Lục Oản Oản nhìn dáng vẻ mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của Dạ Mị cũng không để bụng, đinh ninh rằng cô gái trước mặt chỉ làm bộ làm tịch hù dọa mình mà thôi.
Ả cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Đừng ở đây làm bộ làm tịch! Lục Oản Oản ta không dễ bị dọa như thế! Động thủ!”
Giọng nói của ả vang lên, binh lính lập tức đi lên bắt người.
Dạ Mị thở dài một hơi, từ trước đến nay nàng đã cố gắng hạn chế số lần ra tay, nhưng gần đây tần suất động thủ thật sự quá cao...
Mắt thấy binh lính đã vọt lên, sắc mặt nàng bất đắc dĩ, dao găm trong nhanh chóng xuất kích... . Đọc thêm nhiều truyện ở — TRUMtгuy eЛ. VЛ —
Chỉ trong vài chiêu, mấy chục binh sĩ đã bị quét ngã xuống đất.
Thấy đã có đến mấy trăm binh sĩ đổ gục trên mặt đất, Lục Oản Oản sợ hãi run rẩy, trong lòng phát hiện không ổn, quay đầu lại nhìn tiểu binh đứng phía sau mình, thấp giọng nói: “Mau, mau đi mời tướng quân!”
—————
Cách đó mười dặm.
Gia Luật Thiện nhíu mày nhìn đại quân ngày càng áp sát trước mặt mình, quay đầu nhìn binh sĩ đứng sau lưng, sốt ruột dò hỏi: “Quân đội của Hữu Dực Vương đã tan tác rồi sao?”
Binh sĩ vẻ mặt mờ mịt: “Không có! Bên chỗ Hữu Dực Vương cũng không xảy ra chiến tranh...”
Bởi vì không nghe được chút tiếng gió nào, cũng không thấy khói lửa hay sát khí.
Gia Luật Thiện càng nhíu chặt mày: “Vậy vì sao... Đại quân lại trực tiếp đến chỗ bản tướng quân?” Điều này không khoa học!
Không đợi gã suy xét xem có khoa học hay không, đại quân đã tiếp cận.
Người đàn ông dẫn đầu tuấn mỹ tà ma, trên người phảng phất tà khí của yêu ma thượng cổ lập tức khiến Gia Luật Thiện thất thanh, sắc mặt gã lạnh lùng, lưng lại có chút tê dại: “Đó là Bắc Thần Tà Diễm?”
“Vâng... Tướng quân, hình như thế!” Thanh danh của Bắc Thần Tà Diễm không ai trong bọn họ chưa từng nghe qua, nói như thế nào...
Người kia ở Bắc Thần hoàng triều có tiếng là ma quỷ, cũng là nhân vật khiến người trong thiên hạ mỗi lần nhắc tới đều phải run rẩy.
Trong lúc đối thoại, Bắc Thần Tà Diễm đã dẫn đại quân tới trước mặt Gia Luật Thiện.
Đồng tử sâu thẳm của nam nhân tà ma này quét về phía Gia Luật Thiện, không đợi Gia Luật Thiện lấy lại tinh thần, ưu nhã hỏi: “Ngươi chính là Gia Luật Thiện? Chiến thần đệ nhất Đại Mạc trong lời đồn?”
Gia Luật Thiện có chút căng thẳng, biết đối thủ trước mặt mình lúc này đây không phải dễ đối phó, nhưng vẫn phải mở miệng: “Không sai! Đúng là bản tướng quân!”
Bắc Thần Tà Diễm ghé mắt, nhìn liếc mắt nhìn Ngọc Vĩ một cái: “Chỉ có đánh bại cái gọi là đệ nhất mới có thể khiến thế nhân cẩn thận tuân thủ đạo lí khiêm nhường. Ngọc Vĩ, nhớ kỹ: Diễm sắp đánh bại đệ nhất chiến thần Đại Mạc, ngươi nhất định phải báo việc này cho vị cô nương kia, tuyên dương sự anh dũng của Diễm!”
Ngọc Vĩ: “...Tuyên dương sự anh dũng của ngài? Điện hạ, khiêm nhường đã nói đâu?!”
Thế nhân khiêm nhường, còn ngài không cần khiêm nhường đúng không?
Tứ hoàng tử điện hạ nghe vậy, không chút để ý nhìn về phía Gia Luật Thiện, ưu nhã nói: “Khiêm nhường, là thứ mà người sợ bị người đời trào phúng cho rằng tự cao buộc phải thể hiện ra. Điểm khác nhau giữa Diễm và người bình thường chính là thế nhân không dám trào phúng Diễm, cho nên Diễm không cần khiêm tốn!”
Ngọc Vĩ nhỏ giọng nói thầm: “Ta nói ngài...”
Gia Luật Thiện nhíu mày, sắc mặt từ từ tái xanh: “Bắc Thần Tà Diễm, người đời sợ ngươi! Nhưng Gia Luật Thiện ta không sợ! Còn chưa giao thủ, sao ngươi dám chắc ta nhất định sẽ thua?”
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã cười khẽ, chậm rãi hỏi: “Chịu đựng dục vọng muốn run rẩy, giả vờ không sợ hãi, là thủ đoạn thế nhân hiện tại quen dùng để tránh bị đánh giá là nhút nhát sao?”
Sắc mặt Gia Luật Thiện lúc đỏ lúc trắng.
Kỳ thật gã thật sự có phần sợ, lại không nghĩ rằng ngụy trang của mình lại dễ bị nhìn thấu như vậy.
Đúng lúc này, một binh sĩ vội vàng chạy tới, vẻ mặt nôn nóng tới bên người Gia Luật Thiện: “Tướng quân! Bên chỗ phu nhân đã xảy ra chuyện, có một cô gái tự tiện xông vào quân doanh, muốn giết cháu trai của phu nhân...”
