Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 47: Chương 47: Có phải Diễm cực kì công chính lương thiện không?




Lương thiện? Công chính?

Nếu hắn thật sự lương thiện công chính thì sẽ bao che cho cô gái giết người này, thậm chí còn xuất binh cứu nàng trở về sao?

Tri phủ run rẩy, nói: “Điện hạ, hạ quan... Hạ quan...”

Lão nói, hung hăng nghiến răng một cái, rốt cuộc vẫn không nhịn được trước cái chết bi thảm của con trai duy nhất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điện hạ, chính là cô ta! Nàng vô cớ hành hung giết người, thiêu chết vài thiếu niên ở biệt viện, đuổi tới tận Đại Mạc giết con trai của hạ quan, thậm chí còn xâm nhập phủ của hạ quan, hành hung hạ quan và phu nhân, xin điện hạ làm chủ cho hạ quan!”

Nếu lão đã đến đây thì đã không mong còn sống trở về, cho dù thế nào cũng nhất định phải đòi công đạo cho con trai mình.

Dạ Mị nhướn mày một cái, đáy mắt lạnh lẽo, nàng vô cớ hành hung giết người?! A...

Đúng lúc này, một binh sĩ ngoài cửa vội vội vàng vàng chạy vào.

Sau khi binh sĩ đó tiến vào lập tức mở miệng bẩm báo: “Điện hạ, Đại hoàng tử điện hạ tới!”

Hắn vừa nói dứt lời, mọi người lập tức trầm mặc, không ít người ở đây hít một ngụm khí lạnh, quan hệ giữa Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử có thể nói là như nước với lửa, Đại hoàng tử lúc này tới...

Sau khi binh sĩ nói xong, Bắc Thần Tường lạnh nhạt đi vào đại điện, theo phía sau hắn còn có Hạ Hầu Kham.

Sau khi Bắc Thần Tường tiến vào, đầu tiên là dùng ánh mắt bất thiện nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái, chợt thấy người ngồi bên cạnh hắn là Dạ Mị, mi tâm nhíu lại, không biết vì sao thấy nàng ngồi bên cạnh Bắc Thần Tà Diễm, hắn cực kỳ không vui.

Ánh mắt này của hắn tự nhiên cũng rơi vào đáy mắt Bắc Thần Tà Diễm.

Dạ Mị cũng thấy hắn, nhướng mày, không nói câu gì. Oan gia ngõ hẹp!

Chợt, ánh mắt cao ngạo của Bắc Thần Tường nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm, cất cao giọng nói: “Thấy huynh trưởng tới, ngươi không định đứng lên nghênh đón hay sao?”

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, mỉm cười.

Hắn nâng chân lên, gác trên mặt bàn, bộ dáng ưu nhã tự phụ không chút để ý, ung dung nói: “Đại hoàng huynh, Diễm hôm nay tâm tình tốt, ngươi thành thật đứng một bên đi, ít nhất còn có thể giữ mạng. Người nói quá nhiều thường chết rất nhanh đấy.”

Dạ Mị ghé mắt, nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái, người đàn ông này đúng là kiêu ngạo. Nhưng... Nghĩ đến thực lực của hắn, vậy cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.

Bắc Thần Tường tái mặt.

Hạ Hầu Kham nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng của Bắc Thần Tường, đứng ra mở miệng nói: “Tứ hoàng tử điện hạ, tiểu vương cho rằng...”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm đã ưu nhã quét mắt nhìn về phía hắn, không chút để ý nói: “Hạ Hầu Kham, Hạ Hầu tiểu vương gia. Đệ nhất trí giả của Bắc Thần hoàng triều, tài ăn nói có thể nói chết thành sống, bản điện hạ nghe nói, chỉ cần ngươi mở miệng lừa dối, kẻ địch sẽ nghe lời người lâm trận làm phản!”

Khóe miệng Hạ Hầu Kham giật giật, trong nhất thời cũng không biết lời này là khen ngợi hay chê bai, không tiện nói tiếp.

Mà sau một cái chớp mắt, ngữ điệu vân đạm phong khinh của Bắc Thần Tà Diễm lại một lần nữa vang lên: “Nhưng ngươi có thể không biết, đối phó với loại trí giả này, Diễm thường không cho bọn họ mở miệng nói chuyện, không để bọn họ có cơ hội lừa gạt tâm hồn lương thiện của Diễm. Ngươi tốt nhất đứng gọn một bên với đại hoàng huynh đi, nghe Diễm dạy, người biết nghe lời mới sống được lâu!”

Hạ Hầu Kham đứng nhìn Bắc Thần Tà Diễm một lát, hắn làm đệ nhất trí giả, đương nhiên cũng là một kẻ thức thời, không nói hai lời lập tức đứng gọn một bên.

Bắc Thần Tường nghẹn một bụng tức giận, vốn muốn đứng ra phản bác, nhưng thấy Hạ Hầu Kham cũng phải đứng một bên, chỉ đành nhẫn nhục làm theo, còn không quên hung hăng lườm Bắc Thần Tà Diễm một cái.

Bắc Thần Tà Diễm thấy thế, nghiêng đầu quét về phía Dạ Mị, ưu nhã hỏi: “Dạ Mị cô nương có biết ánh mắt Đại hoàng huynh vừa nhìn Diễm gọi là gì không?”

