Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 112: Chương 112: Người kia




“Sầu Thiên Ca, nếu có một ngày ta cùng ngụy thánh trở thành hai người, ngươi sẽđi theo ta hay làđi theo hắn, đối đầu với ta?”

(Câu này là giả nhân giả nghĩa nói với Sầu Thiên Ca, tôi cũng có câu hỏi tương tự, nếu hai người này tách ra, ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa thật sự trở thành hai người, các bạn sẽ chọn ai nào? Bạn muốn anh Sầu hạnh phúc với người nào trong 2 người này, hay thích 3p? Riêng tôi, thấy anh nào cũng được cả, chọn đi, chọn đi, màn hay sắp tới rồi, các bạn chờ bị ngược đi ~ ha ha ha )

Đừng nói là chia sẻ thiên hạ, cho dù là đem cả thiên hạ dâng tặng cho ngài liệu có cái gì không được chứ?

Ha hả…. Ta không có nghe lầm chứ, Triệu Thành nói như vậy là có ý tứ gì, chẳng lẽ hắn muốn hai tay dâng tặng thiên hạ cho ta? Nếu lời hắn nói là thật, nam nhân này chẳng lẽ điên rồi?

Triệu Thành nếu biết ta chính là Sầu Thiên Ca, hắn sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói kia, nhưng hắn nói như vậy vì cái gì, hay là muốn để lộ cho ta một chút chuyện mà ta muốn biết?

“Thái tử, lời của ngài, ta không hiểu lắm.”

Triệu Thành duỗi tay làm động tác ‘mời’. “Lần trước lúc Vương gia đi vào thành chủ phủ, Triệu Thành vẫn chưa có dịp để tự mình dẫn đường cho Vương gia đi dạo, thừa dịp này, chi bằng chúng ta vừa đi vừa nói.”

Trong phủ thành chủ, mọi người dường như biến mất hết, xung quanh đều không thấy bóng người, một mảnh tĩnh lặng thăm thẳm, chỉ có ta cùng với Triệu Thành hai người.

Xem ra Triệu Thành đã cho những người khác đều lui chừa lại không gian yên tĩnh cho chúng ta hảo hảo trò chuyện.

“Luận mưu lược, luận thủ đoạn, luận trí tệ, ở trong thiên hạ có ai có thể sánh bằng Vương gia? Nếu Vương gia nguyện ý, đừng nói là Thần Quốc, ngay cả thiên hạ đều có thể nằm trong tay ngài.” Triệu Thành khen tặng ta hết lời.

Ta không khỏi nhíu mi, nhẹ giọng cười nói: “Thái tử quá khen, nếu thật sự ta tốt giống như ngài nói, hôm nay sẽ không phải ở trong bộ dáng này đứng chỗ này, Sầu Thiên Ca chính là một tội nhân mưu phản bị ép đến đường cùng, nhảy xuống vách núi, là một kẻ thất bại chết không chỗ chôn thân.”

“Một kẻ thất bại ngay cả thành đô cũng không chiếm giữ được, làm sao có thể nắm thiên hạ trong tay?” Bước trên cầu gỗ bắt ngang hồ, nhìn dòng nước róc rách dưới cầu, những con cá nhiều màu sắc bơi qua bơi lại trong nước, ta thản nhiên nói “Thái tử, sự coi trọng của ngài đối với ta, ta rất cảm kích nhưng đối với thế gian này, Sầu Thiên Ca đã chết, một người chết thì còn đoạt thiên hạ được sao?”

Thái tử Triệu Thành đột nhiên ngừng lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm lưng ta, kinh ngạc mở miệng nói “Nguyên lai ngài thật là Sầu Thiên Ca…”

“Nguyên lai ngài vừa rồi là thử ta thôi sao?” Ta cười xoay người, thấy trong mắt thái tử đủ loại cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, có vui vẻ, cũng có kích động khó kìm nén.

Ta có chút không hiểu vị Thái tử che giấu quá giỏi này, hắn đang làm sao vậy? Cho dù hắn biết ta là Sầu Thiên Ca, cũng sẽ không thật sự nhìn trời than một tiếng, ai nha, Sầu Thiên Ca còn chưa có chết, còn sống nha, cho dù hắn hô như vậy, đối với ta cũng không có nhiều ảnh hưởng như bây giờ.

Dù sao, những người trong thiện hạ từng gặp qua Sầu Thiên Ca cũng không nhiều, huống chi bộ dáng hiện tại của ta đã khác.

