng không thể đè nén cơn đau, cơn đau dường như từ trong chỗ sâu đáy lòng dũng mãnh tràn ra.

“Đây là vì sao?” Chậm rãi vịn cây trúc ngồi xuống mặt đất, Bộ Phong Trần chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn cần bình tĩnh, cần tỉnh táo lại.

……..

……..

Ngày hôm sau, chúng ta trở về Nhất Trọng Môn.

Lúc từ Lệ Tích hồ đi ra, Tiểu Hoa bọn họ còn một mực lo lắng có thể hay không có đệ tử Cửu Trọng Môn đuổi theo bắt chúng ta, mất nhiều công sức mới có thể khuyên được bọn họ, may là không đến mức ngơ ngác ngây ngốc như lúc tiến vào.

Tuy rằng, ta hiện giờ đã không còn quá để ý đến kết quả cuộc thi ở Cửu Trọng Môn.

Người muốn gặp đã gặp được, mà người không nên gặp cũng gặp rồi.

Trở lại Nhất Trọng Môn nghỉ ngơi một ngày, không chịu ngồi yên, hiện tại ta đã đến tuổi không còn dục vọng đi tranh quyền đoạt lợi, càng không hăng hái với ý niệm tăng tiến võ công, cho dù Thánh Môn tuyệt học rất nhiều, ta cũng không có biện pháp tĩnh tâm để tập võ.

Tâm không tĩnh thì phải làm sao bây giờ, đi ra ngoài dạo vài vòng không chừng có thể gặp được ngụy thánh Bộ Phong Trần.

Ngụy thánh thích đi đến rừng hoa đào của Nhất Trọng Môn, ta phải đi đến đó dạo mới được.

Mang theo một vò rượu, cưỡi tiên hạc trực tiếp đến rừng hoa đào, lại xuống sông bắt một con cá, uống chút rượu, nướng cá, thưởng thức hoa đào, xem như là một chuyện vui vẻ bậc nhất, thuận tiện, trong đầu cũng nghĩ xem làm sao để tiếp cận ngụy thánh đang mất trí nhớ.

Câu dẫn?

Từ này không tồi, Sầu Thiên Ca ta còn chưa chủ động câu dẫn ai, chi bằng thử một lần, nhìn đại Thánh Nhân sau khi mất trí nhớ đến tột cùng định lực có bao nhiêu mạnh.

Nếu Bộ Phong Trần có thể yêu ta một lần, hắn có thể yêu ta lần thứ hai.

Ăn uống no nê, sắc trời cũng dần tối sầm xuống, xem ra ngụy thánh này hôm nay sẽ tiếp tục trốn ở Cửu Trọng Môn của hắn, nam nhân này không thể đi ra ngoài một chút sao nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.