Mi tâm Bắc Thần Tường nhảy dựng.

Dạ Mị liếc mắt nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái, chờ đợi.

Bắc Thần Tà Diễm ung dung nói: “Đây là ánh mắt nhẫn nhục và không cam lòng kẻ yếu bày ra lúc không thể không thỏa hiệp. Loại người này bình thường không chỉ có không năng lực, cả dũng khí chịu chết cũng không có!”

Ngọc Vĩ liếc mắt nhìn điện hạ nhà mình một cái, sao hắn lại cảm thấy... Điện hạ cố ý bôi xấu trai đẹp khác trước mặt Dạ Mị cô nương?

Bắc Thần Tường tức giận đến mức muốn phản bác lại, nhưng Hạ Hầu Kham nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay hắn, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Bắc Thần Tường cúi đầu nhìn tay Hạ Hầu Kham, hít sâu mấy hơi, cố gắng đè nén cảm giác phẫn nộ, không động đậy.

Dạ Mị nghe Bắc Thần Tà Diễm nói xong...

Thành thật mà nói, nàng cảm thấy người đàn ông này thường xuyên nói ra một số đạo lý, nghe thì cũng hợp lí đấy, nhưng... khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy quái quái chỗ nào.

Lâm thành chủ nhìn khí thế giương cung bạt kiếm, không dám nói chuyện, lập tức liếc mắt ra hiệu cho hạ nhân, ý bảo hạ nhân lại đi chuyển băng ghế mới đến.

Ông vừa mới ngồi chưa ấm chỗ, giờ lại phải nhường chỗ cho Đại hoàng tử và tiểu quận vương, đầu năm nay làm thành chủ thật vất vả, một cái băng ghế cũng giữ không nổi.

Nói đến đây, Bắc Thần Tường không lên đánh nhau, hết thảy quay về vấn đề chính.

Bắc Thần Tà Diễm nhìn về phía tri phủ, ung dung hỏi: “Nói Dạ Mị cô nương giết người, ngươi có chứng cứ không? Có nhân chứng vật chứng không?”

Tri phủ lập tức mở miệng: “Điện hạ, có! Có nhân chứng, nữ nhân này buộc người trong phủ của hạ quan đưa nàng đi hành hung, những người đó đều có thể làm chứng, nàng hành hung trong phủ hạ quan, nha dịch trong phủ cũng có thể làm chứng! Vật chứng... Vật chứng hạ quan tạm thời chưa có, bởi vì ngọn lửa lớn kia thiêu cháy cả biệt viện, con trai độc nhất của hạ quan chết ở Đại Mạc, không thể nghiệm thi!”

Lão vừa nói xong, Bắc Thần Tà Diễm ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt quét về phía Dạ Mị tràn ngập không tán đồng, nói: “Dạ Mị cô nương, đây là nàng không đúng rồi! Nàng lương thiện buông tha những người gọi là nhân chứng đó thì cuối cùng chúng sẽ trở thành vũ khí kẻ địch dùng để tấn công nàng. Lần sau làm loại chuyện này nhất định phải giết sạch sẽ không sót một ai, không được để lọt tiếng gió, biết không? Rốt cuộc đại đa số mọi người đều là sinh vật vô ơn, thường hay lấy oán trả ơn!”

Mọi người: “?!”

Công chính lương thiện đã nói đâu?

Nói loại chuyện này trước mặt mọi người thật sự ổn sao?

Dạ Mị cũng rất có hứng thú nhìn hắn một cái, nói thật, lúc này nàng cảm thấy người đàn ông trước mặt rất thú vị.

Tứ hoàng tử điện hạ nói xong những lời này, nghiêng đầu nhìn Ngọc Vĩ, chậm rãi phân phó: “Ngọc Vĩ, diệt khẩu những người đó hết đi, bản điện hạ không hy vọng trên đời còn có bất kì nhân chứng nào tồn tại, vu oan tội danh giết người lên đầu Dạ Mị cô nương chính nghĩa lương thiện.”

Ngọc Vĩ: “Vâng!”

Ngọc Vĩ nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Tri phủ giận không thể át, không dám tin nhìn Bắc Thần Tà Diễm, cả giận nói: “Tứ hoàng tử, ngươi như vậy không khỏi quá đáng, ngươi... Ngươi làm như vậy, rốt cuộc còn có vương pháp hay không? Ngươi...”

Hắn lời này vừa ra, Bắc Thần Tà Diễm quét về phía hắn, ôn nhu nói: “Bây giờ tri phủ mới biết đến vương pháp à? Lúc tri phủ bao che lệnh công tử làm xằng làm bậy, có biết cái gì gọi là vương pháp không? Điều này nói lên rằng, trên đời căn bản không có cái gọi là vương pháp, chỉ có kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, mà người có thể trấn áp hết thảy, cũng là kẻ mạnh!”

Nói rồi, hắn phất phất tay: “Được rồi, sau khi diệt khẩu nhân chứng, chúng ta sẽ xử lý việc tri phủ vu hãm Dạ Mị cô nương vô cớ giết người và bao che con trai hành ác.”

Tiếp theo đó, ánh mắt lấy lòng của hắn nhìn về phía Dạ Mị: “Dạ Mị cô nương, ngươi có thấy Diễm rất biết nói đạo lý, cực kì công chính hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.