Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 190: Chương 190: Tạm biệt, Bộ Phong Trần




“Bộ tiên sinh” Bạch Hà đột nhiên mở miệng “Bộ tiên sinh, tuy nói có chút mạo muội, bất quá Sầu Thiên Ca kia tựa hồ có ảnh hưởng rất lớn đến người trong số mệnh của ngài, Bộ tiên sinh, tại hạ cũng chỉ hỏi một câu, người trong số mệnh của ngài trước đây đối với thế gian có thể có cái gì dục vọng?”

Triệu Thành hơi cau mày, không cao hứng nhìn Bạch Hà, vị Thần Quốc hoàng đế từng cùng Sầu Thiên Ca có không ít gúc mắt hiện tại lại nói ra những lời này đến tột cùng là có ý đồ gì? Bạch Hà rõ ràng muốn dẫn vị Thánh Môn thánh nhân này nhằm vào Sầu Thiên Ca.

“Mặc dù tính cách của hắn và ta có chút chênh lệch, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa biểu hiện có hứng thú gì với thiên hạ thế gian.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói, đối với lời nói của Bạch Hà cũng không có để ý lắm, thoạt nhìn chỉ là một người lạnh lùng mà thôi.

“Có lẽ, trước chúng ta nên nghĩ cách bắt lấy Sầu Thiên Ca.” Bạch Hà thấp giọng nói một câu.

Triệu Thành lập tức nói: “Vì cái gì muốn bắt Sầu Thiên Ca? Hắn chỉ là người phàm, không có quan hệ gì với Thánh Môn, cũng không phải người tu hành.” Triệu Thành không hờn giận nhìn về phía Bạch Hà.

“Nam đế, cái gọi là bắt cướp trước phải bắt thủ lĩnh, môn chủ thông qua Sầu Thiên Ca giao thiệp với thế gian, nếu bắt được Sầu Thiên Ca, kia…” Bạch Hà còn chưa nói xong đã bị Triệu Thành ngắt lời.

“Bạch đế, Sầu Thiên Ca là cướp sao?” Triệu Thành lạnh lùng nói một câu.

Ngay từ đầu, Triệu Thành rất bất mãn với việc Bạch Hà cố ý đem đề tài dẫn lên trên người Sầu Thiên Ca.

Hắn cũng không quên, năm đó chính Bạch Hà bức Sầu Thiên Ca phải nhảy xuống vách núi.

Bạch Hà cười khổ một tiếng, thở dài: “Bất quá chỉ là so sánh mà thôi, Nam đế không nên hiểu lầm, Thánh Nhân, nếu ta không đoán sai, Sầu Thiên Ca rất nhanh sẽ dẫn quân của Phong Nguyệt quốc hướng tới Hoàng Thành.”

Bộ Phong Trần chỉ thản nhiên nói một câu: “Việc này, ta tự có chủ kiến.”

Quay đầu nhìn Triệu Thành cùng Bạch Hà, Bộ Phong Trần nói: “Nhị vị, ta cáo từ trước, việc của Thánh môn Môn chủ ta sẽ xử lý, đại quân của Phong Nguyệt quốc cũng sẽ không vào được mảnh đất Hoàng Thành.” Nói xong, Bộ Phong Trần rất nhanh đã biến mất.

Chỉ còn lại Bạch Hà cùng Triệu Thành hai người.

“Bạch đế, vừa rồi ngươi mới nói là ý gì?” Nhìn Bạch Hà, Triệu Thành nói.

Bạch Hà nhẹ nhàng cười, nói: “Cũng không có ác ý gì, Nam đế không nên hiểu lầm, ngươi và ta cũng không làm hại Thiên Ca, Thánh Môn Thánh Nhân cho dù bắt được Sầu Thiên Ca, hắn cũng sẽ không làm gì Thiên Ca, ngươi đừng quên, người của Thánh Môn không dễ dàng nhúng tay vào việc của nhân gian.”

Lời tuy là như thế, Triệu Thành thủy chung cảm thấy Bạch Hà thoạt nhìn nhu hòa ở trước mắt cũng không có ý đồ đơn giản như lời hắn nói, theo trong mắt Bạch Hà, Triệu Thành thấy được ánh mắt quen thuộc, ánh mắt này hắn cũng từng có.

Mặc kệ là hắn hay Bạch Hà đều chưa từng quên nam nhân tên Sầu Thiên Ca kia.