“Sầu Thiên Ca không có chết.” Thái tử nói một câu chắc chắn, trong ánh mắt che giấu kích động khó kìm chế, hai tay thả lỏng bên người đã hơi nắm chặt, tựa hồ là đang nhẫn nại áp lực tình cảm ở sâu trong nội tâm, những lời đầy hàm ý của hắn, ta cảm thấy khó hiểu vô cùng.

“Vương gia, kỳ thật từ lúc nhìn thấy ngài, ta đã có cảm giác rất kỳ quái, chỉ là khi đó không hiểu được, hiện giờ trải qua nhiều chuyện như vậy đã xác định được ngài đúng là Sầu Thiên Ca, bất quá… Thật rất thần kỳ nha” Thái tử Triệu Thành sợ hãi than, nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, người này đang làm cái gì vậy?

“Thái tử, ngài nói cái gì?” Bị người ta nhìn như vậy cũng không hề thoải mái.

Thái tử mỉm cười, nói: “Vương gia, ta muốn cho ngài gặp một người.”

Ta nhíu mày, muốn ta gặp một người?

“Một nam nhân đã ngủ thật lâu…” Khó có được, Thái tử này bình thường có thói quen làm bộ làm tịch, giờ đây trong ánh mắt toát ra vài tia nhu tình, chính là phần nhu tình này làm cho người ta thấy lạnh cả sống lưng, da gà da vịt rơi đầy đất, miệng hắn rõ ràng nói đến nam nhân kia, nhưng ánh mắt lại nhìn ta.

Từ từ, Thái tử này không lẽ thầm mến ta? Nếu là như thế, cũng không đến mức quá khó lý giải.

Sầu Thiên Ca ta đột nhiên được nhiều người thích đến vậy, thật sự là thụ sủng nhược kinh, ta không khỏi âm thầm líu lưỡi, chỉ hy vọng vừa mới là ta nhìn lầm.

Cuối cùng, nam nhân này lại nói thêm một câu: “Ta biết ngài sẽ không chết, làm sao lại… dễ dàng rời khỏi nhân thế được.”

“Tuy rằng không biết vì sao ngài lại có dáng vẻ như hiện giờ nhưng ta nghĩ có thể là cùng với người trong Thánh môn kia có quan hệ gì đó nhỉ?” Đầu tiên là vài phần nghi hoặc, sau đó lại thoải mái, Thái tử Triệu Thành lắc đầu, thở dài “Vương gia, hy vọng ngài khi nhìn thấy người kia sẽ không quá mức kinh ngạc, đi theo ta.”

Người mà Triệu Thành đang nói đến kia là ai? Nghe ra dường như có quan hệ rất sâu với ta.

Trong lòng chất chứa tò mò, ta đuổi theo Thái tử Triệu Thành.

…………..

…………..

“Bộ Phong Trần…”

“Hửm?”

“Ngươi đã sống rất lâu rồi nhỉ?” Dựa vào đầu giường, ta nhìn nam nhân đang ở trong bồn tắm cách đó không xa.

Làm cái loại chuyện thân mật này với Bộ Phong Trần, từ lúc trúng dược về sau, số lần đều tăng dần lên trở thành thói quen, rất nhiều lúc trong lòng cũng nghĩ đến, dù sao chỉ còn vài ngày nữa, lúc dược tính qua đi sẽ không để Bộ Phong Trần chạm tới nữa, ngoài ra kỳ thật ta cũng có chút ý khác.

Giống như là, kỳ thật thân thể này không phải thật sự thuộc về Sầu Thiên Ca.

“Ừm….” Bộ Phong Trần dựa lưng vào bồn tắm, ta nhìn không thấy mặt hắn.

“Cho tới nay, ngươi và ngụy thánh đều muốn tách ra, cũng đã lớn tuổi như vậy, bằng thông minh tài trí của các ngươi lại không tìm được cách nào đem hai linh hồn tách ra khỏi cơ thể sao?” Trước đó tuy rằng Bộ Phong Trần cùng ta thân mật nhưng ta còn chưa có ngốc đến nỗi sẽ tin tưởng tên giả nhân giả nghĩa này.

