Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 29: Chương 29: Võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam




Edit: Tình

Beta: Khốc

“Hồ ngôn loạn ngữ, ta thấy các ngươi rõ ràng chính là muốn náo loạn! Rắp tâm bất lương!” Người cưỡi ngựa đứng đầu quất roi lớn tiếng quát “Cần bắt các ngươi trước rồi xét các ngươi nói có thật hay không!”

Hai tay khoanh trước ngực, hướng Bộ Phong Trần ở bên cạnh cười cười “Muốn đánh, ngươi trên, thế nào?”

“Ta trên, vậy ngươi dưới được không?” Bộ Phong Trần vẻ mặt đạm mạc.

Nam nhân này……..Rốt cuộc là giả đứng đắn hay thực đơn thuần? Ta biết con người trước kia của hắn nhiều hơn một chút, hé ra là chính nhân quân tử, vẻ mặt khó ngửi như ngày tận thế, thực chất chính là người xấu như ta, người này từ trên xuống dưới, qua vài ngày tự nhiên có kết luận.

Ta hừ nhẹ một tiếng, trong lòng luôn nghĩ làm thế nào dạy dỗ Bộ Phong Trần, nếu để nam nhân này khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ mười phần thú vị.

“Cái gì từ trên xuống dưới, lên! Bắt lấy bọn họ!” Thấy ta cùng Bộ Phong Trần nói chuyện thản nhiên, đầu lĩnh đại biểu nhân dân toàn quốc quát một tiếng, mọi người chợt nhắm về phía ta cùng Bộ Phong Trần.

“Bọn họ đều đã muốn đánh, ngươi còn không đánh lại?” Xoay người một cái tránh được đại đao chém tới, ta trừng mắt hướng tới người chưa từng nhúc nhích Bộ Phong Trần.

Lúc này, một chiếc roi ngựa vụt về phía Bộ Phong Trần, người này chân mày vừa nhướn, duỗi tay liền bắt được roi, lôi một cái, người căn nguyên cầm roi nhất thời “Ôi” một tiếng ôm tay ngã xuống mặt đất.

Cầm roi trong tay, giống như múa phất trần, Bộ Phong Trần bên trái vẫy một chút, bên phải quất một chút, mọi người chỉ kịp thấy hai bóng sợi roi ở không trung xẹt qua, hai tiếng roi nổ vang, nguyên bản người ngựa vây quanh ta cùng Bộ Phong Trần đã toàn bộ nằm rạp trên mặt đất.

Động tác nhanh gọn, không chút ướt át, bẩn thỉu, dễ dàng tựa như đánh chó.

Ta đối thực lực của Bộ Phong Trần lại có một nhận thức không đơn giản, tốt lắm, nên gia tăng liều thuốc Nhuyễn cốt tán.

“Các hạ hảo tiên pháp!” Hai tiếng vỗ tay, lúc này, một nam tử từ trong đám người nhẹ nhàng đi ra, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tuấn lãng, ta vừa nhìn, thật sự là người quen.

Võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam, kinh tài diễm diễm, thiếu niên đắc chí, tiêu sái phong lưu, từng cưới danh kỹ Tình Tư Tư mà trong khoảng thời gian ngắn khiến thiên hạ xôn xao, mỗi người đều khen Tiêu Chính Nam trong tình yêu thực quân tử, cũng không hề nói đến vị tài nữ thanh mai trúc mã của Tiêu Chính Nam ở nơi cô độc ảm đảm rơi lệ.

Cái gì là chính nghĩa, cái gì là tà ác, viết nên chính nghĩa trong lịch sử, vĩnh viễn đều là nắm trong tay cường giả của người chiến thắng.

Tiêu Chính Nam đi tới trước mặt ta cùng Bộ Phong Trần, nam tử chắp tay thi lễ, nhìn không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại ẩn dấu một phần cao ngạo: “Tại hạ Tiêu Chính Nam, mấy vị đây là huynh đệ của tại hạ, nếu bọn họ có chỗ nào đắc tội, mong các hạ bao dung.”

“Minh chủ…………”

Những người ngã ngựa nhìn thấy Tiêu Chính Nam đều kìm lại cơn đau từ mặt đất đứng lên, đi đến bên cạnh nam tử, bọn họ là tùy tùng của vị đại hiệp được vạn người kính ngưỡng, lúc này thế nhưng lại dễ dàng bị một nam tử tóc trắng đánh ngã trên mặt đất, thể diện tuy mất hết, trong lòng có không phục nhưng Tiêu Chính Nam ở bên, bọn họ có bị thua người ta cũng không dám nói câu gì.

Ta thấy thật tức cười, ánh mắt phiêu qua Tiêu Chính Nam ở cách đó không xa, người kia nhất thời cũng liếc mắt nhìn ta một cái.

“Không ngại.” Bộ Phong Trần thẳng thắn tiếp nhận giải thích của đường đường võ lâm minh chủ, tư thái tự nhiên từ trên cao nhìn xuống làm cho Tiêu Chính Nam ngẩn người, đại khái là thật không ngờ lại có người có đủ can đảm tiếp nhận giải thích của hắn, Tiêu Chính Nam thoáng cười, hỏi: “Không đánh không thành bằng hữu, nếu các hạ không ngại chi bằng cùng Chính Nam trao đổi danh tính?”

“Bộ Phong Trần.” Bộ Phong Trần đơn giản đáp lời, bộ dáng trong sáng nhưng lạnh lùng làm cho Tiêu Chính Nam không thể nắm được từ nam tử này chút cảm xúc nào.

“Bộ huynh tiên pháp thần kì, Chính Nam mạo muội hỏi một câu, không biết Bộ huynh đến từ môn phái nào?” Thân đường đường là võ lâm minh chủ, Tiêu Chính Nam tự nhận trong lòng biết rõ các môn các phái trên thiên hạ, nhưng vừa mới ở nơi này thấy được bộ dáng cùng võ công của nam tử tóc trắng, hắn thập phần không tìm ra được manh mối, trong đầu cũng không có ấn tượng gì về ngân phát nam tử này.

Tiêu Chính Nam nếu biết được thì đúng là kì quái, Bộ Phong Trần đường đường là nhân vật thần bí của Thánh môn, thật sự là mất hứng, nhìn người quen một hồi, ta xoay người bước đi, cảm thấy nên tìm một chỗ nghỉ chân một chút vẫn hơn.

“Cáo từ.” Phía sau truyền đến thanh âm có chút lễ phép của Bộ Phong Trần, không cần quay đầu lại, ta biết Bộ Phong Trần đã đuổi kịp ta, vẫn như trước là khoảng cách từng bước không xa cũng không gần.

Chúng ta liền cứ đi như vậy, cũng không quản đường đường võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam phía sau là cái dạng biểu tình gì, ta cũng không cần biết.

“Ngươi quen biết Tiêu Chính Nam.” Bộ Phong Trần đột nhiên lấy ngữ khí khẳng định nói.

Ta biết Bộ Phong Trần rất mạnh, võ công cao, lại che dấu, giờ phút này xem ra ánh mắt Bộ Phong Trần cũng tốt lắm, ta quay đầu lại hướng Bộ Phong Trần chớp chớp mắt, ái muội nói: “Ta cùng hắn chẳng những quen biết, hơn nữa rất thân, như thế nào, ghen tị?”

Bộ Phong Trần không để ý tới ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.