“Vừa mới ngươi cũng thấy đấy, tu vi của Thánh Môn Thánh Nhân cũng không kém hơn vị Bộ Phong Trần ở cùng với Sầu Thiên Ca, cái gọi là người trong số mệnh, ta thấy cũng bất quá là kẻ thù có chùng mục tiêu nhất định mà thôi.” Bạch Hà híp mắt nhìn về hướng Thánh Nhân rời khỏi, bình thản nói “Trên thế giới này, chỉ có thể có một cường giả, một Bộ Phong Trần, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ một trận đại chiến.”

Thu hồi tầm mắt, Bạch Hà quay đầu nghiêm túc nói với Triệu Thành: “Triệu Thành, ngươi chẳng lẽ muốn nhìn thấy Sầu Thiên Ca cũng bị cuốn vào cuộc chiến kia sao? Hắn sẽ không chết đâu.”

“Mất mạng ư?” Triệu Thành lập tức nhịn không được cười lên, khinh miệt nhìn Bạch Hà, nhẹ giọng cười nói “Bạch Hà, ngươi không biết là ngươi nói ra những lời này buồn cười đến cực điểm sao?”

Nói xong những lời này, Triệu Thành cũng không cảm thấy có gì không ổn, Bạch Hà có tức giận hay không, có bởi vì vậy mà cho viện quân rút lui hay không, hiện giờ, Triệu Thành đã không còn cần thiết nữa. Đơn giản, hắn vừa mới biết thì ra Thu Phong chính là Sầu Thiên Ca.

Mặc kệ vì sao Sầu Thiên Ca thay đổi tâm ý muốn đoạt thiên hạ, bất quá, nếu nam nhân kia nói vậy hẳn là có thể tạo nên nghiệp lớn.

Triệu Thành từng nói với Sầu Thiên Ca, hiện tại hắn cũng vẫn đối với Sầu Thiên Ca y như lời nói cũ, nếu Sầu Thiên Ca nguyện ý, Triệu Thành hắn có thể đem thiên hạ hai tay dâng lên.

Tương lai của Miền Nam, hắn đột nhiên không để ý nhiều nữa, vốn lo lắng sẽ biến thành một vị vua mất nước, trong nháy mắt đã bình thường trở lại.

Sầu Thiên Ca có thích hắn hay không không quan trọng, quan trọng là… sự ái mộ của hắn từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Sầu Thiên Ca cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.

……………………….

……………………….

Ngày mai, ngày mai ta sẽ đem binh đi Hoàng Thành Miền Nam.” Nhẹ nhàng than một tiếng, ta sờ lên khôi giáp thập phần chắc chắn treo trên giá, khôi giáp được cấu thành từ những mảnh màu đen thoạt nhìn giống như vảy của hắc long, tuy rằng rất nhẹ lại rất cứng.

Trọn bộ khôi giáp đều ôm sát người, nói là khôi giáp nhưng khi mặc lên người thông khí vô cùng tốt, thoải mái giống như không mặc gì, bên ngoài có thể mặc thêm quần áo cũng được.

Đây là Bộ Phong Trần cố ý làm cho ta, nếu không thể ngăn cản ta lên chiến trường, Bộ Phong Trần chỉ có thể làm cho ta đao thương bất nhập.

Nhưng mà ta cũng rất thích mặc khôi giáp này, nhưng mà bộ khôi giáp màu đen này cũng quá ôm sát người, từ cổ bao đến gót chân, mặc vào trọn bộ liền giống như bộ da rất đẹp, thân thể hết thảy đều được làm cho nổi bật.

Ngực không quá lớn chỉ có hai khối cơ, cơ bụng ẩn ẩn có thể thấy được, chưa bao giờ phát hiện thắt lưng vốn hẹp như vậy còn có khôi giáp kia cũng làm nổi bật bờ mông vểnh, ta tự mình nhìn cũng có chút chịu không nổi! Ta cho dù không ngại phơi bày dáng người thật tốt của mình cũng không cần phải ăn mặc khoa trương như vậy lên chiến trường đi?

Ta nhớ rõ lúc trước khi mặc thử cho Bộ Phong Trần xem, tên kia liền nheo ánh mắt lại mê đắm.

Ngay cả Bộ Phong Trần đạm mạc còn nhìn ta như vậy, những người khác khỏi cần nghĩ, không phải ta tự kỷ, mà quần áo này quá mức khoa trương, Sầu Thiên Ca ta phải lên chiến trường đánh giết không phải đi khoe dáng người mê hoặc kẻ thù!

