Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 13: Chương 13: Cô nương yêu quý của Diễm




Tiếng nói vừa dứt, mọi người không hề do dự, mũi tên trong tay nhắm thẳng vào Dạ Mị!

Mắt thấy vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn tới, Dạ Mị nhếch khóe miệng, rút chiết phiến bên hông vung vào khoảng không. Chiết phiến ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ.

Uy lực từ đường vòng cung này không hề nhỏ, chỉ trong nháy mắt, những mũi tên bị bắn ra trước đó bắn ngược trở lại!

Đòn này cũng coi như bắn vào thể diện những binh lính đang có mặt tại đây!

Binh lính hai mắt trừng lớn, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm hỏa tiễn, mãi mới phản ứng lại! Muốn tránh né đã không kịp nữa rồi!

Không ít người trúng mũi tên hàng loạt ngã xuống đất!

Nhưng Dạ Mị khống chế rất khá, những người này không ai chết dưới một kích trong tay nàng, hoặc là bắn bị thương, hoặc là bị hỏa tiễn đó đốt lên quần áo, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất hòng dập tắt ngọn lửa.

Dạ Mị thấy thế, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, ngọc thủ vừa duỗi, chiết phiến đã về lại trong tay.

Mọi người lại xem ánh mắt của nàng, liền đều hoảng sợ lên.

Chỉ một chiêu như vậy đã chắn được mấy chục hỏa tiễn, còn bắn bị thương các thị vệ, thân thủ như vậy, bọn họ thậm chí còn hoài nghi mình có bị hoa mắt hay không!

Bọn thị vệ nằm trên mặt đất lăn lộn, “AA”, “Ai da” kêu đau, có người đi lên hỗ trợ dập lửa.

Nàng nhướng mày nhìn về phía Lý tướng quân. Tay phải cầm cán quạt nhẹ nhàng đập vào lòng bàn tay trái, Dạ Mị tư thái tản mạn, lạnh lùng nói: “Tâm trạng ta hôm nay không tệ, tạm thời lười giết người. Hy vọng các ngươi đừng làm ta mất hết kiên nhẫn, đến lúc đó, kết cục bị tên bắn cùng chết cháy sẽ ứng trên người các người và cả vị quận chúa kia!”

Nàng vừa nói xong, ánh mắt sắc bén như dao găm quét qua người bọn họ, khiến cho không ít người run rẩy như ve sầu mùa đông, trong lòng thầm kinh hãi, rõ ràng chỉ là một vị cô nương nhìn có vẻ yếu đuối mong manh, sao lại lợi hại như vậy!

Trong lúc bọn họ còn đang ngây ngốc, Dạ Mị đã rút đai lưng dài khoảng 3 mét trang trí quấn trên hông ra, vung lên. Đai lưng quấn lên thân cây, mượn một cỗ lực đạo, thân thể của nàng trong phút chốc bay vụt lên không trung, bắn ra khỏi viện.

Đai lưng thu lại, người đã không thấy bóng dáng.

Bộ quần áo này của nàng vốn không cần đai lưng, chỉ là lúc trước cảm thấy đẹp nên mới mua về quấn lên, hôm nay vừa vặn có dịp dùng dùng đến.

Lý tướng quân vừa lấy lại tinh thần đã không thấy bóng dáng Dạ Mị, mặt mũi lập tức trắng bệch, giương giọng hô: “Đuổi theo!”

Mà giờ phút này, hình ảnh Dạ Mị giống như quỷ mị mượn lực của đai lưng rời khỏi nơi này đều được một đôi mắt yêu tà thu vào đáy mắt.

Bắc Thần Tà Diễm vừa nhận được tin tức đã vội vàng đuổi tới.

Hắn lại không nghĩ rằng mới đi đến phụ cận đã trông thấy nàng tựa như tinh linh đêm, tư thái thoạt nhìn còn đặc biệt tiêu sái xinh đẹp. Chỉ là một chiếc đai lưng bình thường, nàng cũng có thể sử dụng thuần thục như vậy sao?

Hắn ngoái đầu nhìn thoáng những binh lính đang lăn lộn trên mặt đất.

Hắn cũng không vội đuổi theo Dạ Mị, trong mắt lại xẹt qua vài phần hứng thú, chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, không chút để ý, hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao các ngươi đều bị thương?”

Lý tướng quân đang muốn dẫn người đuổi theo Dạ Mị lại thấy Bắc Thần Tà Diễm tới, nhanh chóng đi lên mở miệng trả lời: “Điện hạ, là như vậy, chúng ta...”

