Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 22: Chương 22: Bản điện hạ muốn nàng




Mọi người: “...”

Đầu tiên, “trưng dụng” là từ thường do quan viên triều đình sử dụng. Trong tình huống cần thiết, người chấp hành tạm thời mượn đồ vật của dân chúng, đó mới có thể gọi là trưng dụng, nàng là một giới bình dân thì trưng dụng cái gì?

Tiếp theo, điện hạ thân thể ngàn vàng, là người được chọn cho vị trí trữ quân trong lòng bệ hạ, nàng lại dám bảo điện hạ đi bộ, trên đời còn có thiên lý hay không?

Thiếu niên mặc cẩm y suýt nhảy dựng.

Hiển nhiên hắn sống nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện như này.

Dạ Mị căn bản không quan tâm bọn họ phản ứng thế nào, xốc màn xe, đặt đứa trẻ trên vai vào trong xe, sau đó ngồi lên vị trí của phu xe, kéo dây cương.

Mắt thấy nàng muốn đi, thiếu niên mặc cẩm y cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, ánh mắt hắn đảo qua, các hộ vệ hiểu ý nhanh chóng bao vây ve ngựa.

Thiếu niên mặc cẩm y chậm rãi tiến lên, sắc mặt không vui chắn trước đầu xe, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Dạ Mị: “Cô nương, ngươi có phải quá mức không coi ai ra gì?”

Dạ Mị nhìn về phía hắn, không có chút nào tức giận khi bị đối phương chặn đường, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi cũng có thể dựa vào thực lực để lọt vào mắt ta.”

Nói xong, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua chiết phiến cắm ở bên hông.

Cướp xe nhất định không dễ dàng, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý động thủ.

Động tác này khiến ánh mắt mọi người hơi rùng mình, các hộ vệ khẩn trương nắm chặt trong tay, quan sát nhất cử nhất động của Dạ Mị.

Vừa rồi cô gái này đã nói, chiết phiến mới là vũ khí nàng thành thạo nhất.

Thiếu niên mặc cẩm y cuối cùng cũng nổi giận, trách mắng: “Quá bừa bãi!”

Hắn bỗng nhiên rút trường kiếm bên hông, đá quý được khảm trên chuôi kiếm đã chứng minh sự quý báu của nó cùng thân phận tôn quý của chủ nhân.

Hắn ánh mắt lạnh băng, trường kiếm hung hăng công kích Dạ Mị.

Một kích này không chỉ hàm chứa sự sắc bén của vũ khí mà còn bao hàm cả nội lực, Dạ Mị híp mắt lại, lại là nội công.

Nàng không am hiểu chút nào về nó, cho nên cần phải cảnh giác.

Nàng cảm giác không khí đều bị một kích này của hắn đè ép, hẳn đây là lực lượng thuộc về nội công. Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, dùng thính giác phán đoán lực lượng hàm chứa trong một đòn này.

Trong một giây, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, không nói hai lời vươn tay kéo thiếu niên còn đang mê man trong xe ra ngoài.

Giây tiếp theo, “Đùng” một tiếng vang lên.

Xe ngựa ầm ầm nứt vỡ.

Con ngựa cũng hoảng sợ, hí vang một tiếng, nhấc chân chạy.

Thiếu niên mặc cẩm y thấy nàng phản ứng nhanh như vậy, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng, nhưng cũng cảm thấy không ngoài ý muốn chút nào.

Hắn thu kiếm vào vỏ, mắt lạnh nhìn về phía Dạ Mị, trong ánh mắt lộ ra vẻ cao cao tại thượng, lên giọng hỏi: “Như vậy có đủ để cô nương đặt vào trong mắt?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không ngờ điện hạ lại trực tiếp hủy xe ngựa.

Dạ Mị căn bản không để ý tới hắn, nâng tay rút đai lưng dài quấn quanh hông, hung hăng vung tới cuốn lấy cổ con ngựa.

Mọi người đều cho rằng hành động này chỉ là phí công, một nữ nhân có thể có bao nhiêu sức lực, sao có thể làm con ngựa ngừng bước chân. Nhưng cố tình nàng chỉ cần một bàn tay đã có thể kéo con ngựa dừng lại.

Hai móng trước của con ngựa bị nàng kéo dựng ngược lên, sau khi hí vang một tiếng đã không thể đi về phía trước, chỉ có thể đạp đạp hai chân tại chỗ, phun khí.

Ánh mắt tán thưởng của thiếu niên mặc cẩm y nhìn về phía Dạ Mị.

Dạ Mị lạnh lùng nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Muốn đánh nhau thì đánh nhau, phá hỏng xe ngựa làm gì? Chẳng lẽ tư thế oai hùng của ta làm ngươi mê muội, ngươi không muốn để ta đi cho nên mới làm cái trò kĩ xảo này?”

Mọi người: “!!!”

Ánh mắt của thiếu niên mặc cẩm y hơi trầm xuống nhìn chằm chằm Dạ Mị, tư thái cao cao tại thượng, dùng giọng điệu bố thí nói: “Cô nương, chỉ cần ngươi ở lại, bản điện hạ có thể nạp ngươi làm trắc phi.”

Không thể không nói, nữ nhân kiệt ngạo khó thuần này đã khơi dậy ham muốn chinh phục của hắn.

Lời này làm Dạ Mị híp mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Đại hoàng tử Bắc Thần hoàng triều, Bắc Thần Tường!” Bắc Thần Tường ngẩng đầu, cao giọng mở miệng, trong xương cốt đều là ngạo mạn.