Lúc trước Bộ Phong Trần nói tiếp cận ta là vì cảm thấy hứng thú với một nam nhân Tá Thi Hoàn hồn như ta, nếu bọn họ muốn tìm biện pháp chia lìa linh hồn ở trên người ta thì tại sao lâu như vậy cũng không nghe thấy hắn hỏi cái gì, hoặc là cố ý tìm kiếm cái gì trên người ta.

“Cho nên?” Bộ Phong Trần hỏi ngược lại.

“Tiếp cận ta là vì cái gì?” Ta hỏi.

“Ngươi là một nam nhân thú vị.” Bộ Phong Trần quay đầu, khóe miệng giương lên thành một độ cung “Phi thường… Phi thường thú vị, ngươi nghĩ rằng ta tiếp cận ngươi có ý đồ gì chứ, không quyền không thế, cũng không có vẻ ngoài đẹp đẽ, tính cách cũng không tốt, vừa táo bạo lại cố chấp…” Nói xong, Bộ Phong Trần lại vòng vo trở về.

Bộ Phong Trần cười khẽ thở dài: “Ngươi hỏi ta, ta phải hỏi ai đây? Nếu ta nói ta thích ngươi, cũng không biết ngươi có tin hay không.”

“Theo tình huống hiện tại thì thật vậy, bất quá Bộ Phong Trần, ngươi cũng không cần nói xấu ta như thế chứ?” Ta trừng mắt nhìn hắn, hừ nói “Ngươi ngoại trừ khuôn mặt có chút tư sắc, tính tình đều là xấu nhất trong những người ta đã gặp, ha, là một tên cuồng tự kỷ.”

Nói xong như thế, việc hôm nay ta muốn hỏi cũng không phải những điều đó.

“Ha hả a… Đó cũng chính là mị lực nha, trên thế gian không phải có câu nói thế này ‘nam nhân không xấu nam nhân không yêu’ sao? Ha ha!” Bộ Phong Trần cười một mình.

“Bộ Phong Trần, nói thật đi, nếu ngươi cùng ngụy thánh thật sự phải tách ra thì phải làm như thế nào? Thân thể dù sao cũng chỉ có một, ai lại muốn đến một thân thể không có võ công cao bằng Bộ Phong Trần hiện tại chứ?” Ta đoán, đây mới là vấn đề phức tạp giữa ngụy thánh và giả nhân giả nghĩa lúc này.

“Đôi khi, ngươi thông minh đến độ làm cho ta cảm thấy nguy hiểm vô cùng” Bộ Phong Trần từ bồn tắm đứng lên, tiêu sái đi ra “Đúng như ngươi nói, kỳ thật phương pháp chia lìa linh hồn đã sớm tìm được, hiện giờ thiếu chính là một thân thể.”

Ta cúi đầu nhìn lưu quang châu trước ngực, nghĩ đến hết thảy sự việc đã nhìn thấy ở phủ thành chủ, không khỏi sững sờ.

Phủ thêm quần áo, Bộ Phong Trần không biết từ khi nào đã đến bên giường, hắn ngồi xuống, tay đỡ lấy bả vai ta: “Sầu Thiên Ca, nếu có một ngày ta cùng ngụy thánh trở thành hai người, ngươi sẽ đi theo ta hay là đi theo hắn mà đối đầu với ta?”

“Vấn đề này cũng quá xa vời, nói không chừng lúc đó ta đã hóa thành bụi, hoặc là ngay cả nói còn không được.” Qua nhiều năm như vậy mà Bộ Phong Trần vẫn là một người, ta cũng không nghĩ hiện tại họ đã tìm được một thân thể phù hợp.

Bộ Phong Trần chỉ cười cười mà không nói, hắn đến gần, ta hơi tránh về phía sau vẫn bị hắn tóm được.

“Chạy đi đâu cho thoát?” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng cọ cọ hai má của ta, ôm lấy ta thở dài “Thật muốn nhìn nguyên bản Sầu Thiên Ca là dáng vẻ thế nào.”

“Sầu Thiên Ca, nếu có một ngày ngươi theo ngụy thánh chạy trốn, ta sẽ bắt ngươi lại đánh đòn.”

“Cút ngay cho ta.” Ta nhất thời trở mặt xem thường, một cước đạp Bộ Phong Trần “Đi —- đi sang phòng kế bên mà ngủ một mình đi!”

“Này… Không có ta, buổi tối một mình ngươi ngủ được sao?” Bộ Phong Trần mặt dày mày dạn cọ cọ bên người ta, rõ ràng gắt gao ôm lấy không chịu buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.