Lục Oản Oản run rẩy nhìn tứ phía, cắn răng nói: “Ta chính là ái thiếp của Gia Luật tướng, nếu ngươi dám đụng đến ta, dám...”
Dạ Mị lạnh giọng ngắt lời: “Ngươi có thể thử xem, ta có dám hay không!”
Dạ Mị nói xong, trực tiếp tiến vào bên trong doanh trướng.
Lục Oản Oản đi lên chặn đường, móng tay sắc nhọn móng tay giơ lên, cào thẳng vào mặt Dạ Mị. Chân Dạ Mị cử động, nghiêng người, Lục Oản Oản té ngã bên chân Dạ Mị.
Lục Oản Oản ngửa đầu tức giận mắng: “Tiện nhân này, ngươi...”
Mi tâm Dạ Mị nhăn lại, dao găm trong tay nâng lên, kiên nhẫn đã bị hao mòn hết, lưỡi dao đối diện đỉnh đầu nữ nhân kia.
Lục Oản Oản khiếp sợ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Nếu ngươi dám giết ta...”
Dao găm trong tay Dạ Mị hung hăng cắm xuống.
Đồng tử Lục Oản Oản trừng lớn, không nói tiếp được, chờ cái chết buông xuống.
Đúng lúc đó, bên trong doanh trướng truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non. Dạ Mị ngẩn ra, trong chớp nhoáng, nàng nhanh chân đá Lục Oản Oản sang một bên, dao găm ghim xuống mặt đất, không tổn thương đến Lục Oản Oản.
Nhưng Lục Oản Oản vẫn bị cú đá này của nàng làm cho xương bả vai đau nhức, nước mắt rưng rưng kêu thảm thiết một tiếng: “A...”
Lúc này, ánh mắt ả nhìn Dạ Mị giống như nhìn ma quỷ, không dám nói những lời kích thích Dạ Mị nữa.
Dạ Mị liếc mắt nhìn ả một cái, ngồi xổm xuống nhặt dao găm đang cắm trên đất lên, lạnh lùng nói: “Tuy ta thay mặt những đứa trẻ bị hủy hoại cuộc sống đòi công lí, nhưng sẽ không vì vậy mà hủy hoại cuộc đời đứa trẻ khác. Ngươi nên cảm ơn tiếng khóc của đứa trẻ trong kia cứu mình! Nếu không chỉ bằng việc ngươi lại mắng ta thôi cũng không sống nổi đến khi trời tối.”
Nàng nói dứt lời, xốc mành trướng lên, đi vào lều trại.
Lục Oản Oản mới thoát ra từ bóng ma của cái chết, tiếng không dám thoát ra khỏi cổ họng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dạ Mị đi vào lều trại, sắc mặt trắng bệch không nói nên lời...
—————
Cách đó hai mươi dặm.
Trong đại quân dưới, một binh sĩ vội vàng chạy tới: “Báo!”
Chúng quân sĩ nghiêm trang đứng thẳng, một người đàn ông ước chừng ba bốn mươi tuổi đứng đằng trước, có râu quai nón quay đầu lại nhìn về phía binh sĩ kia.
Binh sĩ sau khi đi tới liền ngay lập tức quỳ xuống: “Hữu Dực Vương, không hay rồi! Đã xảy ra chuyện!”
Hoàn Nhan Hồng nhíu mày, nhìn về phía binh sĩ kia: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bắc Thần Tà Diễm giết Gia Luật tướng quân, còn đả thương phó tướng của Gia Luật tướng quân, trước mắt hắn đang đi đến chỗ chúng ta hạ trại, đích hình như là nhằm vào doanh trướng của Gia Luật Thiện tướng quân!” Binh lính nhanh chóng bẩm báo.
Hoàn Nhan Hồng nhíu mày: “Cái gì?”
Vừa dứt lời, lại một binh sĩ khác chạy tới: “Báo! Hữu Dực Vương, quân doanh đã xảy ra chuyện! Một cô nương tự tiện xông vào quân doanh, chúng ta chỉ có mấy nghìn người phòng thủ, đều đã bị hạ. Có người đi tìm Gia Luật tướng quân cầu cứu, không biết viện binh có...”