Bộ Phong Trần ngươi căn bản là cố ý tạo ra một bộ quần áo để thỏa mãn dục vọng của ngươi đi, thế giới này làm sao có bộ khôi giáp giống như đồ bó như vậy, cho dù là đồ bó còn có hai vật giống như trang sức ở trước sau vạt áo.

“Đại tướng quân của ta, tương lai ta sẽ đứng đầu thiên hạ, hiện tại mặc khôi giáp thế này để cho ta xem nhé?” Tiến lại gần, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng ta, đầu gác lên vai ta ái muội nhỏ giọng, vừa cởi đai lưng của ta.

Không hề khách khí bắt lấy bàn tay háo sắc của Bộ Phong Trần, ta lạnh lùng nhìn nam nhân, hừ nhẹ: “Ngươi thích như vậy sao không tự mình mặc đi? Chiều cao của chúng ta không chênh lệch nhieuf, dáng người cũng rất giống nhau, thế nào, ngươi mặc lên ta xem?”

Bộ Phong Trần rất nhanh liền cười buông ta ra, oán giận nói: “Thật sự là nam nhân không hiểu phong tình, ta thật hy vọng ngươi ngày mai có thể gặp được đối thủ mạnh, ta có thể lên sân khấu biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.”

Ta cười cười, không khách khí nói: “Đáng tiếc, hiện giờ có thể thắng Sầu Thiên Ca ta, trừ phi là quái vật chạy ra từ Thánh Môn các ngươi.”

“Hm? Ngươi đang nói ta là quái vật?” Bộ Phong Trần lại sáp đến, không an phận trộm sờ mó, rõ ràng chính là tên mặt đẹp mà trong lòng ẩn chứa cầm thú mà.

“Đừng nào loạn, ngày mai ta còn phải lên chiến trường, chờ ta đánh xong trận này sẽ đại chiến cùng ngươi.” Nhẹ nhàng đập rớt bàn tay Bộ Phong Trần đặt trên ngực ta, ta nghiêm túc cự tuyệt hắn.

Hôm nay nếu bị Bộ Phong Trần ôm, ngày mai làm sao ta có thể cưỡi ngựa? Làm sao ta có thể chơi với thương? Làm thế nào đánh trận? Sợ là ngay cả khôi giáp bó sát ghê tởm kia cũng không có biện pháp mặc.

Bộ Phong Trần không thoải mái lầm bầm hai tiếng, nhẹ nhàng vỗ thắt lưng ta, nói: “Hừ, thật sự là phàm nhân phiền toái, chiến tranh phiền toái.”

“Ôm không thể ôm, làm không thể làm, cùng nhau ngủ thì được chứ?” Nói xong, Bộ Phong Trần lôi kéo ta ngã lên giường.

………………

………………

Nhẹ nhàng hít một hơi, ta ngồi trên lưng ngựa hơi híp mắt nhìn về phía Hoàng Thành Miền Nam, tia nắng ban mai còn chưa lên, trên đường lúc sáng sớm, những tia nắng mặt trời giấu trong vầng trăng đi lạc rục rịch giống như ngọn lửa trong nháy mắt dâng lên thiêu đốt mặt đất.

Im lặng chỉ có thể nghe được bên tai có gió lạnh phất qua, gió lạnh thổi bay lá rụng mùa thu, lá rụng ở trong gió đánh một vòng dần dần lại rơi xuống trên mặt đất.

Phía sau ta là mười vạn đại quân Phong Nguyệt quốc giống như tượng điêu khắc đứng thẳng ở cánh cửa giao nhau giữa sáng sớm cùng đêm tối đầu thu, cùng đợi đến khi ánh mặt trời đầu tiên dâng lên sẽ bắt đầu nện bước.

Ta cũng đã chờ thật lâu, đêm tối rồi sẽ chấm dứt.

Mà theo ánh ban mai kia, tương lai mặt trời rực rỡ ngay ở phía trước.

Ta có thể làm không chỉ từ một thần tử trở thành vương giả quyền lực đỉnh cao, ta cũng có thể làm cho mảnh đất này cắm cờ thuộc về Sầu Thiên Ca ta.

Ta phải dựa vào thực lực của chính mình, không chỉ có trợ giúp từ Bộ Phong Trần.

Hai năm, ta rốt cuộc đặt chân lên Hoàng Thành Miền Nam. Trong hai năm qua, mặc dù có một Thánh Môn môn chủ đứng phía sau, ta lại cực ít khi mượn năng lực của Bộ Phong Trần.