Dạ Mị nghe vậy gật đầu, lạnh lùng nói: “Không hổ là tường, thì ra là thế.”

Tiếng nói vừa dứt, nàng cũng lười giải thích cho hắn biết ở thế kỷ 21, rất nhiều người đều cho rằng tường là phân, ở trong lòng nàng, hắn đặc biệt phù hợp với cái tên này.

Nàng nắm đai lưng, hơi hơi dùng lực, thả người nhảy, xoay người lên ngựa, lại đặt thiếu niên lên vai, con ngựa mang theo bọn họ cấp tốc rời đi.

Bắc Thần Tường sắc mặt biến đổi, lập tức nói: “Đuổi theo!”

Một nửa số hộ vệ theo sau hắn lập tức chạy như bay đuổi theo bóng dáng Dạ Mị.

Cũng đúng lúc này, trong gió đêm truyền đến thanh tuyến băng lạnh: “Trắc phi? Ngươi cũng quá tự ti! Rõ ràng biết dù ngươi để ta làm chính phi hay làm mẫu phi cũng đều là ngươi trèo cao, lại cố tình dùng hai chữ trắc phi để vũ nhục ta, mục đích gia tăng tự tôn của mình. Kỳ thật tự ngươi biết rõ mình không xứng với ta, không cần phải giấu!”

Giọng nói của nàng vang vọng, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, đã không có xe ngựa, dùng ngựa chạy trốn càng nhanh hơn.

Đối với sự ưu tú của mình, nàng đương nhiên hiểu rõ. Ý đồ của người tên Bắc Thần Tường kia, nàng vừa xem đã hiểu ngay, đơn giản chỉ là hắn biết mình không xứng với nàng cho nên cố ý đem hai chữ 'trắc phi' để vũ nhục nàng thôi.

Kẻ tự ti như vậy nàng cũng để ý. Nghĩ vậy, nàng giục ngựa phi nước đại.

Khóe miệng các hộ vệ phụng mệnh đuổi theo Dạ Mị không nhịn được co giật, vị cô nương này nói nghiêm túc sao?

Bắc Thần Tường: “???” Hắn tự ti?!

Từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên hắn gặp được người còn cuồng ngạo hơn cả mình.

Mắt thấy nàng càng chạy càng xa, hắn vận khinh công, đang định đuổi theo. Đúng lúc này, Hạ Hầu Kham mang theo vài tên hộ vệ đi tới.

Hạ Hầu Kham nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa đã bị nghiền thành vụn nhỏ trên đất, lại nhìn về phía Bắc Thần Tường.

Hắn sửng sốt, trong mắt hiện lên thâm ý nhưng thu liễm lại rất nhanh, dò hỏi: “Đại hoàng tử, đã xảy ra chuyện gì?”

Bước chân Bắc Thần Tường dừng lại, nhìn Hạ Hầu Kham tới, có chính sự ở đó, hắn cũng không kiên trì tự mình đuổi theo Dạ Mị.

Nhưng nộ khí trong lòng khó bình ổn, hắn hung hăng vung tay áo, khí độ lại tôn quý như cũ: “Gặp phải một nữ nhân cuồng ngạo mà thôi. Trưng dụng xe ngựa của bản điện hạ bất thành, lại cướp ngựa của bản điện hạ.”

Con ngựa kia là tráng mã số một Bắc Thần hoàng triều, tuy rằng tốc độ không bằng một số loại ngựa quý khác, nhưng thắng ở chỗ là một con có thể nhẹ nhàng kéo xe ngựa hành tẩu mấy tháng cũng không ngại, là ngự mã phụ hoàng ban cho hắn. Nếu nó tự chạy thì không sao, nhưng điều hắn không thể chịu đựng được chính là nó lại bị một cô gái cướp mất mất.

Hạ Hầu Kham nghe vậy, khóe miệng nhếch lên,lập tức cô gái kia: “Đại hoàng tử, người ngài nói chẳng lẽ là một cô gái rất đẹp, mặc đồ đen, còn khiêng theo một thiếu niên?”

“Không sai, ngươi biết nàng?” Bắc Thần Tường kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Hạ Hầu Kham khóe miệng giật giật: “Tiểu vương mới vừa rồi cũng gặp qua. Nàng đắc tội ngài như thế, nói vậy điện hạ muốn mạng nàng cũng không phải không được.”

Đại hoàng tử tính tình cao ngạo, sợ rằng không chịu nổi khất nhục như vậy.

Ai ngờ, Bắc Thần Tường lại cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển lạnh, nhìn về hướng Dạ Mị rời đi, trên mặt hiện lên vẻ chí tại tất đắc*, ngạo mạn nói: “Ngươi sai rồi, bản điện hạ muốn nàng!”

*Nôm na kiểu có chí thì nên, ad cũng không biết nên dịch kiểu gì:((

Nàng nói làm chính phi hoặc mẫu phi cũng là hắn trèo cao?

Hắn cũng muốn nhìn xem, đóa hoa hồng cao lãnh phủ đầy gai nhọn này, rốt cuộc khó hái thế nào!

Nói xong, hắn quay đầu lại nhìn đám hộ vệ phía sau, phân phó: “Các ngươi cũng đi đi, nhất định phải bắt được nàng!”

“Tuân lệnh.” Các hộ vệ đáp, nhanh chóng đuổi theo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.