Vừa mới nói mấy chữ, Bắc Thần Tà Diễm đã giơ tay ngăn Lý tướng quân lại chậm rãi nói: “Khoan, đã xảy ra cái gì, tại sao các người bị thương, ta cũng không quan tâm lắm.”

Mọi người: “...” Không phải ngài hỏi sao?

Đồng tử u tối chợt nheo lại, nhìn về phía mọi người, giọng nói ưu nhã chậm rãi vang lên: “Ai cho các ngươi bắn tên?”

Khí thế hắn tỏa ra quá mức kinh khủng, khiến người ta sợ hãi.

Mọi người run rẩy, có vài tên thị vệ lỡ nhìn vào mắt hắn đều bị dọa cho kinh hồn bạt vía, không tự chủ được giấu mặt sau lưng các huynh đệ. Mọi người đều run run, nhìn về phía Lý tướng quân, nội tâm rất muốn khóc lóc nói, đây là do Lý tướng quân hạ lệnh, chuyện này không hề liên quan đến bọn họ.

Lý tướng quân mặt trắng bệch, “Thụp” một tiếng liền quỳ xuống, gã vốn đã không khéo miệng, bò đến bên chân Bắc Thần Tà Diễm, run rẩy nói: “Điện... Điện hạ! Mạt tướng, mạt tướng...”

Bắc Thần Tà Diễm thấy gã ăn nói ấp a ấp úng, không chút để ý mà cúi đầu, ánh mắt quét về phía hắn, thần thái ưu nhã, ngữ khí ôn nhu: “Ngươi làm sao? Chẳng lẽ là do Diễm mặt mày khả ố, thần thái xấu xí dọa ngươi không dám nói chuyện với Diễm?”

Ngọc Vĩ ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt, điện hạ nhà hắn không đến nỗi mặt mày khả ố, thần thái xấu xí càng không có, hơn nữa còn cực kì tuấn mỹ...

Mấu chốt là điện hạ ngài tính cách ác liệt, thực lực cường hãn, nói chung là rất rất dọa người, vì thế nên người ta mới không dám nói chuyện với ngài đó...

Lý tướng quân sợ tới mức lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Điện hạ, mạt tướng thật sự không có ý này! Đây là mệnh lệnh của quận chúa, mạt tướng không dám không nghe, mạt tướng cũng đã phái người đi hỏi ý ngài nhưng tin tức còn chưa kịp truyền tới đã...”

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, không hiểu sao lại mỉm cười nhìn Lý tướng quân, ôn nhu hỏi: “Ý của ngươi là, Diễm trong mắt ngươi chẳng là gì, không đáng để phải ngươi chờ đợi, cho nên ngươi không thèm đợi tin tức truyền về đã hạ lệnh bắn chết ý trung nhân của Diễm sao?”

Ngọc Vĩ: “...?” Ý trung nhân?

Lý tướng quân càng xây xẩm mặt mày hệt như vừa mới dùng vôi trắng trát mặt, điện hạ với vị cô nương kia là chân tình hay giả ý thì ai cũng không biết, nhưng nếu điện hạ đã nói như vậy có nghĩa là hành động ngày hôm nay đã khiến gã lâm vào tình thế đại họa ngập đầu!

Lý tướng quân khóc lóc nói: “Điện hạ, không phải mạt tướng không muốn chờ ngài mà là vị cô nương kia có ý muốn bỏ trốn, nếu mạt tướng là không hạ lệnh bắn tên nàng đã rời đi từ lâu rồi, mạt tướng...”

Vừa nghe lời này, ý cười trên mặt Bắc Thần Tà Diễm càng thêm dịu dàng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Lý tướng quân, thong thả ung dung dò hỏi: “Ý của ngươi là ngươi ác độc muốn bắn chết người trong lòng Diễm đều là do lỗi của nàng?”

Nước mắt Lý tướng quân lại một lần nữa trào lên, khóc lóc nói: “Điện hạ, mạt tướng, mạt tướng thật sự không phải cố ý! Mạt tướng không biết nàng là người trong lòng ngài...Điện hạ...”

Gã chính là khóc lóc.

Tư Đồ Tường sắc mặt xanh mét, vội vàng đi qua đó.

Nàng thi thể không tìm thấy Dạ Mị trong đám người, lại thấy Bắc Thần Tà Diễm quét mắt về phía nàng.

Mặt nàng đỏ ửng, nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm, một lát sau hốc mắt đỏ lên: “Diễm ca ca! Huynh không biết tiện nhân kia quá đáng thế nào đâu, chân Tường Nhi bị nàng đá đau quá, nếu không phải Tường Nhi phúc lớn mạng lớn, may mắn có trời xanh phù hộ, nếu không chân này chỉ sợ là đã phế rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.