Cái này, Hoàn Nhan Hồng mặt tức khắc trầm xuống dưới, nhíu mày dò hỏi: “Đại quân không phải đã rời khỏi đó rồi sao? Quân doanh còn có ai nữa?”
Binh sĩ lập tức đáp lời: “Trong quân doanh chỉ có thiếp thất của Gia Luật tướng quân, nghe nói là người nhà mẹ đẻ của thiếp thất đó muốn tới thăm, để tiện gặp mặt, Gia Luật tướng quân đã đưa nàng ta đến. Đại quân quả thật đều đã xuất chinh, Gia Luật tướng quân chỉ để lại một ngàn thân vệ bảo hộ.”
Hoàn Nhan Hồng rũ mắt, tỏ vẻ đã hiểu.
Không kịp nghĩ kỹ liên hệ trong đó, gã đã xoay người lên ngựa: “Về quân doanh! Chúng ta cách quân doanh tương đối gần, hẳn là có thể tới trước Bắc Thần Tà Diễm. Cô gái đó kia dám đến doanh trướng của Đại Mạc ta giương oai, không thể không để mạng lại! Còn có Bắc Thần Tà Diễm, bản vương cũng muốn gặp hắn!”
“Vâng!”
Đại quân đi theo Hoàn Nhan Hồng, nhanh chóng giục ngựa quay về doanh trướng.
—————
Trong doanh trướng của Lục Oản Oản.
Lục Tử Phong nhìn Dạ Mị đi vào, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi trên băng ghế.
Gã sợ hãi nhìn chằm chằm Dạ Mị, run rẩy nói: “Đừng! Đừng giết ta...”
Tuy hắn không dám ra ngoài quan sát tình cảnh bên ngoài, nhưng sau khi nghe được âm thanh bên ngoài, nhiều người như vậy cũng đánh không lại cô gái này, hôm nay gã còn đường sống sao?
Dạ Mị nhìn lướt qua căn phòng.
Đứa trẻ ở gần đó đã dừng việc khóc thút thít, sau một lát đã cắn ngón tay ngủ rồi.
Dạ Mị quay đầu lại nhìn về phía Lục Tử Phong, không nói với hắn câu gì, rút chiết phiến bên hông ra, ném về phía Lục Tử Phong.
Chiết phiến xoay mấy vòng trên không trung.
Theo động tác xoay tròn của chiết phiến, vòng sáng trắng đan xen, cứa khắp người Lục Tử Phong! Sau một lát, chiết phiến trở lại trong tay Dạ Mị.
Trong cả quá trình, Lục Tử Phong chỉ kịp trừng lớn mắt kêu thảm thiết vài tiếng.
Làm xong hết thảy, Dạ Mị không nói câu gì, cũng lười nhìn Lục Tử Phong, lại cắm chiết phiến bên hông, xoay người đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Lục Oản Oản còn quỳ rạp trên mặt đất, không bò dậy, trên mặt đã dính đầy bụi đất, cả người thoạt nhìn rất chật vật. Ả dùng ánh mắt sợ hãi dõi theo Dạ Mị đi ra ngoài...
Dạ Mị xoay người lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Lục Oản Oản gian nan bò dậy từ trên mặt đất, xốc cửa lều trại lên, nhìn thoáng qua cảnh tượng trong lều.
Trên mặt đất tất cả đều là mảnh vụn thi thể, cháu trai mình đã bị phanh thây trong lều, hơn nữa đôi mắt Lục Tử Phong trừng lớn, hiển nhiên hắn đã bị phanh thây trong lúc đang sống sờ sờ.
Một màn này ngay lập tức khiến tim ả như bị đao cắt, sợ hãi vạn phần, trợn trắng hôn mê bất tỉnh...
—————
Dạ Mị mới giục ngựa rời khỏi quân doanh.
Cách đó không xa là đại quân cưỡi ngựa xông đến, dẫn đầu là Hoàn Nhan Hồng đã nhìn thấy Dạ Mị từ xa, còn cả binh lính ngã đầy đất trong doanh trại.
Roi ngựa trong tay gã vung lên, chỉ vào Dạ Mị, nghiến răng nói: “Bắt lấy nàng! Bắt lấy cô gái kia!”