Gia Luật Thiện không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Một cô gái thôi, các ngươi mấy nghìn người còn không bắt được nàng?”
Sắc mặt binh sĩ trắng bệch: “Bắt... bắt không được!”
Gia Luật Thiện nghẹn lời, nhất thời không nói nên lời.
Binh lính tiếp tục nói: “Tướng quân, cô gái kia rất lợi hại, nhìn thái độ của nàng có vẻ như không giết được người sẽ không đi, phu nhân cũng rất kiên trì bảo vệ cháu... Nếu tướng quân không quay về viện trợ, phu nhân có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.”
Nhưng sau khi binh lính nói xong, nhìn thoáng qua Bắc Thần Tà Diễm dẫn đầu đại quân, khóe miệng giật giật...
Nhưng... Tướng quân đi được sao?
Bắc Thần Tà Diễm nhìn trước mặt một màn này, nhưng thật ra ưu nhã địa chi cằm, ung dung nói: “Ngươi có thể bỏ lại đại quân, trở về cứu người phụ nữ của mình. Diễm cực kỳ lương thiện, tuyệt đối sẽ không giấu diếm hành động quả cảm đó là bỏ lại đại quân, một mình trở về cứu người phụ nữ của mình của ngươi không cho người khác biết. Diễm nhất định giết ngươi trước, sau đó sẽ lan truyền chuyện này cho mọi người cùng biết, rồi báo cho Hoàn Nhan Hồng, để hắn ban thưởng cho người nhà của ngươi!”
Gia Luật Thiện: “...”
Bắc Thần Tà Diễm có phải có hiểu lầm gì với ý nghĩa của cụm “hành động quả cảm” hay “lương thiện” không?
Nếu để Hữu Dực Vương biết được gã vì một thiếp thất mà bỏ lại đại quân, không chỉ bản thân gã mà ngay cả người nhà của gã cũng sẽ bị liên lụy.
Lời hắn nói ra tương đương với cắt đứt đường lui của gã, căn bản không thể đi!
Gã lạnh mặt nhìn Bắc Thần Tà Diễm, bỗng nhiên cẩn thận suy nghĩ về điều gì đó, lạnh giọng dò hỏi: “Người giương oai ở chỗ thiếp thất của ta là thủ hạ của ngươi?”
Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi sửa lại: “Là người của Diễm không sai, nhưng không phải thủ hạ, mà là vợ sắp cưới. Còn có, nàng không phải đi giương oai, nàng đến để săn sóc dạy dỗ thiếp thất của ngươi.”
Ngọc Vĩ: “... Điện hạ, chuyện sắp cưới, vị cô nương kia biết không?”
Bắc Thần Tà Diễm liếc nhìn hắn một cái: “Nàng rất nhanh sẽ biết!”
Ngọc Vĩ: “!”
Gia Luật Thiện cắn chặt răng, trong lòng cũng thật sự lo lắng cho thiếp thất của mình, gã yên lặng cho rằng, có thể trở thành vị hôn thê của Bắc Thần Tà Diễm nhất định không phải loại người lương thiện gì. Oản Oản rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện, nghĩ như vậy, gã hận không thể lập tức trở về.
Nghĩ đến đây, gã lạnh lùng nhìn về phía nam nhân trước mặt: “Bắc Thần Tà Diễm, tốc chiến tốc thắng đi!”
Tứ hoàng tử điện hạ nghe vậy, quét mắt về phía Gia Luật Thiện: “Thật tốt. Diễm cực kỳ lương thiện, cho nên... cho phép ngươi chết nhanh một chút.”
Vừa dứt lời, đồng tử Bắc Thần Tà Diễm nheo lại, tia sáng xanh lục u ám xẹt qua, đó là sát ý.
Tiếp theo, hắn nâng tay, ngưng tụ một quả cầu nội tức, nhanh chóng tản ra, vô hình hóa thành hữu hình, như một bức màn sân khấu đỏ rực phóng thẳng đến chỗ Gia Luật Thiện.
Sắc mặt Gia Luật Thiện tái xanh, nhanh chóng rút kiếm, vận nội tức ngăn cản...
Màu trắng thanh phong cùng màu đỏ sậm va chạm vào nhau. Thái dương Gia Luật Thiện từ từ chảy ra mồ hôi lạnh, nắm chặt trường kiếm trong tay, gian nan chống đỡ nội tức của Bắc Thần Tà Diễm...
Nội tức không có vẻ bị ngăn trở chút nào, từng bước đẩy gã lùi về phía sau...
Chân Gia Luật Thiện mài ra dấu vết trên mặt đất, thân thể bị nội lực ép tới không ngừng lui về phía sau, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi...
Mà đối diện, kẻ ra tay Bắc Thần Tà Diễm dù bận vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của gã, thong thả ung dung nói: “Dáng vẻ thế nhân yếu ớt lại vì mạng sống mà cố gắng giãy giụa thật khiến Diễm phải kính nể.”
Vừa dứt lời, hắn lại nâng tay. Lại một quả cầu nội tức đụng phải Gia Luật Thiện, hung hăng đánh bay gã, đến khi dừng lại, sau khi thân thể run lên vài cái, bất động.
Thân là ác ma ra tay, Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi giải thích: “Đối với người Diễm kính nể, Diễm thường hy vọng bọn họ chết sớm một chút.”
Mọi người: “???”
Giây tiếp theo, Tứ hoàng tử điện hạ nhìn lướt qua binh lính, thong thả phân phó: “Đi đến chỗ vị cô nương kia, Diễm muốn đích thân nghênh đón nàng.”