Trong một năm đầu khi Bộ Phong Trần theo đuổi ta, ta toàn lực giúp đỡ “thượng đế Phong Vô Cấu” củng cố thế lực, Bộ Phong Trần chỉ dùng thời gian một đêm có thể thống trị toàn bộ quốc gia này, trở thành bậc vương giả, thế nhưng cũng không thể chân chính làm cho Phong Nguyệt quốc thừa nhận địa vị cùng quyền lực của hắn.

Trong một năm này, ta tự nhận đã tiếp thu giáo huấn lúc ở Thần Quốc, gần một năm cố gắng chiếm được thu hoạch nhiều nhất, ít nhất là khi Bộ Phong Trần ra lệnh xuất binh Miền Nam không có nhiều thần tử chạy đến tìm phiền toái.

Tuy rằng việc này cũng là bởi vì có liên quan đến việc ta cố ý kích động địch ý với Miền Nam.

Mặc kệ thế nào, trong hai năm đại bộ phận chiến dịch ta đều có tham dự, chế định sách lược, phái tướng lĩnh, nghiên cứu địa thế Miền Nam, quan trọng là tư liệu về con người… Thành quả hiện giờ đạt được đều là kết quả sự cố gắng của ta mà không phải bất luận kẻ nào ban cho.

Bộ Phong Trần từng nói nếu ta nguyện ý, hắn có thể trong một năm giúp ta lấy được thiên hạ, nhưng đó là thiên hạ không ổn thỏa, đó là Bộ Phong Trần, không phải Sầu Thiên Ca ta lấy được.

Cái gọi là tôn nghiêm của nam nhân, tự tôn của cường giả, đại khái chính là cái dạng này.

Ta muốn Bộ Phong Trần nhìn xem Sầu Thiên Ca ta cho dù chỉ bằng năng lực của mình cũng có thể xông pha ra thành tựu, ta nghĩ làm cho bản thân mình trở nên lớn mạnh, lớn mạnh đến mức có thể sóng vai đứng bên cạnh Bộ Phong Trần.

“Tướng quân.”

Phía sau, binh lính nhẹ hô một tiếng.

Ta ngửa đầu nhìn phương hướng mặt trời lên, chậm rãi giơ lên trường thương trong tay, đầu thương sắc bén nhắm ngay Miền Nam hướng mặt trời.

“Xuất phát.”

“Ba! Ba! Ba!” Cước bộ mạnh mẽ rơi trên mặt đất, lá rụng bị chấn động bay lên, buổi sáng sớm lặng yên chỉ có thể nghe thấy thanh âm như thế.

Tiếng bước chân chỉnh tề như là vũ khí cực mạnh va chạm cánh cửa lớn Hoàng Thành Miền Nam, trầm mặc như thế lại cũng đáng sợ như thế.

Ở trung gian đội ngũ cưỡi ngựa, ta cúi đầu nhìn mình một thân hắc y, phía dưới hắc y cất giấu khôi giáp ôm sát người, trên cổ là chiếc vòng cổ mà ba năm trước khi ta tỉnh lại đã có, sợi dây màu bạc thoạt nhìn giống như một sợi tóc.

Ta từng có ý muốn bứt đứt sợi dây kia, nhưng mặc kệ dùng lực thế nào hoặc dùng vũ khí sắc bén đến đâu vẫn không thể cắt nó ra.

Cho dù là dùng tuyết nhận sắc bén vô địch vẫn giống nhau.

Phải biết rằng, đối với tuyết nhận chém tảng đá như chém đậu hủ, nhưng mà sợi dây màu bạc kia cũng không có biện pháp nào cắt ra một dấu vết.

Sợi dây màu bạc kia làm từ cái gì vậy? Sợi dây xỏ qua hạt châu kia là từ chỗ nào mà đến? Bộ Phong Trần chỉ nói cho ta biết, hạt châu kia là Lưu Quang châu, là bảo bối có thể giúp ta giữ mạng, mặt khác hắn cũng không nói thêm, ta cũng không có hỏi nữa.

Giống như ta không hề biết thời điểm ta tỉnh lại vào ba năm trước, kỳ thật đã cách thời điểm ta nhảy xuống vách núi hơn một năm, nhưng trong thời gian một năm đó, ta thật sự đúng như Bộ Phong Trần nói, ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh hay sao?

Nghi vấn này ta cũng chưa từng hỏi Bộ Phong Trần.

Ta chỉ cần biết, hiện giờ ta cùng Bộ Phong Trần ở cùng một chỗ, chúng ta yêu nhau, như vậy là đủ rồi. Chuyện trong quá khứ, ta chưa từng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.